Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 65: "Tao là phản diện, đối đầu với nhân vật chính là mày đó."



"Sang lần tới... mày với Hữu phải sống thật tốt nhé, anh sẽ là người bảo vệ hai đứa."

__________________________________________

Tôi đang soạn sách vở chuẩn bị đi học thì tự nhiên anh Hữu đạp cửa cái rầm rồi bảo.

"Mày, nay đến cổng thì né vụ đánh nhau ra, đừng có lao vào can."

"Dạ?"

Hôm sau.

"Ê, tí ra thư viện cũng đừng có ngồi học với thằng nào, nghe chưa?"

"Ơ?"

Hôm sau đó.

"Đi qua cái sân bóng thấy thằng nào nằm ngất ra đấy cũng kệ mẹ nó, ok?"

"Dạ vâng."

Nó lạ lắm, anh Hữu như thể có tài tiên tri của cố vấn tối cao Trần Dần ấy. Ảnh nói câu nào chuẩn câu đó. Ví như vụ đánh nhau lúc sau tôi mới biết trong đó có tên Vinh hổ báo khóa trên, hôm đến thư viện thì còn đúng một chỗ trống đối diện với Văn Nguyên - Bạn chí cốt của tên Vinh nọ. Cả lần đi qua sân bóng cũng thấy có cái anh cao to đang nằm vật ra đấy.

Sau này tôi mới biết né được chạm trán với ba người đó giúp quãng thời gian học sinh của tôi được trôi qua yên bình biết bao. Tôi thắc mắc hỏi anh Hữu tại sao ảnh liệu việc như thần thì, ảnh bảo.

"Tao chẳng nhớ đây là lần thứ mấy thấy cảnh này rồi ấy, mày có tin vào vòng lặp không?"

"Dạ?"

"Haizzz cái thằng đần này, nói chung cứ tưởng tượng khi mày phải đọc đi đọc lại một quyển truyện ấy. Đến mức mày học thuộc lòng nó luôn."

"Thế chán lắm." - Tôi ngả đầu nằm lên đùi anh Hữu, ngước mắt lên mong chờ anh ấy nói tiếp.

"Ừ thế, tóm lại là ở thế giới này, mày là nhân vật chính còn ba thằng kia sẽ quấn theo mày rồi tạo thành một bể máu cún. Anh mày chán phải xem đi xem lại nên mới cắt ngang, hiểu chưa?"

"Em là nhân vật chính, thế Hữu là ai?"

"Tao là phản diện, đối đầu với nhân vật chính là mày đó."

"Sao lại thế, em muốn ở bên Hữu mà."

Anh Hữu phì cười xoa tóc tôi mà giải thích tiếp, hóa ra anh ấy vốn phải bày ra đống âm mưu hãm hại tôi rồi còn phải bày ra đủ trò để phá hoại mối quan hệ của tôi với ba người kia.

"Cơ mà nếu Hữu làm thế. Theo logic của n bộ truyện thì sau này anh sẽ bị ăn củ hành đúng không..."

"Mày hiểu vấn đề nhanh đó. Cơ mà như kiểu có bug í, chẳng biết từ vòng lặp nào mà tao lại có được nhận thức riêng, thậm chí còn nhớ đã từng có chuyện gì xảy ra. Ờm, nên tao dừng làm mấy trò con bò đấy rồi."

Rồi anh ấy nằm xuống ôm tôi vào lòng.

"Mày chấn bé đù lắm, lúc nào cũng dây dưa với chúng nó xong cứ đau khổ suốt thôi. Tao nhìn cũng xót lắm chứ."

Biết anh Hữu âm thầm thương mình như thế, tôi xúc động lắm. Vậy mà bấy lâu nay tôi cứ ngỡ anh ấy ghét mình không để đâu cho hết, cũng bởi vì ảnh lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm, nhiều lúc còn tránh né rất rõ ràng.

Dẫu hiểu rằng mình là nguyên nhân khiến cuộc sống của anh đảo lộn nhưng tôi vẫn không muốn chấp nhận điều đó.

Nào biết rằng chỉ vài ngày sau, anh Hữu lại nằm gục trong vũng máu ngay trước mắt tôi.

"Hóa ra, đây là... trừng phạt." - Anh Hữu trong lúc hấp hối vẫn cố gắng nói với tôi. - "Đừng khóc, anh mày liệu trước rồi. Chỉ là, không ngờ lại, nhanh.... như thế."

"Hữu, gắng lên, em đưa anh đến viện!!! Hữu!! Nhìn em!! Đừng nhắm mắt!!"

Tôi sợ hãi bế anh Hữu lên thì gặp ngay dì Yến chắn ngang.Cùng với con dao đã thấm đẫm máu tươi.

Cứ như thể dì ta đã biến thành một người khác, biểu cảm của ả vặn vẹo vô cùng với đôi mắt trống rỗng hệt như một con rối.

"Đừng thương tiếc, Lam Thanh con yêu, là do nó không an phận tự chuốc lấy."

"Bà là ai?"

"Mẹ là mẹ của các con. Chính tay mẹ tạo ra các con. Mẹ tạo ra thế giới này."

Không hơi sức đâu để đi đôi co với con mụ điên đó, tôi ôm anh Hữu chạy ra ngoài.

"Anh phải cố lên, Hữu, đừng bỏ lại em, đừng mà!!!"

"Thanh, nhớ, sau này... Có ra sao, tao vẫn..."

Anh Hữu run run áp bàn tay đã lạnh của mình lên má tôi rồi lại buông xuôi để vệt máu dài in hằn lên đó.

"HỮU!!!"

Hữu đã ngưng thở, trái tim đã ngừng đập nhưng tôi vẫn mang anh ấy đến bệnh viện mà cầu xin bọn họ cứu lấy anh ấy. Thậm chí còn làm loạn lên đến mức bị cưỡng chế đuổi ra ngoài.

Giữa trời mưa rét buốt ướt đẫm thân mình. Ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của Hữu, tôi khóc nấc lên ngoan cố lay lay anh tỉnh dậy, van xin anh mở mắt nhìn mình. Thậm chí có người tới muốn đưa anh đi chôn cất, tôi cũng nhất quyết không buông tay. Hữu nào có chết, anh ấy chỉ đang ngủ quên thôi.

"Con yêu, đau đớn đến vậy sao?"

Người đàn bà kia lại đến trước mặt tôi cùng với con dao đã giết chết Hữu.

Không cần suy nghĩ, tôi giật lại con dao đó rồi đâm bà ta hàng trăm chục nhát. Cơ thể bà ta như ngập chìm trong biển máu, khi đó, bà ta lại cất tiếng cười man rợ mà nói với tôi.

"Cũng cảm động đấy, mẹ sẽ cho con một thử thách."

"TRẢ HỮU CHO TÔI!!!"

"Mẹ sẽ cho con 1802 cơ hội để thay đổi kết cục này. Bằng không, tất cả sẽ lại trở về làm con (rối) ngoan của mẹ."

Thế giới này thực sự là một vòng lặp chứ không thể được gọi là "kiếp trước, kiếp sau".

Sau khi chết đi, tôi mở mắt và phát hiện mình đã quay trở về thời điểm ở cùng mẹ ruột trong căn nhà lụp sụp, rách nát. Và còn nhớ hôm nay là ngày mẹ mất vì tai nạn sập hầm mỏ.

Vội vã chạy đến nơi mẹ làm việc để ngăn chặn vụ việc nhưng đã muộn. Tôi hối hận tự trách do mình tới chậm, nhưng, sau khi trải qua vài vòng lặp khác tôi mới hiểu rằng cái chết của bà là khởi đầu cho mọi chuyện nên kết cục này không thể nào thay đổi được.Vẫn theo dòng sự kiện mà theo ông bố kia quay về "nhà" với bộ dạng lấm lem (vừa chui ra từ hầm mỏ) để gặp lại anh Hữu, khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy sống sờ sờ trước mắt, tôi sung sướng phát khóc.

Thế nhưng, Hữu dường như không nhận ra tôi, anh còn chẳng thèm liếc tôi lấy một cái mà quay người bỏ đi. Tôi cố tìm cách để nói chuyện với anh, đổi lại là.

"Hữu không nhớ sao? Là anh nói chúng ta đang sống trong vòng lặp!! Nếu cứ ti--"

"Mày bị mê sảng à? Cút ngay! Đừng làm phiền tao."

Mặc dù không còn nhớ chút gì về những vòng lặp trước nhưng chính Hữu cũng không làm theo những gì đáng lẽ anh ấy phải làm để tròn cái vai "phản diện" của mình. Dù đã cố gắng luôn bám lấy Hữu, đề phòng mọi mối nguy hiểm, tìm đủ mọi cách để bảo vệ anh ấy nhưng tôi vẫn không thể tránh được cái ngày anh ấy nằm bất động trong vũng máu.

"Đây đã là vòng lặp 100 rồi, Thanh à." - Một người lạ mặt với đôi mắt trống rỗng lại tới nói với tôi.

"Cơ hội mà bà nói là thế này à?"

"Là do con không biết tận dụng nó đấy chứ? Con đã thực sự động não chưa?"

Ngu ngốc kè kè bên Hữu không phải là cách. Việc cần làm bây giờ là từng chút thay đổi những sự kiện đã xảy ra từ các vòng lặp trước để tạo ra hiệu ứng cánh bướm, để từ đây tìm ra con đường sống cho anh ấy.

Đối tượng tôi sử dụng đến là những kẻ cũng đóng vai trò quan trọng trong thể giới này: Toàn, Nguyên, Vinh, Phan Anh. Đã có vô số kết cục được tạo ra: Có những vòng lặp Hữu không yêu bất kì ai, lại có những vòng lặp Hữu yêu một trong số ba người Toàn, Nguyên, Vinh hoặc dây dưa cả ba. Duy nhất một vòng lặp anh ấy yêu tôi mà thôi.

Đã có rất nhiều thay đổi, tuổi thọ của Hữu qua từng vòng lặp đã được kéo dài hơn từng chút một. NHƯNG tất cả chúng đều quy về một cái kết như đã định sẵn: Hữu sẽ chết trẻ, cái chết của anh ấy đã không còn lặp lại cảnh nằm trong vũng máu ở nhà mà đã thành tai nạn hoặc tự sát ở nhiều địa điểm khác nhau.

Chứng kiến người mình yêu chết đi 1800 lần, trái tim trở nên chai sạn, tôi gần như đã tuyệt vọng muốn buông xuôi. Nhiều lúc đã nghĩ hay cứ mặc mọi chuyện diễn ra theo ý của nó, nhưng nếu như thế, Hữu sẽ không yêu thương tôi nữa. Tôi không muốn.

Trong vòng lặp thứ 1801, tôi quyết định sẽ làm mọi thứ để chấm dứt chuỗi đau khổ này.

TẠI SAO HỮU VẪN CHỌN CÁI CHẾT.

Tại vòng lặp này, cuối cùng tôi cũng nhận ra nguồn cơn của sự đau khổ vô tận này chỉ đơn giản là: Tôi không được phép yêu anh ấy, huyết thống là mối liên kết thiêng liêng của cả hai, tôi không được phép vấy bẩn nó.

Cũng học được cách buông tay thật rồi.

"Chỉ còn một lần duy nhất, con còn muốn tiếp tục nữa không?"

Người đàn bà đang ôm đứa con đỏ hỏn trong lòng với đôi ngươi trống rỗng khinh bỉ nói với tôi như vậy.

Khác với nghìn lần trước, thời khắc này, tôi đã hoàn toàn bình thản đối diện với bà ta.

"Khi không có "nhân vật chính" thì sẽ không có thứ gọi là "nhân vật phản diện". Nhỉ?"

"..."

Bước ra khỏi phòng bệnh, tôi bị đánh úp bất ngờ bởi cú đấm của tên Phan Anh.

"Thằng chó này!! Hóa ra là bọn mày có chuyện giấu tao!!!"

Đã đến nước này, tôi cũng nói hết mọi chuyện để anh ta ngậm cái mỏ lại.

"Bà mẹ nó..." - Anh ta không thể tin được mà ôm ngực ngã quỵ. - "Vậy là, vẫn còn cơ hội cứu Hữu đúng không?"

"Ừm."

Tôi định rời đi thì bị anh ta nắm tay giữ lại.

"Hữu đã nhờ anh rồi, anh không bỏ mặc mày được."

Đó là lí do vì sao giữa biển rộng mênh mông, tôi cùng Phan Anh chậm rãi từng bước để biển thong thả nhấn chìm, nuốt chửng.

"Này, thế trong 1800 vòng lặp kia, anh có mù quáng vì mày như này không?" - Anh ta ngập ngừng hỏi nhỏ, những ngón tay vẫn đan xiết kẽ tay tôi.

Vờ như không nghe thấy những lời đó bởi tiếng sóng vỗ bờ, tôi nghiêng mặt nhìn sang hướng khác.

"Á đậu má, ngu truyền kiếp là có thật!!! Thề, sang lần tới, anh mày..."

Nước biển đã ngập trên đầu gối, đột nhiên Phan Anh nắm lấy cổ áo tôi, hấp tấp đè môi anh ta hôn lên môi tôi. Cái hôn vội vàng đó làm tôi nếm được vị mặn nước mắt đang lăn dài trên má Phan Anh.

"Sang lần tới... mày với Hữu phải sống thật tốt nhé, anh sẽ là người bảo vệ hai đứa."

Tôi nhìn cái bản mặt đầm đẫm nước mắt của Phan Anh rồi chợt nhớ đến anh ta của những vòng lặp trước mà bật cười. Nhịn không được vẫn buông câu châm chọc như mọi ngày.

"Ngu còn ra gió."

"Yếu còn ra gió!! Đậu má, suốt ngày ăn cơm thằng ngu này nấu chắc mày khôn lắm ch--"

Trước khi bị từng đợt sóng lớn cuốn trôi, tôi cũng kịp trả lại anh ta chiếc hôn sâu thay cho lời cảm ơn.

Hay cũng thay cho một lời hứa hẹn.

____________________________________________

Sơ: U wa u wa :