Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 9



Khi Lâm Vĩnh Gia làm đẹp xong đến công ty thì cũng đến giờ tan tầm, nhân viên đi ngang qua đều nhẹ nhàng thoải mái.  Các nhân viên đã xong việc bắt đầu bàn tán về chuyện giữa sếp Mục và Lâm Vĩnh Gia.  "Này, biết chuyện chưa, gần đây cậu Lâm hay mang bữa ăn hàng ngày cho sếp Mục." "Làm sao cậu biết người ta họ Lâm?"  "Tiểu Mỹ ở quầy lễ tân nói với tôi."  "Cậu ấy gửi đồ ăn là vì lo sếp Mục bận rộn không ăn được ngon sao? Em ghen tị quá. Em cũng muốn có một người bạn trai như thế này!"  Chính cậu cũng ghen tị với Mục Cao Cách vì có một người bạn trai như cậu, Lâm Vĩnh Gia nghĩ thầm.

Dù họ đã hạ giọng nhưng Lâm Vĩnh Gia vẫn nghe thấy cuộc thảo luận của họ, trong lòng cậu sung sướng nhưng trên mặt lại không giả vờ không nghe thấy gì, cậu tao nhã và bình tĩnh bước đến thang máy, chuẩn bị đợi Mục Cao Cách ở gara ngầm... cho anh ấy một bất ngờ.

"Xin chờ một chút." Khi thang máy sắp đóng cửa, bên ngoài thang máy có một giọng nói truyền đến, Lâm Vĩnh Gia phối hợp ấn nút mở cửa, bên ngoài thang máy là một ngưòi đàn ông mặc vest, đi giày da rất tuấn tú.

Sau khi Lâm Vĩnh Gia gật đầu với anh ta thì không còn phản ứng nữa, người đàn ông nhìn Lâm Vĩnh Gia từ trên xuống dưới rồi nói: "Anh là nhân viên ở đây à?"

"Không, tôi chỉ đến tìm người thôi." Lâm Vĩnh Gia lịch sự trả lời, người hỏi câu hỏi này thường là giám đốc công ty hoặc ông chủ từ bên ngoài đến bàn chuyện làm ăn, cậu vẫn phải kiếm chút thể diện cho Mục Cao Cách.  "Ồ."  Người đàn ông ngừng nói, thang máy nhanh chóng đến nơi, Lâm Vĩnh Gia và người đàn ông gật đầu chào nhau rồi lần lượt ra khỏi thang máy. Đèn trong gara dưới hầm hơi mờ, không khí không được lưu thông cho lắm. Đầu hè, gara mát hơn trên mặt đất nhưng mùi khói xe nồng nặc khiến Lâm Vĩnh Gia hối hận biết thế không nên xuống, mùi nước hoa trên người có lẽ đã bị lu mờ bởi mùi này. Bước chân đều đặn tăng dần từ nhẹ đến nặng, đột nhiên trong gara hơi vắng người có tiếng điện thoại vang lên, tiếng vang vọng trong không gian rộng kích thích Lâm Vĩnh Giai tiến lại gần xe của Mục Cao Cách.

"Ừm, có tiệc sao? Tôi sẽ bảo Đinh Cảnh xác nhận thời gian. Cảm ơn vì đã mời." Giọng nói của Mục Cao Cách từ xa truyền tới. Lâm Vĩnh Gia không còn sợ hãi khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu từ bên thành xe nhảy lên người Mục Cao Cách. Mục Cao Cách một tay cầm điện thoại di động một tay đỡ Lâm Vĩnh Gia. Đà bay của Lâm Vĩnh Gia hơi mạnh, nhưng anh vững vàng không loạng choạng lùi về phía sau.

Chồng cậu quả là có vóc dáng tuyệt vời như thế đấy. Thấy Mục Cao Cách vẫn chưa bỏ điện thoại xuống, Lâm Vĩnh Gia hiếm khi ngoan ngoãn, được Mục Cao Cách ôm mà không làm loạn, cậu chỉ dùng ngón tay cuộn tròn cà vạt của Mục Cao Cách vì buồn chán. “Sao em lại xuống đây?” Sau khi cúp điện thoại, Mục Cao Cách gửi tin nhắn cho Đinh Cảnh, yêu cầu anh ta bổ sung lịch trình tham dự tiệc vào kế hoạch tháng sau. "Bởi vì em nhớ anh, em muốn gặp anh càng sớm càng tốt!" Lâm Vĩnh Gia miệng ngọt ngào không chịu được. "Em gặp rắc rối gì à? Nói anh biết, anh xem xem có thể giúp em giải quyết hay không". Nghe Lâm Vĩnh Gia nói ngọt ngào như vậy, phản ứng đầu tiên của Mục Cao Cách là tự hỏi bé ngôi sao có đang gặp rắc rối hay có yêu cầu gì đó đúng không. "Sao anh nói thế? Bình thường em không ngoan ngoãn hiểu chuyện à?" Lâm Vĩnh Gia ngồi ở ghế phụ chọc vào ngực Mục Cao Cách để phản đối. "Được rồi, thế nói anh nghe xem sao hôm nay em lại hiểu chuyện như vậy." Khi Mục Cao Cách lái xe ra khỏi gara ngầm, ánh nắng gay gắt xuyên qua mặt đất khiến Lâm Vĩnh Gia không thể mở mắt.

"Tại vì tức giận sẽ làm tiêu hao năng lượng, em phải để dành buổi tối còn dùng chứ." Mục Cao Cách vừa nhìn đèn giao thông vừa nghĩ thầm, nếu như chưa ra khỏi gara thì nhất định phải cắn một miếng  bé yêu tinh nhỏ thay mình suy nghĩ rất chu toàn này. "Anh ơi, anh dừng xe ở bên đường một lát được không?" Lâm Vĩnh Gia nói.

"Làm sao thế?" Bây giờ đang là giờ cao điểm, dừng xe bên đường rất bất tiện, Mục Cao Cách đang định phớt lờ Lâm Vĩnh Gia rồi tiếp tục lái xe, nhưng anh chợt thấy biển hiệu của một tiệm bánh.  Hình như lần trước Lâm Vĩnh Gia mua bánh ngọt ở tiệm này, chẳng lẽ bé ngôi sao nghĩ anh thích ăn nên mới muốn mua ư? Mục Cao Cách đương nhiên không thích những món ngọt ngấy đó, nhưng nghĩ lại đây là tâm ý của bé minh tinh nên vẫn đỗ xe bên đường, nghe tiếng còi xe phía sau thúc giục do chuyển làn, anh cũng chỉ thúc giục Lâm Vĩnh Gia.  "Đi nhanh về nhanh nhé." "Dạ, nhanh mà." Lâm Vĩnh Gia nhanh chóng rời khỏi ghế phụ rồi mở cửa sau, ngồi vào và đóng cửa lại. Toàn bộ quá trình mất không đến mười giây. "Được rồi, anh Mục, lái xe đi." Mục Cao Cách choáng váng.  "Em đang làm gì thế?" "Ngồi phía trước nắng quá, em đen thui mất." Lâm Vĩnh Gia hợp lí hợp tình chỉ vào ánh nắng chiếu thẳng ghế phụ. Trời đang gần mùa hè, ngay cả hoàng hôn cũng có thể gây hại cho da. Mục Cao Cách muốn mắng Lâm Vĩnh Gia một trận, nhưng chính mình tự dừng xe, anh kìm nén cơn tức không biết xả thế nào, đành phóng xe lao thật nhanh và luồn lách trong giờ cao điểm, cuối cùng họ đến nhà hàng sớm hơn hơn dự kiến ​nửa giờ.

"Anh Mục lái xe giỏi quá. Vừa rồi em sợ chết khiếp." Sau khi Mục Cao Cách ổn định xe, Lâm Vĩnh Gia từ ghế sau chúi người về phía trước với khuôn mặt tái nhợt, hôn Mục Cao Cách một cái để an ủi trái tim nhỏ sau chặng đường gay cấn.  Mục Cao Cách vốn muốn dạy cho cậu một bài học, nhưng được hôn một cái, anh lại lấy lại bình tĩnh: “Nhóc con hay gây chuyện này.” "Đều nhờ anh Mục thương yêu mà!" Lâm Vĩnh Gia lại hôn lên má Mục Cao Ca cái nữa,  mặc dù vừa rồi anh đã hút thuốc trong gara ngầm, nhưng trên người Lâm Vĩnh Gia vẫn có mùi thơm thoang thoảng, khiến Mục Cao Ca rất thoải mái.  “Đi thôi.” Mục Cao Cách nghĩ đến tiểu tiên nam thơm tho ngào ngạt như thế, vậy thôi cứ để em ấy muốn làm gì thì làm đi.  Nhưng anh còn chưa kịp tháo dây an toàn, Lâm Vĩnh Gia đã nắm lấy tay anh, chớp chớp mắt: "Anh Mục, anh đừng tức giận nữa."  "Em còn biết vừa rồi anh giận à?" Mục Cao Cách gầm gừ trả lời, đánh nhẹ vào bàn tay đang nắm tay anh của Lâm Vĩnh Gia.  "Anh Mục, lần sau đừng lái xe nhanh như vậy nữa nhé? Em sợ anh sẽ xảy ra chuyện." Để tiện nắm tay Mục Cao Cách, Lâm Vĩnh Gia nửa quỳ trên ghế sau, đôi mắt cầu xin, giống như một con chim nhỏ cầu xin cha mẹ đừng rời xa mình. Mục Cao Cách bỗng cảm thấy Lâm Vĩnh Gia lúc này trông... rất đáng thương, anh thấy mình như thể người duy nhất còn sót lại trên thế giới này, dù cho điều này có thể thỏa mãn niềm kiêu hãnh của mình, nhưng...  "Được, được, anh hứa với em, được chưa nào. Em giống như một bà già vậy, em tưởng anh không cần mạng sống của mình chắc?."  Tuy nhiên, Mục Cao Cách  nhận ra rằng anh vẫn thích dáng vẻ phóng khoáng của Lâm Vĩnh Gia hơn.  "Lần sau dù có tức giận cũng không được lái xe nhanh như vậy!" Lâm Vĩnh Gia lắc lư tay Mục Cao Cách. "Biết rồi, em đừng giận." Mục Cao Cách  bị Lâm Vĩnh Gia làm cho ngoan như cún, nhanh chóng đáp lại.  Lâm Vĩnh Gia biết chỉ cần Mục Cao Cách nói thì sẽ làm, cậu cười tươi đôi mắt cong cong hôn má Mục Cao Cách một lần nữa.  Lâm Vĩnh Gia xuống xe, vô thức sờ lên cổ mình, trên đó không có mặt dây chuyền quen thuộc. Ở thế giới ban đầu, Lâm Vĩnh Gia có một chiếc vòng cổ, trên sợi dây màu đỏ có một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, mặc dù nó ảnh hưởng rất lớn đến việc phối quần áo của Lâm Vĩnh Gia, nhưng cậu chưa bao giờ tháo ra vì đó là di vật do cha mẹ để lại.  "Sao em ngơ ra thế? Nhanh đi nào." Mục Cao Cách hô một tiếng. "Dạ, anh từ từ thôi chờ em với." Lâm Vĩnh Gia nhảy lên rồi nắm lấy tay Mục Cao Cách, một nửa người treo lên cơ thể Mục Cao Cách. "Anh Mục, gara ngầm này thiếu oxi quá."  "Ga-ra ngầm nào chả vậy?"  "Em không quan tâm, Em bị ngạt mất, em sẽ bị khí thải đầu độc, em sẽ chết." "..." "Anh, sao anh không nói gì? Anh không chiều chuộng em nữa sao? Vậy cứ để khí thải đầu độc em. Dù sao cuộc đời của em cũng chẳng còn ý nghĩa." Mục Cao Cách bất lực giơ tay lên, dùng lòng bàn tay bịt miệng và mũi của Lâm Vĩnh Gia, chỉ để lại một khoảng trống cho cậu thở: "Như vậy đỡ hơn chưa?"  "Dạ đỡ hơn nhiều ạ, cảm ơn anh". Hơi nóng từ miệng Lâm Vĩnh Gia phả vào lòng bàn tay Mục Cao Cách, khiến thấy tê dại. "Sao anh không che cho mình nữa? Anh làm biếng quá." Tư thế này khiến anh trông giống như tên cướp đang bắt cóc Lâm Vĩnh Gia. Lâm Vĩnh Gia bị bắt cóc cười hứng chí, đôi mắt cong cong lộ ra ngoài lòng bàn tay Mục Cao Cách.  Khi bước vào thang máy, Mục Cao Cách bỏ tay xuống, Lâm Vĩnh Gia cũng từ cơ thể mềm oặt không xương biến thành một chàng trai trẻ lịch lãm. Mục Cao Cách trước kia thường ở văn phòng,  khi Lâm Vĩnh Gia đến thì đều ở cùng một chỗ, nên anh không biết dáng vẻ của cậu khi ở nơi công cộng trông lịch sự đến thế.

"Không thèm dính nữa à?" Mục Cao Cách trêu cậu, sự thay đổi này khiến anh cảm thấy rất thú vị.

"Em cũng muốn lắm chứ, em chỉ muốn dính lấy anh, không cần phải tự mình bước đi." Lâm Vĩnh Gia trợn mắt, nhưng cậu đảo mắt rất có quỹ đạo nên trông cũng không xấu.

“Thế sao tự nhiên em lại đứng đắn thế?” “Nếu như em cứ bám lấy anh như rắn tinh, ngày mai mọi người trong vòng sẽ biết Mục tiên sinh uy nghiêm của chúng ta có một bé nhân tình nũng nịu, điều này sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của anh”  "Danh tiếng, bọn họ đều coi thường anh, không sao hết." Mục Cao Cách  trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, bọn họ coi thường cũng không sao, chẳng phải bọn họ vẫn phải muốn cùng anh hợp tác làm ăn sao? "Nhưng em quan tâm, nếu anh Mục vì em mà bị người khác coi thường, vậy em cũng chẳng còn hứng đắp mặt nạ." Loại chuyện này có thể nói là vô cùng nghiêm trọng.  Mục Cao Cách được câu nói của Lâm Vĩnh Gia dỗ cho vui vẻ, nhân dịp thang máy đang đóng tranh thủ hôn lên đỉnh đàu cậu: "Không sao đâu, dù đắt thế nào anh cũng sẽ mua cho em."  "Thế bây giờ em còn không phải là tình nhân nhỏ của anh à?" Cửa thang máy mở ra là một đại sảnh lộng lẫy, Mục Cao Cách cúi đầu nhẹ giọng nói với Lâm Vĩnh Gia. Trong mắt người khác, họ là một cặp bạn bè thân thiết, đều là những chàng trai trẻ đầy triển vọng.

"Đúng vậy, trong mắt người khác, em giống bạn trai của anh hơn." Khi Lâm Vĩnh Gia nghiêm túc, lời nói của cậu có giọng điệu độc đáo làm cho Mục Cao Cách chẳng còn muốn ăn, chỉ muốn về nhà thật nhanh để làm tình.

Đinh Cảnh đặt bàn tại một nhà hàng Tây, Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia khéo léo bóc một con ốc Bulot Pháp bằng dao và chiếc nĩa hai răng trước mặt, một số vấn đề mà anh chưa từng để ý đến đã xuất hiện.

Làm sao Lâm Vĩnh Gia, một ngôi sao nhỏ cần được chính mình hỗ trợ, lại có thể bộc lộ khí chất tao nhã như vậy? Việc cậu chơi piano dễ dàng chỉ được thấy trong các buổi hòa nhạc mà anh không hiểu, hơn nữa tại sao cách cư xử trên bàn ăn của cậu lại có thể bắt kịp với nhiều đứa trẻ xuất thân từ các gia đình quý tộc?

Trong đầu Mục Cao Cách hiện lên nhiều suy đoán khác nhau, nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia uống rượu đỏ với vẻ mặt vui vẻ, Mục Cao Cách hỏi: "Lâm Vĩnh Gia, em là ai?"
— QUẢNG CÁO —