— QUẢNG CÁO —

Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 51: Tìm Đến Xác Chết Thứ Hai.




Không giống như Trần Phán đã đoán cho lắm, ở trong thành phố chỉ có ba nhà xưởng chế tạo da giả mà ba cái nhà xưởng này không có cái nào ở gần trong khu vực nhà của nạn nhân.

Tuy mấy cái nhà xưởng đều ở rất xa nhưng Trần Phán vẫn tin chắc hung thủ khẳng định là đang làm việc trong ba cái nhà xưởng đó

"Tôi sẽ cho người qua đó điều tra, cậu không cần phải vất vả nữa đâu." Phùng Nguyên nhìn về Trần Phán mà nói, ông ấy không muốn Trần Phán nhọc công nữa.

"Không, ông không nên làm như thế, chuyện này có dính líu tới thực thể, nếu làm không cẩn thận thì mọi việc có thể sẽ trở nên vô cùng rắc rối nên vẫn là để tôi đi tốt hơn."

Đối với lời đề nghị của đối phương Trần Phán kịch liệt phản đối, hắn cảm thấy đích thân mình đi sẽ tốt hơn, dẫu gì con thực thể màu đỏ đêm nọ hắn đánh nhau vẫn còn đang quanh quẫn ở bên ngoài, nếu làm không khéo có thể đánh rắn động cỏ để làm cho hung thủ chạy mất thì không tốt lắm.

"Vậy được rồi, địa chỉ của ba cái nhà xưởng đây." Phùng Nguyên thấy đối phương quyết ý muốn đi thì cũng không tiện ngăn cản chỉ có thể gửi địa chỉ qua.

Điện thoại rung lên Trần Phán nhận được tin nhắn thì rơi vào trầm tư, một lát sau hắn lại lên tiếng yêu cầu: "Ông gửi tên của những người đã tham gia vào lễ cưới của nạn nhân hôm đó qua mail cho tôi đi."

"Cậu muốn làm gì nữa đây?" Phùng Nguyên một bên thắc mắc hỏi, một bên lấy tự liệu vụ án trong máy tính ra rồi gửi qua mail cho Trần Phán.

"Tất nhiên là tra án rồi, còn có thể làm gì khác được nữa."

Nhận được mail Phùng Nguyên gửi qua, Trần Phán mở ra kiểm tra một lượt khi thấy mọi thứ đã đầy đủ thì hắn cuốn gói quay người muốn đi, có điều chưa đi khỏi thì hắn đã bị Phùng Nguyên lên tiếng ngăn cản.

"Gì nữa đây." Trần Phán bực dọc, hắn giờ chỉ muốn đi tra án thôi.

"Cậu làm gì thì làm nhưng đừng có gây chuyện như mấy lần trước, Cao Minh tiền đồ còn tươi sáng cậu đừng có vùi dập cậu ta."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thân." Trần Phán trả lời qua loa rồi rời đi để lại Phùng Nguyên ngồi ở đó xám mặt chẳng biết nói gì hơn.

Đi ra khỏi sở cảnh sát Trần Phán lái xe đi đến địa chỉ của ba cái nhà xưởng làm da giả kia, tiếc thay chuyện đời chẳng mấy khi được như ý muốn Trần Phán một đường đi tới dùng thân phận cảnh sát của Cao Minh để bắt đầu tra hỏi quản lý ở trong các nhà xưởng này, kết quả lại chẳng có thu hoạch được gì cho đến khi hắn tới cái nhà xưởng cuối cùng trong danh sách thì mới có được một chút khởi sắc.

"Ông nói là vào bốn, năm ngày trước có một nhân viên đột nhiên nghỉ ngang hay sao?" Trần Phán hỏi qua người quản lý ở trong nhà xưởng.

"Đúng vậy!"

Trần Phán nghe được câu xác nhận thì nổi lên lòng nghi ngờ, bình thường nghĩ việc ngang không phải là hiếm nhưng thời gian nghỉ việc có chút trùng khớp với thời gian hung thủ hành động.

"Người đó tên là gì?"

"Tên cậu ta là Võ Ngạo."

"Võ Ngạo!"

Trần Phán mở mail Phùng Nguyên đã gửi qua cho mình từ trước ra xem, lướt một lượt xuống đến khi hắn thấy được cái tên 'Võ Ngạo' hắn liền khựa tay lại.

'Đã kiếm ra được ngươi rồi.'

Trần Phán nhếch môi lên sau đó hắn kêu người quản lý lấy hồ sơ thông tin của Võ Ngạo ra cho hắn xem, lướt sơ qua hồ sơ trong tay Trần Phán đã có được địa chỉ hiện tại của Võ Ngạo đang ở, hắn không chút chần chừ leo lên xe chạy đến chỗ của tên đó.

Ở đây là một khu nhà trọ cũ kỹ chen chúc, Trần Phán đến nơi tìm tới căn nhà trọ mà Võ Ngạo đang thuê nhưng phòng trọ hiện tại đã khóa kín cửa, bên ngoài là một cái khóa bấm chống cắt vô cùng khó mở.

Trần Phán đứng đó suy nghĩ hồi lâu cuối cùng hắn không xông vào mà quyết định đi tìm chủ nhà trọ để xác minh có phải Võ Ngạo có phải ở đây hay không, tiện thể hỏi xem có chìa khóa dự phòng để mở cửa.

Bà chủ trọ đi đến xác nhận Võ Ngạo đã đang thuê trọ ở đây có điều mấy ngày nay đã không có trở về rồi, còn về phần chìa khóa dự phòng thì bà chủ không có, mỗi người nơi đây đều tự mua chìa khóa riêng bà ấy không có giữ chìa khóa dự phòng của họ.

Thấy không còn cách nào khác nên Trần Phán quyết ý mượn bà chủ mấy sợi dây thép mỏng sau đó hắn đưa điện thoại qua nhờ bà ấy quay lại giúp mình, dù gì hắn cũng không có giấy phép khám nhà nếu có chuyện gì không ổn xảy ra còn có cái để lấy ra làm chứng.

Chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện Trần Phán lúc này mới thỏa ý buông tay giở lấy tuyệt kỹ hai ngón ra, dưới mấy ngón tay khéo léo tron giây lát cái ổ khóa liền bị mở.

Ổ khóa được mở Trần Phán nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cảnh vật bên trong căn nhà trọ hiện ra trước mặt hắn.

Nhìn vào bên trong Trần Phán vui mừng vì bản thân đã tìm ra được hung thủ thật sự, đó chính là Võ Ngạo không thể sai được, bất quá vui mừng chưa được lâu Trần Phán liền đen mặt lại.

Trong phòng đồ vật gọn gàng, sạch sẽ, chỉ là mọi thứ đều được dọn sạch, dọn đến rất là sạch.

Cái máy tính bàn còn nguyên nhưng bên trong hộp CPU thì trống trơn, một cái máy khắc laser cỡ nhỏ còn đó chỉ là main vi xử lý đã không thấy đâu.

Bên trong căn phòng nhỏ hẹp từ trên xuống dưới không lấy một tờ giấy hay một cây bút, từ trên xuống dưới không có được một thứ gì hữu dụng.

Trần Phán đi vào bên trong, cả người của hắn lúc này đều chút thoát lực, hắn cuối cùng vẫn là đến trễ, mọi thứ đã bị đối phương dọn đi sạch sẽ không để lại lấy một chút bằng chứng gì có ích cho việc điều tra.

"Cái gì đây, bị trộm đột nhập hay sao?" Bà chủ trọ nhìn quanh căn nhà trọ của mình hốt hoảng la lên.

"Nếu bị trộm thì tốt."

Nếu bị trộm thì còn có thể bắt trộm để điều tra tiếp thế nhưng tiếc thay nơi đây không phải là bị trộm đột nhập mà là bị người ta cố ý thu dọn xóa đi chứng cứ.

'Mùi gì đây?'

Khi Trần Phán cảm thấy đời thật trớ trêu thì hắn ngửi thấy được một mùi hôi thối, tuy rất nhẹ chỉ thoang thoảng trong không khí nhưng hắn vẫn ngửi ra được.

Trần Phán theo mùi hương quay đầu nhìn qua thì thấy nơi bắt nguồn mùi hôi là phòng tắm, Trần Phán tiến bước lại gần khi tới gần chỗ cửa hắn hồi hộp vặn núm mở cánh cửa ra.

Cánh cửa mở rộng ập vào mắt Trần Phán là một thùng phuy nhựa lớn màu xanh đang bị một cái nắp màu đen đậy kín.

Trần Phán nhìn thùng phuy trước mặt rồi lại nhìn về bà chủ trọ: "Có tấm vải hay khăn giấy nào không cho tôi mượn dùng một chút."

Nơi đây là nơi ở của hung thủ, có điều giờ đây nó có thể là hiện trường của một vụ án mạng khác, Trần Phán cảm thấy bản thân phải tuân thủ quy tắc một chút nếu không có khi hắn lại hại Cao Minh bị nghi thành kẻ giết người thì khổ cho anh chàng xấu số này.

"Có, cậu cảnh sát đợi tôi một chút." Bà chủ trọ cũng cảm thấy có chuyện không lành nên vội vàng rời đi lấy đồ.

Bà chủ trọ đi ra khỏi phòng rất nhanh sau đó đã quay lại trên tay còn mang theo một tấm vải trắng cùng một đống khăn giấy ướt lẫn khô.

Trần Phán chăm chú nhìn thùng nước trước mặt đưa tay lấy tấm vải trắng từ trên tay bà chủ trọ để che đi mấy ngón tay rồi sau đó từ từ mở nắp thùng nước ra.

Thùng nước mở ra, cảnh tượng bên trong làm cho bà chủ trọ hoảng hốt la lên chạy ra bên ngoài ói nôn ói tháo, mà Trần Phán khi này hai lông mày cũng đã nhíu chặt lại.

Bên trong thùng nước là một cái xác người nhưng nếu đó là cái xác bình thường thì bà chủ trọ đã không có phản ứng mạnh như thế.

Cái xác bên trong từ trên xuống dưới không có một miếng da chỉ có toàn xương và một ít thớ cơ còn động lại làm người ta không phân biệt được là nam hay nữ, kinh khủng nhất vẫn là hai con mắt trên đầu kia cứ lủng lẳng như muốn rớt ra ngoài thế mà lại không rớt được tạo nên ám ảnh rất lớn đến người xem.

"Đến trễ rồi, đến trễ rồi, đây là Võ Ngạo hay là nạn nhân tiếp theo của hắn ta." Trần Phán bất lực nhỏ giọng thì thào nói với chính mình.