Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 60: "Chào bé Vinh nhé, hẹn kiếp sau lại gặp nha."



Nhắm mắt, tôi chẳng còn gì thiết tha, cũng không hẳn là thế, nhưng giờ đã mệt mỏi muốn buông xuôi lắm rồi.

_____________________________________________________

   "Toàn bộ nhân lực đang theo dõi Đoàn Duy Hữu, phải, toàn bộ dừng lại đi."   "Nhưng..."   "Các người cũng biết tôi là ai, tôi chỉ đang truyền lại lệnh từ cậu Nguyên, nếu có sai sót tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."   "Đã rõ."Cuộc gọi kết thúc, người này hài lòng nghiêng đầu mỉm cười.   "Mọi chuyện kết thúc rồi Nguyên à, sẽ không còn gì để cậu bận tâm nữa. Nguyên đáng thương của Mai."Hạ Mai chạm lên đoạn tóc đang chớm mọc dài ra của người đã nhắm nghiền mắt nằm gục lên bàn mà nén đi thổn thức. Mặc kệ điện thoại của mình vẫn đang réo lên inh ỏi, cậu ta chẳng để tâm, tiếp tục ngắm nhìn Văn Nguyên._____________________________________________

   "Nè, có chuyện gì!!! Không nói thì thôi cần gì bỏ ăn bỏ uống thế hả!! Nè!!!"Phan Anh bất lực đập đập thêm mấy nhát lên cửa mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, cậu đệch biết thằng Thanh đang có vấn đề gì mà suốt từ hôm vừa rồi cứ như người mất hồn. Phần lớn nó dành thời gian tự nhốt mình một chỗ rồi bỏ ăn bỏ uống làm cậu lo gần chết.Gọi điện hỏi thằng Hữu thì thằng Hữu cũng không biết gì cả, giờ nó cũng nhiều việc quá nên cứ quẳng nhãi Thanh cho cậu lo chứ chả thèm ngó.Đang tính đi làm thì đột nhiên điện thoại của cậu reo lên, ơ, đây là số của cái tên khổng lồ trong dàn harem của thằng Hữu thì phải. Dạo trước Phan Anh còn bị cái thằng cha này ép cung hỏi số để tiện đe dọa mỗi khi cậu định rủ bé yêu nhà nó đi nhậu nhẹt bét nhè cơ.Ơ mà nghe thằng Hữu kể dạo này hai đứa chúng nó đang kè kè với nhau thì mắc gì hắn lại gọi cho cậu nhỉ?    "THANH ĐÂU!!! MAU ĐƯA MÁY CHO THANH GIÚP TÔI!!!!"Gì vậy cha nội, mắc cái gì mà gào mồm lên như đòi nợ vậy!!   "Thanh!! Nè!!! Có người muốn tìm mày nè!!! THANHHH!!!!"

Chịu chết, cậu có đập nát cửa chắc thằng nhãi Thanh cũng mặc kệ mất rồi.________________________________________________Lạ thật chứ. Thi thoảng cũng đi quanh quanh nhưng có tí là quay lại, không hiểu sao nay mẹ tôi ra ngoài gần tiếng đồng hồ rồi mà chẳng thấy tăm hơi, làm tôi ngồi chờ sốt cả ruột. Đáng sợ hơn là gọi chẳng nghe máy cơ.Chắc ra ngoài tìm xem sao, ngày dự sinh càng lúc càng gần mà cứ lông bông suốt thôi.   "Ê, tao với mày chia nhau ra tìm đi."   "Ừm."Ai ngờ tôi với thằng Toàn vừa ra đến hành lang thì lũ lượt người từ đâu tràn vào như đại dịch zombie ấy. Tôi còn đang ú ớ chưa hiểu chuyện gì xảy ra gì bị mấy chục ánh đèn flash rọi cho chói lóa mù cả mắt.   "Có phải chấn thương của anh hoàn toàn do anh cố tình tạo ra để lấy lí do về nước??"   "Anh đã bí mật hẹn hò cùng người tình đồng tính suốt bao năm qua??"   "Trên mạng thậm chí đang loan truyền đoạn clip "xe chấn" của anh trên hồ Tây?? Liệu đó có phải sự thật???"   "Anh có thể cho biết lí do vì sao hàng loạt nhãn hàng anh đại diện đều đang hủy bỏ hợp đồng và yêu cầu anh đền bù không???"

   "Blo bla, blo bla..."Không riêng gì thằng Toàn, chính tôi cũng trở thành mục tiêu xâu xé của mấy tay chó săn tin này. Đám đông cứ xô đẩy chen lấn nhau, hết kéo tay kéo chân lại kéo cả cổ áo tôi, thậm chí còn muốn nhét nguyên cả cái micro lẫn điện thoại vào mồm tôi.Tiếng máy ảnh lách tách cùng những câu hỏi chồng chéo lên nhau không biết điểm dừng, tôi chẳng thể nào lết chân thoát ra nổi. Nhức cái đầu kinh khủng, tôi mệt mỏi nhìn về phía thằng Toàn cũng đang bị bao vây. Ai ngờ vừa mới vươn tay tính bám vào thằng Toàn thì ngay lập tức đã có cánh tay khác bắt chộp lấy tôi, ép tôi phải mở mồm trả lời.Mọi chuyện chỉ tạm dừng lại khi đột nhiên có thứ gì đó lao tới đập vào đầu tôi, khiên tôi choáng váng ôm trán lùi bước ngã về phía sau.   "HỮU!!" Thằng Toàn gắt gỏng thét lên rồi gồng lên gạt nguyên một đám người sang một bên để chạy tới chỗ tôi. Ngay lúc đó chẳng hiểu sao, tôi lại quách tỉnh vô cùng, nhân lúc đám người đang trơ mắt hóng biến mà ôm đầu bất ngờ lao ra thật nhanh để thoát thân, mặc kệ thằng Toàn ngơ ngác bị bỏ lại tại chỗ.Cái mẹ gì không biết, đời tôi còn chưa đủ khổ hay sao. Nhưng ít ra thì tôi cũng tìm thấy bà mẹ đức hạnh của mình đây rồi.Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì dây thần kinh của tôi lại căng  như dây đàn khi thấy tình huống trước mắt.   "MẸ!!"Lấy hết sức bình sinh lao vụt tới xô ngã gã đàn ông đang lăm le con dao dồn mẹ tôi vào một góc, tôi tái xanh mặt khi phát hiện trên dao ông ta đã nhuốm máu tươi mất rồi. Liếc một cái để xem mẹ thế nào cũng không được, tôi chật vật cản ông ta lại, khổ nỗi tôi đang bệnh tật đầy người thì chớ, còn cái đầu để dùng cũng bị chọi đá tóe máu.Con dao kia cực kì sắc bén, tôi đã cố lắm rồi nhưng ông ta chỉ sượt qua nhẹt thôi cũng để lại trên tay tôi vết cắt khá sâu. Đáng sợ hơn, dường như ông ta cũng chẳng còn gì để mất nên quyết định xử luôn cả tôi cho nhanh.Bà mẹ vênh váo không ai bằng của tôi lúc này đang ngồi bệt xuống run rẩy, thấy thế, tôi hét lên như điên.

   "NHÌN CÁI GÌ!! NHANH CHẠY ĐI!!! CHẠY ĐI GỌI BẢO VỆ ĐI!!!"Như thể bà ấy lúc này mới ý thức được điều đó, bả gấp gáp ngồi dậy rồi loạng choạng ôm cái bụng bầu mà bỏ chạy. Chính vì lơ là nhìn sang bả nên tôi mới ăn ngay một nhát ngay đùi, thằng già này biết để bà ta chạy mất thì xong đời nên càng muốn giải quyết tôi nhanh hơn.Tôi cố gắng giằng co con dao với ông ta, cũng xác định giờ mỗi thằng một mạng thôi, mà cái mạng của tôi không dùng lúc này thì cũng chẳng còn giá trị gì nữa.Chỉ là.Bà mẹ đức hạnh kia, bảo bả chạy đi, bả chạy cũng nhanh thật chứ, có thể là quá hoảng sợ nên cũng không thèm ngó lại nhìn tôi một cái. Điều đó là bình thường sao? Có khi nào gặp bảo vệ xong bả cũng quên béng rằng tôi đang nằm chết ở đây không nhỉ?Ah, thôi nào, coi như tôi đang bảo vệ cả đứa em tương lai đi, không nên nhỏ nhen như thế.Nhận ra ở đây lại lòi thêm vài tên nữa, tôi thôi chẳng kháng cự kịch liệt nữa, thay vào đó hạ giọng thỏa hiệp với bọn chúng.   "Được rồi giết thì giết nhưng ít nhất ông cũng nên cho kẻ sắp chết này biết chuyện gì đang xảy ra chứ?"   "Muốn biết ai thuê bọn tao xử cả mẹ con mày đúng không? Tôi thở dài.   "Nghĩ đi, ai có thể hẹn được mẹ mày ra đây để tao có cơ hội?"   "Chính là thằng bố mày đấy, chính thằng Chiến đấy, nhà tao nợ nần nó rồi nên ép tao giết bằng được hai, à ba mẹ con chúng mày thì sẽ tha cho nhà tao. Tao cũng đéo biết tại sao nó phải chơi lớn thế này."Đã hiểu vấn đề.Lại là nghiệp từ bà mẹ đức hạnh mà ra, phận làm con của bả thì tôi chỉ là công cụ trả nghiệp thay mà thôi.Chết được rồi nhỉ, haiz, tôi đã tính trước cái chết của mình rồi, cũng soạn xong thư cho anh em bạn bè rồi nhưng giờ chết đột ngột thế này, thấy tiếc tiếc sao ấy.   "Chết đi!! Có kiếp sau thì đừng có dại mà làm con trai ả lần nữa nhé."Nhắm mắt, tôi chẳng còn gì thiết tha, cũng không hẳn là thế, nhưng giờ đã mệt mỏi muốn buông xuôi lắm rồi.

   "Mẹ bọn chó này!!! CHÚNG MÀY DÁM!!!"Ừ thì tôi cũng dành mấy giây ảo tưởng thằng Toàn hoặc Nguyên, thậm chí là chó Phan Anh hoặc nhãi Thanh sẽ xuất hiện cứu mình. Cơ mà chẳng ngờ người đang chắn trước mặt mình lại là thằng Vinh.

Nên vui mừng sao? Không hợp trong hoàn cảnh này tí nào cả.   "Gì thế, bé Vinh suốt ngày rủa người ta chết đi cơ mà."   "CÂM MỒM!!"Bấy giờ những vết thương trên người mới bắt đầu truyền đến cơn đau, tôi đau đến mức mặt mũi cắt chẳng còn giọt máu nhưng vẫn cứng rắn cao giọng.   "Để tao nói cho chúng mày biết, giết tao thì dễ chứ chúng mày mà động vào thằng này thì chết chắc. Bố mẹ nó làm to, ông già Chiến kia còn không bằng cái móng chân nhà nó đâu, há há."   "Nè, chúng mày cứ giết tao đi, có khi lại được thiếu gia Vinh thưởng thêm tiền ấy chứ, chính nó còn mong tao chết sớm hơn chúng mày cơ."May bọn chúng mất nhân tính chứ không mất não, cũng biết chia nhau ra thằng giữ thằng Vinh lại để giết tôi cho gọn chứ không dám động tay chân.Khi con dao đã kề cổ, tôi vẫn không quên mỉm cười nói với thằng Vinh, dù đã cố kìm nén nhưng nước mắt tôi vẫn lăn dài trên má mang theo thật nhiều tiếc nuối.Dẫu sao thì cái chết của tôi cũng có thằng Vinh dõi theo, như thế là đủ rồi.

   "Chào bé Vinh nhé, hẹn kiếp sau lại gặp nha."   "TAO BẢO MÀY CÂM MỒM CON CHÓ HỮU!! CÂM MỒM LẠI!!"

Ai ngờ sức nó khỏe kinh hồn như vậy, hai tên to cao giữ không nổi để nó xổng ra nhanh như cắt quật ngã gã đang cầm dao. Vài tên còn lại ngay lập tức xúm vào khiến tôi sợ khiếp, may thay cắt ngang mọi chuyện là tiếng thằng Toàn cùng hàng dài phóng viên theo sau.Cứ ngỡ như có thể để trái tim nghỉ ngơi thì.Có lẽ tôi không xong rồi...________________________________________________Sơ: Ai sẽ cùng Sơ đi nốt đoạn cuối của con đường hoa hồng nàoooo >< ai có trái truym khỏe mạnh để cùng Sơ lết đến đoạn kếttt