Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 24



Vết thương trên tay Mục Cao Cách đã bắt đầu kết vảy, nhưng bác sĩ vẫn cảnh cáo anh không được dùng sức, nếu không miệng vết thương sẽ lại bị băng hở ra.

“Bữa tiệc tối nay anh Mục muốn ăn cái gì thì bảo em nhé, em đi lấy giúp anh.” Lâm Vĩnh Gia sửa sang lại cổ áo Mục Cao Cách, chọn cho anh một cái cà vạt màu xám bạc.

“Cái màu xanh ngọc kia không đẹp à?” Mục Cao Cách tin tưởng mắt thẩm mỹ của Lâm Vĩnh Gia, cũng để cậu tùy ý phối đồ giúp mình, nhưng anh cảm thấy cái mình vừa chọn không có vấn đề gì.

“Không xấu, nhưng cảm giác không đúng.” Lâm Vĩnh Gia sửa sang lại nơ cho Mục Cao Cách, lại xoay người bắt đầu chọn khuy măng sét. Lâm Vĩnh Gia coi bữa tiệc tối này là một cuộc chiến, cậu sẽ là cố vấn quân sự, giúp đỡ Mục Cao Cách chống lại nếu bị thế gia làm khó xử, khiến anh trở thành người có mặt đàng hoàng nhất trong yến hội.

Nhìn ngọn lửa chiến tranh trong mắt Lâm Vĩnh Gia, Mục Cao Cách cảm thấy khó hiểu.

“Anh Mục!”

“Ừm?”

“Anh yên tâm, có em ở đây, đêm nay sẽ rất hoàn hảo! Sẽ không ai có cơ hội làm khó anh.” Lâm Vĩnh Gia thấy mình giống như một kỵ sĩ dịu dàng, bảo vệ Mục Cao Cách - nàng công chúa trông hơi đô con.

Lâm Vĩnh Gia vừa nói thế, Mục Cao Cách mới nhớ ra mình bị dán nhãn người cực kỳ để tâm đến việc bị thế gia từ chối. Nghĩ đến lần trước Lâm củ cải bởi vì xấu hổ mà trốn đi, Mục Cao Cách cũng không định nói toạc, anh thật ra cũng muốn nhìn xem cậu sẽ bảo vệ mình như thế nào.

Ngoài ra, khi tình cảm dành cho Lâm Vĩnh Gia ngày càng sâu sắc, Mục Cao Cách thật sự có chút lo lắng, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng có một sự khác biệt rõ ràng giữa mình và Mục Cao Cách trong tiểu thuyết mà Lâm Vĩnh Gia miêu tả, rốt cuộc người thật và tiểu thuyết thì chẳng thể giống nhau được.

Anh không chắc liệu Lâm Vĩnh Gia thích anh hay nhân vật trong tiểu thuyết.

Đây cũng là lần đầu tiên Mục Cao Cách thiếu tự tin về bản thân như vậy, thậm chí còn muốn điều chỉnh hành vi của mình để phù hợp với hình tượng mà Lâm Vĩnh Gia đã nghĩ đến.

Anh sợ một ngày nào đó Bé Gây Rối chợt nhận ra người cậu thích không phải là mình.

“Anh Mục, chiếc khuy măng sét này tốt hơn, nhẹ nhàng và sang trọng hơn.” Lâm Vĩnh Gia chọn một đôi khuy măng sét hình vuông màu bạc để đeo cho Mục Cao Cách. Nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia ra vào bận rộn vì anh, Mục Cao Cách bước tới, ôm cậu từ phía sau.

“Lâm Vĩnh Gia, đừng rời xa anh.” Mục Cao Cách hôn lên cổ Lâm Vĩnh Gia, ngậm lấy tai cậu và ra lệnh.

Lâm Vĩnh Gia đã đến thế giới này vì anh nên cậu phải thuộc về anh.

“Sao em có thể rời xa anh Mục chứ, em sẽ luôn ở bên anh.” Lâm Vĩnh Gia hứa, tai bị mút làm chân cậu mềm nhũn. Tại sao hôm nay Mục Cao Cách lại đột nhiên nói những lời sến súa như vậy, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy mặt đều đỏ lên.

Khi đi vào hội trường, Lâm Vĩnh Gia chặt chẽ đi theo sát Mục Cao Cách, cậu thể hiện phong thái của thế gia công tử, mỉm cười dịu dàng và duyên dáng, đi theo Mục Cao Cách để chào hỏi những người xung quanh.

“Mục tổng cũng mang theo bạn nam à?” Một người đàn ông cầm ly rượu đi tới cùng Mục Cao Cách chạm ly.

"Đúng vậy, đây là bạn nam của tôi, Lâm Vĩnh Gia.”

Những người có mặt tại hội trường hầu hết đều là nam nữ đi cùng nhau, rất ít nam giới mang bạn nam đến, tuy nhiên người này dùng từ “Cũng”, Lâm Vĩnh Gia không dấu vết nhìn chung quanh, muốn biết ngoại trừ Mục Cao Cách không sợ gì nhà mình, còn ai dũng cảm đến vậy mà mang theo bạn nam.

“Giúp anh đi lấy ít đồ ăn đi.” Người trước mặt là đối tác kinh doanh, thấy anh ta không có ý định rời đi, Mục Cao Cách sợ cậu thấy nhàm chán nên tìm việc gì đó cho cậu làm.

“Dạ, hai người từ từ trò chuyện.” Lâm Vĩnh Gia biết lúc này Mục Cao Cách sẽ bận rộn xã giao, lúc nào cũng ở cạnh anh không thích hợp, vì vậy cậu chậm rì rì đi về một góc ít người hơn. Vẻ ngoài điềm tĩnh và thoải mái của Lâm Vĩnh Gia khiến những người chung quanh thắc mắc đây là thiếu gia nhà nào du học trở về và tại sao họ chưa từng gặp trước đây.

“Vị kia là?” Đối tác kinh doanh thăm dò hỏi, đêm nay có vài người mang theo bạn nam, một số là chơi bời, một số trông có vẻ nghiêm túc hơn. Anh muốn nắm rõ thái độ của mình để đối đãi với Lâm Vĩnh Gia.

“Bạn trai.” Mục Cao Cách suy nghĩ một lúc rồi trả lời. Khi nói ra đáp án này, Mục Cao Cách nghĩ nếu Lâm Vĩnh Gia nghe thấy xưng hô mà anh dùng để gọi cậu, cõ lẽ đôi mắt cậu sẽ cong lên cười.

Đối tác kinh doanh nhìn nụ cười nhẹ trên mặt Mục Cao Cách, gật đầu hiểu ý.

Cuộc trò chuyện kết thúc sớm hơn anh nghĩ, trong lúc anh đang đứng tại chỗ chờ Lâm Vĩnh Gia quay lại thì có một vị khách không mời mà đến.

Triệu Dư Dương ôm eo một người đàn ông xuất hiện trước mặt Mục Cao Cách, còn làm bộ làm tịch đưa tay ra bắt tay Mục Cao Cách: “Ồ, tay Mục tổng bị thương nha.”

Mục Cao Cách không muốn để ý tới những người như Triệu Dư Dương, uống một ngụm rượu trong tay mà không nói gì.

Nhìn Mục Cao Cách không hiểu ý bỡn cợt của mình, Triệu Dư Dương tức khắc có chút tức giận, một tên nhà giàu mới nổi mấy năm gần đây đột nhiên giàu có lại có thể kiêu ngạo đến vậy, hắn tức giận cười một tiếng, đẩy người trong ngực về phía Mục Cao Cách.

“Nghe nói hôm nay Mục tổng mang theo một bạn nam, không bằng chúng ta đổi chơi nhé.”

Người bị đẩy tới bên người Mục Cao Cách cũng rất phối hợp muốn dựa vào anh, Mục Cao Cách lùi lại một bước muốn tạo khoảng cách với cậu ta.

Hứa Thanh Như cùng Đoạn Lẫm tham gia yến hội, từ xa xa mà thấy Mục Cao Cách đang bị một gã trai quấn lấy.

Người kia Hứa Thanh Như biết, lúc trước khi Đinh Cảnh tuyển người, người đó chính là anh trong cặp song sinh, tên là Phương Hàm.

Hứa Thanh Như nghĩ đến nụ cười trong mắt Lâm Vĩnh Gia khi nói về Mục Cao Cách, hơi hơi nhíu mày, thay Lâm Vĩnh Gia cảm thấy rất không đáng.

Mục Cao Cách ở bên ngoài quan hệ hỗn loạn như vậy, Lâm Vĩnh Gia biết không?

Đoạn Lẫm nhận thấy Hứa Thanh Như không vui, nhìn theo hướng Mục Cao Cách: “Sao vậy? Trước kia anh ta tùng ức hiếp em sao?”

Hứa Thanh Như lắc đầu, đây là chuyện của Lâm Vĩnh Gia, mình không tiện ra mặt can thiệp, vẫn nên chờ lúc trở về nói chuyện này với Lâm Vĩnh Gia thì hơn.

Sợ Lâm Vĩnh Gia một lòng một dạ với Mục Cao Cách mà không tin lời mình nói, Hứa Thanh Như còn lén chụp lại bằng di động của mình, do góc độ, Phương Hàm trong ảnh như đang treo trên người Mục Cao Cách.

Mục Cao Cách lúc này cũng không rảnh lo phong độ cái gì gì, mặt đen đẩy Phương Hàm vốn đang muốn bám lấy mình ra, tuy rằng mình thật sự chưa làm gì, nhưng là lỡ như bị Bé Gây Rối thấy được, không biết lúc về sẽ làm loạn thế nào đâu.

Phương Hàm bị Mục Cao Cách ghét bỏ cảm giác rất thất bại quay về bên người Triệu Dư Dương.

Nhìn thấy vẻ không thoải mái của Mục Cao Cách, Triệu Dư Dương cảm thấy vô cùng vui vẻ, chỉ vậy thôi, cho dù mọi người thấy anh ta là khối u ác tính thì sao, họ vẫn phải tỏ ra ưu nhã, không liên quan gì đến chuyện của mình, thậm chí Đoạn gia cũng phải vì mặt mũi mà không thể không gửi cho mình thiệp mời.

Đoạn Lẫm nhìn bộ dáng ngáo đá vô liêm sỉ của Triệu Dư Dương, cau mày gọi người phụ trách chủ trì yến hội của Đoạn gia.

“Thưa ngài, có chuyện gì vậy?”

“Lần sau trong nhà có yến hội, cấm lại mời Triệu Dư Dương.”

Đoạn Lẫm có thể trở thành nam chính, dẫn dắt Đoạn gia trở thành gia tộc đứng đầu trong giới quý tộc là vì mặc dù anh sẵn sàng tuân thủ lễ nghi của tầng lớp thượng lưu nhưng cũng không bị mắc kẹt trong những quy này, quyết đoán xử lý công chuyện, tình lý sẽ không trở thành nhân tố quyết định trói buộc.

Hứa Thanh Như nghiêng đầu nhìn Đoạn Lẫm đưa ra mệnh lệnh, Đoạn Lẫm như vậy khiến anh vô cùng rung động. Điều đó sẽ làm Hứa Thanh Như không khỏi muốn trở nên càng tốt hơn, chỉ như vậy mới có tư cách đứng bên anh ấy.

Lâm Vĩnh Gia cầm một đĩa đồ ăn nhỏ lại, Triệu Dư Dương đã cùng Phương Hàm rời đi.

Cậu lấy toàn là món Mục Cao Cách thích ăn: “Anh Mục, không ai bắt nạt anh chứ.”

Lâm Vĩnh Gia bộ dáng lo lắng như là một chú chó tay chân loạng quạng, Mục Cao Cách cầm một miếng đồ ăn nhẹ nhét vào miệng cậu.

“Không có, bọn họ đều phải duy trì thói đạo đức giả của người lớn.” Mục Cao Cách buồn cười nhìn Lâm Vĩnh Gia cảnh giác nhìn xung quanh.

Nghĩ đến lần trước khuyên Mục Cao Cách, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy hơi thẹn thùng, cúi đầu yên lặng nhai đồ ăn mà Mục Cao Cách đút cho. Rốt cuộc đây cũng là tiểu thuyết, không ai biết biết liệu tích tắc tiếp theo có tên pháo hôi mất não nào đột nhiên nhảy ra làm khó Mục Cao Cách hay không, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy mình phải luôn cao cảnh giác.

Vì để chuẩn bị cho trận tiệc tối này, cậu còn cố ý dành thời giờ đọc vài tiểu thuyết trạch đấu, cố gắng nắm chắc các loại tình huống có khả năng xảy ra và giải pháp ứng phó.

“Cảm ơn mọi người đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của bố tôi hôm nay.” Trên sân khấu ở trung tâm hội trường ngoài trời, Đoạn Lẫm cầm microphone, anh là người duy nhất trên sân khấu, nhưng không có vẻ đơn bạc, ánh mắt của mọi người dưới khán đài đều đổ dồn về phía anh khi anh cất tiếng. 

Đây có lẽ chính là hào quang trong truyền thuyết đi.

Lâm Vĩnh Gia nghĩ thầm, đây là lần đầu tiên cậu thấy nhân vật nam chính sống sờ sờ kể tử khi đến thế giới này, không khỏi nhìn chằm chằm vào Đoạn Lẫm rồi đánh giá, không hổ là nam chính, từ khuôn mặt đến dáng người rồi cả chất giọng tất cả đều là cực phẩm.

Mục Cao Cách thấy người phục vụ rượu bưng khay đi tới, vừa định hỏi Lâm Vĩnh Gia muốn uống gì, kết quả nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia vô cùng nghiêm túc nhìn Đoạn Lẫm trên sân khấu, anh đen mặt giơ tay búng một cái vào tai Lâm Vĩnh Gia để trừng phạt.

Lâm Vĩnh Gia đỏ mặt thu hồi tầm mắt mình, vốn dĩ cậu còn muốn tìm xem vai chính thụ Hứa Thanh Như có ở đây hay không.

Sau khi Đoạn Lẫm phát biểu xong liền thong dong bước xuống, trên sân khấu thay đổi thành một dàn nhạc giao hưởng, mọi người bắt đầu khiêu vũ.

Lâm Vĩnh Gia và Mục Cao Cách đứng trên sàn nhảy nói chuyện phiếm.

“Anh Mục, chờ tay anh lành lại, em cũng muốn anh ôm em khiêu vũ.” Lâm Vĩnh Gia chỉ vào trai gái đang lắc lư trên sàn nhảy. 

“Anh Mục?” Lâm Vĩnh Gia đợi một lúc không thấy Mục Cao Cách đáp lại, quay đầu nhìn anh.

Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia háo hức muốn thử, anh nhìn đi chỗ khác như không có việc gì, nhìn vào đèn trang trí bên cạnh nói: “Anh không biết khiêu vũ.”

Vốn dĩ Mục Cao Cách nghĩ khiêu vũ là chuyện không cần thiết, có cũng được mà không có cũng không sao, anh cũng không thích khiêu vũ với những người xa lạ, nhưng khi nói mình không biết trước mặt Lâm Vĩnh Gia, Mục Cao Cách cảm thấy mình đã thừa nhận mình không hoàn hảo.

“Vậy thì em sẽ dạy anh, nhưng anh Mục phải hứa với em một điều.” Đôi mắt đen láy của Lâm Vĩnh Gia lúng liếng, nghĩ đến cảnh mình tay cầm tay dạy Mục Cao Cách khiêu vũ, cảm thấy nhất định sẽ rất lãng mạn.

“Anh đã từ chối em việc gì bao giờ chưa?” Mục Cao Cách bất đắc dĩ nhìn Lâm Vĩnh Gia, không biết cậu lại muốn làm gì.

“Em muốn anh Mục để lại ngày sinh nhật của anh cho em, để em sắp xếp ngày hôm đó.” Lâm Vĩnh Gia bắt đầu lên kế hoạch tổ chưc sinh nhật cho Mục Cao Cách từ rất sớm.

“Được.” Nhìn bộ dáng chờ mong của Lâm Vĩnh Gia, Mục Cao Cách không khỏi cùng cười theo. Anh đã sớm qua cái tuổi háo hức đón sinh nhật, nhưng bây giờ lại rất mong đợi những điều bất ngờ mà Lâm Vĩnh Gia đã chuẩn bị cho anh, Bé Gây Rối sẽ chuẩn bị gì cho mình?

Nghĩ đến tác phong hành vi của Bé Gây Rối từ trước tới nay, Mục Cao Cách tự nhủ trong lòng không nên kỳ vọng quá cao. Có lẽ là tai hoặc đuôi thỏ, hay là kiểu trang phục gì khác? Mục Cao Cách trong đầu dán những thứ khuôn sáo cũ đa dạng đó lên trên người Lâm Vĩnh Gia, đột nhiên cảm thấy khuôn sáo cũ được ưa chuộng cũng không phải không có lý.

Ngoài ra có thể còn có một số quà tặng khác, chỉ cần là quà Bé Gây Rối tặng thì hẳn là anh đều sẽ rất thích.