Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 23



“A, anh Mục há miệng nào.” Lâm Vĩnh Gia ngồi trên bàn ăn cầm cái muỗng vẻ mặt chờ mong nhìn Mục Cao Cách, ra hiệu anh há miệng. Mục Cao Cách nhìn chú Lưu ở một bên làm bộ không thấy gì, hơi như sống không còn gì luyến tiếc mà há mồm ăn miếng Lâm Vĩnh Gia đút cho.

Lâm Vĩnh Gia đút ăn thành công thì vui vẻ cực kỳ, cậu lại xúc một muỗng cơm, đặt đậu xanh và ngô xếp thành hình trái tim vàng trắng xen kẽ lên trên cơm, làm bộ làm tịch thổi thổi thìa cơm đã nguội từ lâu, đem đến bên miệng.

“Anh Mục, a ~”

Một bữa cơm ăn nửa giờ vẫn chưa no, Mục Cao Cách bất đắc dĩ há mồm, Lâm Vĩnh Gia vì thìa cơm trông hấp dẫn hơn, luôn phải bày biện thật lâu.

Mục Cao Cách chỉ không hiểu, thìa cơm nuốt một miếng là hết, lại phải mất công trang trí như vậy, có tham gia triển lãm đâu.

“Lâm Vĩnh Gia, đừng nghịch nữa, em đút anh xong nhanh còn đi ăn cơm.” Mục Cao Cách hai ngụm đã xong đồ ăn trong miệng, nhìn Lâm Vĩnh Gia đang dùng đũa đè phẳng muỗng cơm, để cậu đặt lên trên đó một lớp trứng chiên.

Anh cũng muốn tự mình ăn cơm, nhưng Lâm Vĩnh Gia nói gì cũng không chịu đưa muỗng cho anh, nhất quyết đòi chơi.

“Không vội không vội, trang trí đẹp thì anh Mục ăn mới ngon chứ.” Lâm Vĩnh Gia thành công sắp cơm, trứng gà, cà rốt, cùng lát thịt thành bốn lớp, chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật của mình một chút đưa đồ ăn đến bên miệng Mục Cao Cách.

“Em còn chơi tiếp thì anh tự ăn.” Quả nhiên không thể chuyện gì cũng chiều theo Lâm Vĩnh Gia, vừa rồi Lâm Vĩnh Gia cầm thìa háo hức nói muốn đút cơm cho mình, Mục Cao Cách nghĩ thầm ăn một bữa cơm mà thôi Lâm Vĩnh Gia hẳn là cũng không bày ra trò gì, lại không ngờ Lâm Vĩnh Gia giống hệt một đứa trẻ, đút cơm mà có thể chơi lâu như vậy.

“Thôi được rồi.” Lâm Vĩnh Gia có chút tiếc nuối mà đem chiếc tháp đồ ăn bốn tầng từ trước mặt Mục Cao Cách vòng một vòng đưa vào miệng mình, sau đó một muỗng cơm một muỗng đồ ăn bắt đầu đút Mục Cao Cách.

“Chú Lưu, ngày mai chú bảo phòng bếp làm món sushi hay thứ gì đó tương tự nhé.” Ăn xong bữa ăn phải mất cả tiếng đồng hồ. Mục Cao Cách cẩn thận dặn dò chú Lưu.

“Được, chú đã biết.” chú Lưu cúi đầu nhịn cười đáp, Lâm Vĩnh Gia xuất hiện làm cuộc sống Mục tiên sinh trở nên thú vị hơn nhiều.

Buổi tối lúc tắm rửa, Lâm Vĩnh Gia dùng bao nilon bọc tay phải Mục Cao Cách lại, cậu mặc áo sơ mi của anh, vẻ mặt ngoan ngoãn quỳ gối trong bồn tắm, ngửa đầu nhìn Mục Cao Cách: “Quý khách, để tôi giúp ngài gội đầu xoa lưng.”

Rất có cảm giác giống như poster phim điện ảnh nào đó. 

Mục Cao Cách ngồi trong bồn tắm, cảm nhận được đôi chân của Lâm Vĩnh Gia thỉnh thoảng chạm vào lưng mình, đôi tay xuyên qua bọt sữa tắm trơn trượt sờ tới sờ lui lưng anh, Mục Cao Cách cảm thấy mình sắp bị cọ ra lửa.

“Quý khách, chúng ta chuẩn bị gội đầu nhé.” Lâm Vĩnh Gia bò ra bồn tắm, quần áo trên người đã sớm bị ướt, vạt áo sơmi chỉ vừa vặn che lại mông cậu, thế nhưng căn bản không có hiệu quả che chắn gì, toàn bộ cặp mông bóng loáng cong mẩy đều bị Mục Cao Cách nhìn thấy rõ ràng.

Lâm Vĩnh Gia chính là muốn loại hiệu ứng xuất thần nào, nếu không cậu cũng sẽ không cố ý mặc áo Mục Cao Cách làm "áo bạn trai", còn cố tình lúc cúi đầu tìm đồ thì lắc lắc mông.

“Lâm Vĩnh Gia, lại đây.” Nghe được giọng nói hơi khàn của Mục Cao Cách, Lâm Vĩnh Gia đắc ý cầm dầu gội đầu lại gội cho Mục Cao Cách.

Mấy giọt dầu gội được dội sạch sẽ, Mục Cao Cách vừa muốn bảo Lâm Vĩnh Gia ngồi ở trước mặt mình, lại cảm thấy đầu mình lại bị đổ thêm gì đấy: “Gội nhiều lần như thế làm gì?”

“Vừa rồi dầu gội, bây giờ là dầu xả.” Lâm Vĩnh Gia ngửi ngửi hương thơm từ dầu xả, vui vẻ mát xa da đầu cho Mục Cao Cách.

“Anh không phải em, không cần đâu.” Mục Cao Cách chỉ muốn nhanh nhanh ôm Bé Lâm Vĩnh Gia đang ướt sũng.

“Anh Mục đừng gấp mà.” Lâm Vĩnh Gia tuy nói như vậy, nhưng cậu cũng rất vội, cậu đi từ đầu này bồn tắm sang đầu kia, từ sau lưng Mục Cao Cách sau lưng vòng tới trước mặt, ngồi vào trong lòng anh, cậu hôn anh một cái, sau đó dùng vòi hoa sen xả đầu cho Mục Cao Cách.

“Em muốn ngồi trên người anh, bồn tắm cứng lắm, quỳ sẽ đau.” Lâm Vĩnh Gia vòng tay qua cổ Mục Cao Cách, ghé vào tai anh thảo luận tư thế ngày hôm nay.

“Được, em quyết định mà.” Mục Cao Cách hiểu rõ tính mong manh hay làm kiêu của Bé Gây Rối, biết thời điểm này phải nghe theo cậu, nếu không làm được một nửa, Bé Gây Rối có thể bắt anh dừng bấy cứ lúc nào vì cậu va chạm vào đâu đó, đến lúc đó người khó chịu vẫn là mình.

Hai người ở bồn tắm hoang đường thật lâu, lúc xong Lâm Vĩnh Gia phải đỡ tường đi ra chân mềm nhũn. Bình thường lúc này cậu không bao giờ phải tự đi cả, chỉ cần phụ trách nằm ngoan xinh, Mục Cao Cách sẽ giúp anh rửa sạch, dọn dẹp và bế cậu ra ngoài, nhưng hôm nay cậu phải tự mình đi ra.

Lâm Vĩnh Gia nằm ở trên giường hơi tiếc nuối mà hôn mặt một cái Mục Cao Cách: “Anh Mục, anh phải sớm khỏe lại đấy nhé.”

Mục Cao Cách ngủ một giấc dậy vẫn chưa đỡ hơn, lúc ra cửa vẫn cần Lâm Vĩnh Gia giúp anh mặc quần áo.

Lâm Vĩnh Gia cài lại cúc áo sơ mi cho Mục Cao Cách với đôi mắt hau háu, nhẹ nhàng cắn lên hầu kết của anh: “Anh Mục thật sự không cần em cùng anh đến công ty sao?”

“Em có thể dùng tốc độ ong bay múa tốc độ tay giúp anh đánh máy.”

“Em còn có thể giúp anh bưng trà rót nước.”

“Anh mệt mỏi em còn có thể giúp anh mát xa một chút.”

Lâm Vĩnh Gia như bé ong mật vòng quanh Mục Cao Cách đang chuẩn bị ra cửa, vẫn chưa từ bỏ ý định mà trình bày những việc mình có thể làm, hy vọng Mục Cao Cách có thể đưa mình tới công ty, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy chăm sóc Mục Cao Cách rất có cảm giác thành tựu.

“Không cần, em ngoan ngoãn ở nhà đi, những việc này Đinh Cảnh sẽ làm.”

“Ò.” Lâm Vĩnh Gia mất mát thở dài, lại là Đinh Cảnh, Đinh Cảnh chẳng lẽ không yêu đương sao, sao lại nhàn rỗi tranh cơ hội chăm sóc Mục Cao Cách của mình.

Vô-cùng-khát-khao-yêu-đương-nhưng-bận-đến-không-rảnh-yêu-đương-Đinh Cảnh sáng sớm phải lái xe tới biệt thự ở cửa chờ Mục Cao Cách, hắn không biết vì cái gì mà Lâm Vĩnh Gia lúc đưa Mục Cao Cách lên xe l còn hung hăng mà trừng mắt nhìn mình một cái.

“Ngài Mục, tay anh làm sao vậy?” Đinh Cảnh hỏi.

“Ngày hôm qua ông lão nhà phát bệnh tim, cửa khóa, tôi phải phá cửa sổ đi vào.” Mục Cao Cách nhẹ nhàng bâng quơ kể lại chuyện ngày hôm qua, bị Lâm Vĩnh Gia cùng chú Lưu khen đến sợ, khiến anh cũng không muốn kể chuyện mình cứu người với người khác nữa, cũng không phải chuyện gì to tát, không phải mình thì chờ xe cứu thương tới bác sĩ cũng sẽ phá cửa mà vào.

“Là lão gia nhà họ Trương sao ạ?”

Khoảng thời gian trước trong vòng thế gia thảo luận dự án Bích Thủy Hồ ngạn là Trương gia dắt đầu, ngày hôm qua hội nghị của Trương gia đang ở thảo luận nên chọn tập đoàn này hợp tác cùng. Trương An Thái vốn dĩ phụ trách chủ trì hội nghị, nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại thì vội vàng rời đi, con trai anh ta lâm thời lên thay.

Chuyện này trong ngành sáng sớm nay mọi người đều đã biết.

“Ừ, nhưng mà tại sao ông Trương lại họ An.” Mục Cao Cách nghĩ đến ngày hôm qua Lâm Vĩnh Gia vì nhiều chuyện mà ánh mắt khấp khởi tò mò, mở miệng hỏi, đối với chuyện trong vòng Mục Cao Cách không có hứng thú, thậm chí Đinh Cảnh còn hóng được nhiều chuyện hơn so với anh. 

“Chuyện này có rất nhiều suy đoán.” Đinh Cảnh thấy hơi kỳ quái sao sếp mình lại tự nhiên hứng thú với loại chuyện này nhỉ, nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Có người nói là do ông An ở rể, cho nên con trai theo họ mẹ.”

“Nhưng tôi cảm thấy giả thuyết này không có căn cứ, nghe nói ông An trước khi về hưu cách đây hơn hai mươi năm, ông cũng được coi như là linh dương đầu đàn trong vòng thế gia, địa vị tương tự như nhà họ Đoạn hiện nay. Sếp cũng biết đấy, thế gia thường bài ngoại mà, nếu ông An ở rể, chắc chắn không thể đạt được đến tầm cao này.”

“Nhưng điều kỳ lạ là Trương tổng rất hiếu thuận với cha mình, nhưng ông lại không muốn sống cùng con trai.”

“Ừ, còn gì nữa?” Mục Cao Cách dùng tay trái ấn nút gửi tin nhắn bằng giọng nói trên WeChat, ngồi ngay ngắn nghe Đinh Cảnh nói chuyện.

“Sếp Mục, ngài đang làm gì vậy?” Đinh Cảnh nhìn thấy động tác của Mục Cao Cách từ gương chiếu hậu, cảm thấy có chút khó hiểu.

Thấy lời trợ lý mình nói không liên quan đến chuyện phiếm, Mục Cao Cách buông lỏng ngón tay đang ấn phím.

“Lâm Vĩnh Gia rất hứng thú với những chuyện này, tôi gửi cho cậu ấy nghe.” Mục Cao Cách không thèm để ý nói, khi trước Lâm Vĩnh Gia ghét bỏ mình kể chuyện chán òm, Mục Cao Cách cũng lười gõ chữ, đơn giản liền gửi luôn nguyên văn lời Đinh Cảnh nói cho cậu.

Nghe được lời này Đinh Cảnh nghĩ thầm xong rồi xong rồi, Mục tổng đây là thật sự rơi vào lưới tình rồi, bắt đầu nhớ lại xem mình có chỗ nào đắc tội vợ tương lai của sếp không.

“Mục tổng và Lâm Vĩnh Gia quan hệ khá tốt ạ?” Đinh Cảnh hỏi.

Mục Cao Cách nghĩ đến Bé Gây Rối luôn khiến mình bối rối không biết nên tức giận hay không, vì vậy anh mỉm cười đáp: “Không tệ.”

Lâm Vĩnh Gia đang ở nhà trang trí phòng tập, nghe xong tin nhắn mà Mục Cao Cách gửi đến, lại thấy không còn tin gì nữa, vội vàng nhắn tin hỏi: Tiếp theo thì sao dợ?

Mục Cao Cách nhìn thoáng qua tin nhắn, bảo Đinh Cảnh tiếp tục kể chuyện nhà họ Trương.

Đinh Cảnh thầm nghĩ, thế này mà còn kêu không tệ, thế kiểu rất tốt là như nào, simp chúa à?

“Sản nghiệp nhà họ Trương chưa bao giờ tách ra khỏi công ty do ông An làm chủ. Không ai phân biệt rõ được phần nào thuộc về ông An, phần nào thuộc về nhà họ Trương. Điều này khiến mối quan hệ giữa hai người càng thêm khó hiểu.”

Đinh Cảnh cũng chỉ là nhân viên của Mục Cao Cách, chuyện về thế gia cũng không biết quá chi tiết, huống chi thời của ông An đã qua gần 30 năm, rất nhiều chuyện đã bị lịch sử che đậy, phỏng chừng ngoại trừ những người liên quan thì không ai có thể nói không rõ chuyện này.

Drama nghe được một nửa thì hết khiến Lâm Vĩnh Gia còn chưa đã thèm, nhưng lại không thể làm gì được, cậu đứng trong phòng kính ngắm nhìn tấm kính vỡ của biệt thự đối diện. Hôm nay mới phát hiện, ông An trồng rất nhiều cỏ xạ hương trong vườn hoa. Ông lão trồng nhiều như thế là là định hái cho vào lúc nấu ăn ư?

Lâm Vĩnh Gia nhàm chán mà tưởng tượng, đột nhiên nhớ ra ông An còn nuôi một con Myna!

Ngày hôm qua vì lo lắng cho ông An nên  Lâm Vĩnh Gia không để ý con chim kia có ở nhà không, lỡ đâu ông An trở về không thấy nó, lại lo lắng ngã bệnh thì làm sao bây giờ.

Lâm Vĩnh Gia vội vàng ra ngoài, ghé vào cửa sổ nhà ông An nhìn vào.

Một ông già sống một mình, trong nhà đồ đạc đơn giản, trên bàn có một bức ảnh chụp. Do ánh sáng nên Lâm Vĩnh Gia chỉ có thể nhìn thấy một góc ảnh, là một người đàn ông trung niên, trông không giống ông An cho lắm.

Ảnh chụp có màu sắc rực rỡ, nhưng bởi vì đã lâu nên có những vệt ố vàng nhàn nhạt.

Là bạn thân của ông An năm đó sao? Lâm Vĩnh Gia suy đoán.

Cơ mà cậu cũng không tò mò chuyện này lắm, việc cấp bách bây giờ là xác định xem chú Myna nhà ông có ở đây không, Lâm Vĩnh Gia thật cẩn thận ghé vào cửa sổ, sợ mảnh kính sượt vào mình.

Cậu hự hự dùng sức nửa ngày trời, vẫn không thể như Mục Cao Cách đẹp ngời ngời mà nhảy vào được, chỉ có thể từ cửa sổ hét vào trong: “Bé Myna, bé ở đâu?”

Lâm Vĩnh Gia không biết tên của bé Myna là gì, chỉ có thể lúng túng kêu như vậy, lại không nghe được hồi đáp gì hết.

Chẳng lẽ chú chim Myna kia thật sự bay đi, Lâm Vĩnh Gia nghĩ hay là đi tìm bên bất động sản để họ gửi tin tức tìm một con chim?

Đột nhiên Lâm Vĩnh Gia nhanh trí, cậu gọi vào trong: “Xin chào, xin chào.”

“Xin chào, xin chào.” Trong phòng đột nhiên truyền tới tiếng đập cánh phành phạch, một con chim đen sì mắt bằng hạy đậu nành không biết từ chỗ nào bay ra  ở bệ cửa sổ nhảy tới nhảy lui mà nhìn Lâm Vĩnh Gia, như đang hỏi cậu có chuyện gì.

“Đừng nhảy, cẩn thận bị xước chân.” Sợ bea Myna nghe không hiểu, Lâm Vĩnh Gia còn phất phất tay, muốn để bé chim bay vào trong.

Thấy chim vẫn còn, Lâm Vĩnh Gia an tâm rồi, cậu không biết chú chim này có muốn đi cùng mình hay không, nghĩ nghĩ lại về nhà cầm một nắm gạo kê ném vào từ cửa sổ cho bé chim.

Từ đó về sau mấy ngày liên tiếp, Lâm Vĩnh Gia đều cầm một nắm gạo kê mang đến, thỉnh thoảng còn mang một ít rau xanh non và chuối cho nó ăn. Một người một chim tình cảm nhanh chóng tăng lên, Lâm Vĩnh Gia có khi còn sẽ dạy nó nói chuyện.

Một lần Mục Cao Cách tan làm thấy Lâm Vĩnh Gia đứng ở cửa sổ nhà ông An hô một tiếng “Xin chào”, sau đó nâng tay chờ bên cạnh chờ, chỉ chốc lát sau liền có một con chim màu đen từ trong nhà bay ra đậu vào lòng bàn tay cậu xem hôm nay ăn gì.

Mục Cao Cách tới gần, chú Myna phát hiện thấy người lạ thì vùng vẫy bay về trong nhà.

Thấy Mục Cao Cách, Lâm Vĩnh Gia nhanh chóng thấy sắc quên chim, ném đồ ăn vào từ cửa sổ cho nó rồi lập tức cùng Mục Cao Cách về nhà.

“Cho chim ăn?”

“Đúng thế, sợ nó không ai chăm thì đói chết mất.”

“Buổi tối nhớ cho chim trong nhà ăn.”

“Ứ, tự mình nhún mệt lắm, em vẫn chờ anh Mục khỏe lại rồi tính tiếp.”

“Em là cái đồ Bé Gây Rối, đỏng đảnh chết người.”

Lâm Vĩnh Gia lôi kéo tay Mục Cao Cách, bóng hai người dưới hoàng hôn hạ đổ xuống thật dài.