Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 8



Trong vài ngày quay tiếp theo, ngày thứ hai là nam sinh số N đang học trong lớp, Lâm Vĩnh Gia mặc đồng phục học sinh bình thường và đeo một cặp kính gọng đen làm đạo cụ, chiếc kính này được đeo khi làm bài tập về nhà.

Cảnh quay ngày thứ ba là nam số N chơi piano trong phòng tập đàn, Lâm Vĩnh Gia chơi rất giỏi, cuối cùng cậu không còn phải quay chụp cận cảnh khuôn mặt nữa.  Cảnh những ngón tay thon thả chơi trên phím đàn mang lại cảm giác nhịp nhàng tuyệt vời. Khi tay Lâm Vĩnh Gia chạm vào phím đàn, đội đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình không thể rời mắt được, cảm giác như ngón tay đang chơi đùa trong trái tim họ. Tiếng đàn trong trẻo như tiếng nước chảy trong rừng từ từ truyền vào tai họ.

Lâm Vĩnh Gia, người không có kỹ năng diễn xuất, đã vượt qua cảnh này ngay lần quay đầu tiên.

Tôn Vận, diễn viên đóng vai nữ chính không mấy nhiệt tình với Lâm Vĩnh Gia, hiếm khi đến trò chuyện nhiệt tình với cậu sau khi kết thúc cảnh quay.

"Cậu giỏi quá, cậy học piano lâu chưa?" Thực ra đây là một tác phẩm nhỏ, nữ chính được thuê cũng chỉ là sinh viên ngành điện ảnh truyền hình, lời nói có chủ ý cố tình bắt chuyện, nhưng cũng không quá khiến người ta chán ghét. "Ừ, lúc buồn chán tôi cũng học được một chút." Lâm Vĩnh Gia trả lời chiếu lệ. "ừm thì......" "Tôn Vận, nhanh đến đây, đến lượt cô rồi." Tôn Vận chưa kịp nói xong đã bị người đại diện gọi tới, Lâm Vĩnh Gia dường như vẫn chưa thoát ra khỏi tâm trạng của bản đàn lúc nãy, vẻ mặt rất tao nhã và trang nghiêm, rời trường quay mà không thấy cảnh người đại diện của Tôn Vận đang dạy bảo cô cái gì.

Lâm Vĩnh Gia, một chàng trai lịch lãm như một quý tộc, đi vào phòng thay đồ, lập tức dùng răng cắn chiếc cà vạt đen, chụp một bức ảnh với phong cách kiêng kị và gửi cho Mục Cao Cách.

Khó lắm mới có thể tìm được cảm giác cấm dục, Lâm Vĩnh Giai sở dĩ vội vàng trở về phòng thay đồ là vì sợ chính mình kiềm chế không được biểu cảm, dù sao sự tương phản này khiến cậu cảm thấy tươi mới.

Nhìn người đang biểu cảm nghiêm túc và ăn vận chỉnh tề trong bức ảnh selfie, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy nếu Mục Cao Cách không đáp lại bức ảnh này thì cậu tự chịch chính mình cho rồi!

Quả nhiên, vào buổi trưa Mục Cao Cách gọi điện, Lâm Vĩnh Gia lúc nghe điện thoại vẫn giữ giọng điệu tương đối lạnh lùng, cộng thêm vài lời tán tỉnh nhẹ nhàng, điều này kích thích hiệu suất buổi chiều của Mục Cao Cách. Sau khi xử lý xong phần lớn tài liệu, anh đang đợi để gọi điện cho Lâm Vĩnh Gia vào buổi tối sớm để nói về tình thú.

"Đừng đi ngủ sớm, nhớ chờ điện thoại của anh." Mục Cao Cách để lại một mệnh lệnh đúng kiểu kim chủ.

Nghe giọng nói trầm ấm quyến rũ hơn bình thường ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Vĩnh Gia hưng phấn vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhưng sau khi hưng phấn qua đi, cậu chợt nghĩ.

Mục Cao Cách phấn khích như vậy là do sự tương phản giữa tấm ảnh và con người thường ngày của cậu, hay vì vốn dĩ anh ấy thích loại hình lạnh lùng này? Đừng trách Lâm Vĩnh Gia nghĩ nhiều, dù sao trong nguyên tác, Mục Cao Cách rất quan tâm đến Hứa Thanh Như, một người có tính cách lạnh lùng.  Lâm Vĩnh Gia tức giận vì suy đoán của mình, cậu đột nhiên không muốn để Mục Cao Cách được như ý.  "Em đâu rồi? Đã mấy ngày không gặp, để anh nhìn kỹ em một chút." Mục Cao Cách nhìn video cuộc gọi của mình, không thấy mặt Lâm Vĩnh Gia ở đó."Em ở đây." Lâm Vĩnh Gia giơ điện thoại lên và gắn nó vào giá đỡ bên cạnh đàn piano.

Biểu cảm khuôn mặt của Lâm Vĩnh Gia trên màn hình không có cảm giác kiêng kị như trong bức ảnh vào ban ngày, Mục Cao Cách hơi thất vọng, nhưng chỉ hơi thất vọng, dù sao anh gọi video cho Lâm Vĩnh Gia là vì họ đã không thấy nhau mấy ngày, anh nhớ cậu, nhớ khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, những ngón tay thanh tú và vòng eo thon thả của cậu.

Muốn ngủ với em ấy.

"Trong phòng piano? Em muốn chơi chiêu gì?" Mục Cao Cách tràn đầy kỳ vọng vào sự sáng tạo của Lâm Vĩnh Gia, điều chỉnh tư thế.  "Đoán xem." Mục Cao Cách vừa nhìn vào màn hình vừa bỏ tay xuống, đặt lên chỗ mà máy quay không quay đến. Lâm Vĩnh Gia mỉm cười ngọt ngào trước ống kính, giống như một đứa trẻ đã chơi khăm thành công.

Sau đó, những ngón tay mảnh khảnh rơi xuống phím đàn, cậu chơi bản "Moonlight Sonata" của Beethoven. Tốc độ nhanh đến nỗi bàn tay của Lâm Vĩnh Gia chỉ còn là tàn ảnh trên màn hình.  "Lâm Vĩnh Gia, em đang làm cái quái gì vậy!" Âm thanh bất ngờ của đàn piano khiến bàn tay đặt trên quần của Mục Cao run lên, anh đột nhiên tắt nứng.

Nghe tiếng gầm của Mục Cao Cách, bàn tay chơi đàn của Lâm Vĩnh Gia vẫn tiếp tục, khéo léo kết nối bài sau bằng một vài âm tiết.

Lâm Vĩnh Gia vẫn vừa đàn vừa hát: "Mục Cao Cách , Mục Cao Cách, đồ đại ngốc, đồ đại ngốc. Anh luôn bắt nạt em, anh luôn bắt nạt em. Thật đáng ghét, thật đáng ghét."

Mục Cao Cách cười giận dữ trước bài "Hai con hổ" được chế lời bởi của Lâm Vĩnh Gia đang vừa chơi piano vừa hát bài hát thiếu nhi một cách nghiêm túc, trông cậu rất dễ thương, nhưng Mục Cao Cách nghĩ rằng không thể để cậu quá tự phụ, nếu không thì mình làm kim chủ chẳng còn tí uy nghiêm nào cả.

Anh cố tình làm vẻ mặt nghiêm túc: "Lâm Vĩnh Gia, đừng nói với anh là em không biết lúc trưa anh nói chuyện điện thoại là có ý gì. Tại sao bây giờ em lại giả vờ ngây thơ? Đừng quên em chỉ là..."  "Anh, anh đang nói cái gì vậy? Em không hiểu." Lâm Vĩnh Gia ngắt lời Mục Cao Cách với vẻ mặt thuần khiết, cậu cũng không muốn nghe những gì Mục Cao Cách sắp nói, rằng cậu chỉ là một ngôi sao nhỏ mà anh bao dưỡng mà thôi.

Nhìn Lâm Vĩnh Gia ở đầu bên kia video với vẻ mặt vô tội, nhưng trong mắt vẫn lộ ra tia xảo trá, Mục Cao Cách tiếp lời nói: "Để anh dạy em, em sẽ hiểu"

Thay đổi kiểu chơi cũng được, Mục Cao Cách tự nghĩ.

Nhưng tối nay Lâm Vĩnh Gia không muốn để Mục Cao Cách được toại nguyện: "Không, không, không, anh ơi, em mới ba tuổi, anh không thể làm gì em được."

"Hừm, Lâm Vĩnh Gia, em rốt cuộc muốn gì?"  Thấy Mục Cao Cách mất kiên nhẫn, Lâm Vĩnh Gia nghiêm túc hỏi anh: "Anh Mục, em hỏi anh, giữa các loại hình: thuần khiết, cấm dục, quyến rũ và nhiều loại khác. Anh thích kiểu nào nhất?"

Mục Cao Cách kìm nén cơn tức giận mà trả lời: "Anh chỉ mới biết qua một kiểu là em mà thôi. Nếu em muốn biết anh thích kiểu nào nhất, anh có thể thử thêm vài kiểu nữa rồi nói cho em nghe."

"Không! Không! Anh Mục em sai rồi. Em sẽ hợp tác với anh!" Lâm Vĩnh Gia hài lòng với câu trả lời của Mục Cao Cách. Dù sao thì mình cũng là người đàn ông đầu tiên của anh ấy. Lâm Vĩnh Gia cảm thấy rằng so với Hứa Thanh Như, mình bây giờ vẫn có nhiều lợi thế hơn.  Lâm Vĩnh Gia cũng biết Mục Cao Cách sẽ tức giận nếu tiếp tục làm càn nên chạy về phòng ngủ và thút thít gọi điện cùng Mục Cao Cách.

Lâm Vĩnh Gia vẫn mặc đồng phục học sinh chụp hình trong vài ngày tiếp theo nhưng cậu không còn nghĩ ra bất kỳ thủ thuật mới nào, cậu chỉ chụp ảnh tự sướng mỗi ngày một lần.

Không biết là vì bức ảnh không làm Mục Cao Cách hài lòng, hay vì bận quá nên mấy ngày sau trả lời tin nhắn cực kỳ chậm. Thay đổi duy nhất trong cuộc sống đời thường là nam chính của bộ phim học đường bắt đầu gia nhập đoàn làm phim.  Lâm Vĩnh Gia hôm đó đến trường quay sớm vì buồn chán, nhưng khi đến nơi, đã có một diễn viên đang ngồi trong phòng thay đồ, đang đọc kịch bản trong tay, quay lưng về phía cửa, trông rất tập trung.  Lâm Vĩnh Gia nhiệt tình tiến tới chào hỏi.  "Xin chào, tôi là Lâm Vĩnh Gia."  Chàng trai trẻ hơi giật mình, ngừng đọc kịch bản, quay lại gật đầu với Lâm Vĩnh Gia: "Xin chào, tôi là Hứa Thanh Như."  Lâm Vĩnh Gia không biết có nên duy trì nụ cười ấm áp trên khuôn mặt nữa hay không, cậu có cảm xúc rất phức tạp với Hứa Thanh Như, Hứa Thanh Như không làm gì sai, nhưng trong lòng Lâm Vĩnh Gia, cậu đã quen đối xử với cậu ta như tình địch quá lâu.  "Đừng lo lắng, tôi sẽ không đi nói linh tinh." Hứa Thanh Như nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Lâm Vĩnh Gia, hiểu lầm cậu đang lo việc mình được bao dưỡng bị lộ.  "Ừ, tôi biết." Lâm Vĩnh Gia đương nhiên biết Từ Thanh Như sẽ không làm vậy, anh ta chỉ quan tâm đến ngôi vị ảnh đế của mình.

Phòng thay đồ rơi vào im lặng trong giây lát, Lâm Vĩnh Gia nhớ lại trải nghiệm của Hứa Thanh Như trong tác phẩm gốc, theo diễn biến cốt truyện ban đầu, bộ phim đầu tiên của Hứa Thanh Như lẽ ra phải là nam chính thứ hai trong một bộ phim cổ trang, chắc là một trong những bộ phim trong đống kịch bản cậu đã chọn ngày hôm đó.

Sau đó, Hứa Thanh Như trở nên nổi tiếng nhờ vẻ ngoài thanh lịch và kỹ năng diễn xuất tuyệt vời trong phim, nhưng bây giờ cậu đã thay thế vị trí của anh, Hứa Thanh Như có lẽ tham gia bộ phim này vì không còn lựa chọn nào khác. "Cậu diễn vai gì?" Lâm Vĩnh Gia không thích hoàn cảnh gượng gạo này nên bắt đầu tìm chuyện để nói.  "... Cố Nghị."

"Ồ, nam chính."

Phòng thay đồ lại rơi vào im lặng, Lâm Vĩnh Gia quyết định lần sau không đến sớm nữa!  Tuy nhiên, nếu cậu nhận được là kịch bản của nam thứ số N, mà thôi, Lâm Vĩnh Gia nhanh chóng dập tắt suy đoán về việc tại sao Hứa Thanh Như lại nhận được kịch bản cho nam chính. Tuy rằng bản thân thích nói nhảm, nhưng cậu càng sợ nam chính suy nghĩ lung tung, dù sao ai chống lại nam chính thì đều không có kết cục tốt đẹp, cậu muốn sống một cuộc sống tốt đẹp.

Quay chụp theo kịch bản cả ngày, nam chính và nam thứ cơ bản không có liên hệ gì với nhau, chỉ có một cảnh nam chính và nữ chính cõng nam thứ bị thương đi phòng y tế .  Khi Lâm Vĩnh Gia nằm trên vai Hứa Thanh Như, cậu cảm thấy tư thế đi lại của anh hơi không được tự nhiên, liền hít thở để giảm bớt trọng lượng của mình rồi đi lót chân ở góc mà máy ảnh không quay được.  Lâm Vĩnh Gia dường như nghe thấy lời cảm ơn của Hứa Thanh Như khi cậu rời đi, nhưng lúc đó cậu đang vội vàng trả lời cuộc gọi của Mục Cao Cách nên không để ý lắm.  "Ơi, anh Mục?" "Anh bận xong rồi, buổi tối em đến công ty, anh đưa em đi ăn tối."  "Dạ vâng! Anh Mục moah moah, tối nay chúng ta..."  "Chậc, em có biết chữ rụt rè viết thế nào không hả?"  "Anh Mục thì ra... em biết, em biết anh không phải không được! Chỉ là anh không hứng mà thôi. Anh đừng tức giận, chúng ta ở trong chăn trò chuyện thuần khiết cũng được mà", Lâm Vĩnh Gia làm bộ như vừa phát hiện ra một bí mật rất lớn, ra vẻ hoảng sợ nói.

Mục Cao Cách tức giận đến mức cúp điện thoại.  Lâm Vĩnh Gia dành thời gian để trở về nhà, tắm sữa tắm hương sữa bò, mát xa bằng tinh dầu và cạo lông chân. Rốt cuộc những ngày này cậu chạy khắp trường quay nên không có thời gian chăm sóc tốt cho bản thân.