Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 64: Một ngày nào đó, Hữu sẽ tỉnh lại mà thôi.



Đi đến nơi không còn khổ đau quấn lấy thân mình.

_____________________________

"Hữu nấu gì anh cũng thích. Nhưng chừa cá kho ra nhé... Giờ mũi anh vẫn còn ám mùi khét đây nè huhuhu."

Nghĩ đến trong tủ lạnh vẫn còn hai con cá trắm to tổ chảng.

"Ăn cũng được mà nhỉ?" - Tôi quay sang nhìn Toàn papa hỏi.

"Hữu thích thì tôi lại kho tiếp." - Toàn papa âu yếm nhìn tôi.

Con cáo đứng đó tí thì bị lu mờ bởi hiệu ứng tim hồng bay phấp phới, nó tuyệt vọng lay lay bả vai tôi với thằng Toàn.

"Xin mấy người đó!!!!"

Nay ai cũng có việc của mình, tôi có hẹn với chó Phan Anh còn hai thằng Toàn Nguyên sẽ đi xử lí dứt điểm đống thông tin bôi nhọ thằng Toàn đã bị xào lên xào xuống khắp nơi. Nếu êm xuôi thì cả ba hẹn nhau tối nay sẽ làm một bữa tưng bừng để ăn mừng.

Lâu rồi mới gặp thằng bạn chí cốt, tôi uốn éo ngắm cái thân gầy rộc xanh xao của mình trước gương mất nửa tiếng rồi mới vắt óc nghĩ xem mặc gì. Lúc đến quán nhậu thì chó Phan Anh đã xơi mất nửa con vịt quay luôn rồi.

"Tưởng mày quên tao rồi cơ." - Phan Anh vừa thấy mặt tôi đã trề môi ghét bỏ.

"Lắm chuyện đau đầu quá bạn ạ."

Hai đứa hàn huyên hồi lâu thì cũng gần đến trưa, tôi đứng dậy đưa cho thằng Phan Anh cái chìa khóa xe cùng với một số giấy tờ thủ tục.

"Xe vẫn mới toanh đấy, tao chả đi mấy mà sắp tới cũng chẳng dùng."

"Vãi, bạn tôi, bạn chuẩn bị lên Mẹc hay Audi thế?"

Tôi chỉ cười cười không trả lời vì chẳng thể nói với nó là "Tôi lên đời cá chép bạn ạ".

Nhìn cu cậu hú hét vui sướng khi nhảy vọt từ con xe máy cà tàng lên thẳng Vision bản mới nhất xịn sò con bò mà tôi có cảm giác cha già vui vẻ bên con thơ gì đâu.

"À mà, nhãi Thanh dạo này sao rồi."

"Chẳng biết, nó khăn gói đi đẩu đi đâu í. Thấy dạo này lúc nào cũng khó ở, có khi du lịch cho đỡ stress."

"Thế khi nào gặp thì đưa cho nó hộ tao."

Tôi nhờ Phan Anh giữ hộ hộp quà rồi ôm chầm thằng bạn lần cuối, vỗ lưng nó bôm bốp rồi nghẹn ngào bảo.

"Chắc tao cũng phải đi du lịch một chuyến dài hạn đó."

"Gì đấy, sao không rủ tao??"

"Tao đi một mình thôi, mày còn phải ở đây để trông nhãi Thanh giúp tao chứ."

"Vãi, em mày chứ em tao à, ê đi đâu đấy, tao đi cùng cho vui." - Thằng Phan Anh cũng vỗ vỗ lưng tôi. - "Dạo này anh em chẳng gặp nhau mấy, tao buồn thấy mẹ í. Nhưng mà thôi, tao biết giờ mày đang khó khăn lắm, cố gắng cân bằng lại nhé. Có gì cứ hú tao, tao lo được hết."

Nghe thấy tiếng tôi sụt sịt, thằng Phan Anh bối rối nói thêm một tràng nữa rồi mới ngưng.

Lúc về tôi để lại Vision cho Phan Anh rồi bắt taxi, từ trong xe, nhìn thằng bạn mình cười ngu vẫy tay chào mà tôi kìm lòng không được lại bật khóc.

________________________________________________

Nó đau đớn hơn tôi nghĩ. Một cái chết từ từ.

Trước khi rơi vào hôn mê, tôi đã mất hàng giờ vật lộn với những triệu chứng của việc hạ đường huyết. Nhưng có lẽ tra tấn nhất vẫn là hành hạ về mặt tinh thần khi đứng giữa ranh giới sự sống và chết.

Tôi cố gắng ngăn bản thân tìm đường sống, tôi cố gắng nhắc nhở cái chết của mình là đáng giá, cố gắng nghĩ đến cái chết của thằng Vinh và Hạ Mai mà thêm kiên định vào quyết định của mình.

Nhịp tim tăng nhanh, hình ảnh những người xung quanh gục khóc trước nấm mồ của mình chợt hiện lên khiến trong tôi ngập tràn hối hận. Mình sẽ chết thật sao? Chết rồi liệu mọi chuyện có giải quyết được không?

Chết rồi thì nhãi Thanh phải làm sao? Thằng Nguyên, thằng Toàn, Phan Anh, mẹ sẽ thế nào?

Nếu tôi không chết, phải chăng vẫn còn cách nào đó cứu vãn mọi chuyện?

Không.

Đầu óc tôi choáng váng, bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ, nó thôi thúc tôi tìm kiếm sự sống bằng cách lục tung căn phòng mới đó tôi vừa xếp ngăn nắp. Nhưng tôi cũng dự trước được điều này nên những gì có thể tìm được chỉ có lá thư tay tôi đã viết sẵn cho người ở lại. Biết rằng tìm kiếm một thứ gì đó bổ sung thêm đường là con số 0 nhưng cơ thể của tôi vẫn không chịu khuất phục. Nó yêu mạng sống này hơn bao giờ hết.

Vậy mà tôi nhẫn tâm để nó chết dần chết mòn.

Dùng chút ý thức còn sót lại, tôi suy yếu nằm lên giường rồi ôm đầu thét lên đầy đau đớn, những cơn co giật bắt đầu xuất hiện. Lượng đường trong cơ thể cứ giảm dần, các triệu chứng càng nghiêm trọng hơn, tôi bất lực khóc lớn, tôi không thể kiểm soát bản thân được nữa.

Trước mắt tôi bỗng chốc tối sầm lại, cảm nhận được không gian đen kịt vô tận đang nuốt chửng mình khiến tôi hoảng loạn vô cùng.

"Cuối cùng cũng đến à."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, bỗng chốc quanh tôi sáng bừng.

"Nhìn cái gì, lại đây, Hữu."

Thằng Vinh ung dung đứng trước mặt tôi, vẫy vẫy tay gọi tôi, cứ thế, tôi vô thức cất bước đi tới.

"HỮU!!! ĐỪNG!!! ĐỪNG MÀ!!!"

Lại một giọng nói khác chen ngang, tôi ngoảnh lại nhìn mà chẳng có ai.

Tưởng ngắn mà quãng đường đi tới chỗ thằng Vinh cũng thật dài, trên cung đường đó, hàng loạt tiếng gọi, tiếng vang xin cứ văng vẳng bên tai tôi.

"HỮU!! TÔI XIN EM!! ĐỪNG RỜI XA TÔI!! ĐỪNG..."

"ĐỒ DỐI TRÁ!! EM LẠI MUỐN BỎ RƠI ANH!!"

"Hữu... Hữu, cầu xin em, đừng đi, tôi không chịu đựng được. Em đừng đi..."

"Tỉnh lại đi, anh thực sự sụp đổ rồi Hữu à, sao em dám rời bỏ anh lần nữa..."

"HỮU!!! Tao đã nói là đi đâu tao sẽ đi theo mày mà!!! HỮU!!"

Nước mắt lã chã rơi, bước chân của tôi trở nên ngập ngừng.

"Nhanh cái chân lên, mày đã nói sẽ không để tao đợi lâu mà?" - Thằng Vinh cau mày thúc giục tôi.

Gạt đi nước mắt, tôi hít một hơi sâu rồi bước sải rộng hòng muốn thu hẹp lại khoảng cách với thằng Vinh. Khi đã chạm tay tới khuôn mặt cau có ấy, tôi vỡ òa ôm chầm lấy thằng Vinh để từng tiếng van xin thét gào bên tai cũng yên ắng dần.

"Ngoan, tao ở đây rồi. Mày đến được đây cũng không dễ dàng phải không?"

"Rất đau. Đau lắm."

"Qua rồi."

"Đi thôi."

Dường như đang có rất nhiều bàn tay cố níu bước chân tôi lại, thế nhưng tôi vẫn nhắm mắt dẫm đạp lên chúng mà đi. Đi đến nơi không còn khổ đau quấn lấy thân mình.

Tôi mỉm cười nắm chặt tay thằng Vinh, cùng nhau bước trên con đường trải dài vô tận.

Xin lỗi nhé.

Xin lỗi vì tất cả.

Tạm biệt.

__________________________

Mọi nỗ lực cứu chữa đã không thành công, ngày hôm ấy, Hữu tự sát. Hữu đã thực sự rời xa bọn họ.

Liệu cậu ấy có được ra đi trong thanh thản? Họ không biết, chỉ biết, cậu ra đi trong vòng tay của họ cùng với nụ cười nhàn nhạt trên bờ môi đã tàn hơi ấm.

Ngày hôm ấy, có những tiếng khóc thê lương kéo dài không dứt, có những giọt lệ đã tuôn không ngừng. Đau khổ bao trùm, không một ai muốn tin rằng Hữu đã thực sự ra đi, họ chỉ muốn tin rằng cậu đang lạc trong giấc mộng dài.Một ngày nào đó, Hữu sẽ tỉnh lại mà thôi.

Để đến khi Lam Thanh quay về, nơi này chỉ còn bia mộ lạnh lẽo khắc tên người.

"Hữu... Anh lại thế rồi."

Có lẽ Lam Thanh là người duy nhất không khóc trước cái chết của Duy Hữu.

Bởi vì hắn đã khóc cạn nước mắt thật rồi, hắn đã khóc 1800 lần, không thể nào khóc thêm được nữa.

"Dù cho, em đã cố lùi bước về sau."

Mặc kệ mưa rơi nặng hạt, Lam Thanh vứt chiếc ô đen sang một bên rồi ôm bó hoa trắng ngồi sụp xuống. Hắn run rẩy chạm ngón tay lên tấm ảnh trên bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của chàng trai có nụ cười dịu dàng.

Hắn tưởng mình đã khóc đủ rồi, thế mà giây phút này, hắn vẫn đau khổ ôm choàng lấy bia mộ ấy mà khóc òa lên như đứa trẻ. Thế giới trước mắt như sụp đổ lần nữa, hắn tự trách mình không thể bảo vệ được người ấy, biết bao lần rồi, kết quả vẫn thế.

"Hữu, anh ơi, anh... Đừng bỏ lại em. Anh ơi..."

   "Đừng đi, em rất cô đơn, em chỉ có mình anh thôi."

   "Hữu lại ôm em được không? Em rất sợ, em nhớ anh.."

Vết thương lòng bị xé toạc ra đau đớn kinh khủng, trái tim mang đầy tổn thương đã vụn vỡ nát tan. Lam Thanh thống khổ khóc lạc cả giọng, chẳng khác gì một đứa trẻ đáng thương lạc lõng giữa đất trời hoang tàn mà gào tên Duy Hữu trong vô vọng.

Hắn đã đi rất xa, đi thật xa để không phải chứng kiến cảnh này mà tại sao.Tại sao?

Vòng lặp đau khổ này khi nào sẽ kết thúc?

Hắn không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa, quá đủ rồi, hắn không thể gắng gượng thêm được đâu.

Hắn từ bỏ.

"Cậu biết cách mà, Thanh. Đến lúc rồi."

Văn Nguyên đã đến từ khi nào cùng với chiếc xe lăn có người đẩy từ sau là Quang Toàn.

"Đây là lần thứ bao nhiêu rồi."

"1801."

"Thế là..."

"Chỉ còn một lần duy nhất."

Hắn loạng choạng đứng dậy đi tới bên Văn Nguyên cùng Quang Toàn.

"Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ. Không phải, là do tôi chưa thể thôi." - Lam Thanh đã thôi không khóc nữa, hắn ảm đạm nhìn xuống dưới chân mình. Bất chợt, hắn cười khẽ. - "Giờ thì có thể rồi."

Khi dáng hình của Lam Thanh đã khuất dạng dưới màn mưa dày đặc, Văn Nguyên mới để lộ ra sự suy nhược cùng cực của mình khi đổ gục xuống ngay trước bia mộ của Duy Hữu.Quang Toàn đứng đó nhưng không đưa tay ra giúp mà để Văn Nguyên tự mình lết thân tới bên Hữu.

"Chúng ta sẽ lại gặp nhau thôi, Hữu."

"Vào lần tới, đừng rời bỏ anh nữa nhé."

"Khi đó, chúng ta sẽ không còn ai phải đau khổ nữa."

_______________________________________________

Sơ: Chính xác thì còn 2 chap nữa end 🥹 Nay mai Sơ sẽ cố lết thêm huhuhuhu, hong nỡ chia xa mn