Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 59: Tình yêu của hắn là tình yêu cấm kỵ.



Hắn cứng đầu cho rằng mình đúng, cái thế giới này mới là thứ sai.

__________________________________

   "Em ăn vừa vừa thôi không tối lại ôm bụng."

   "Lâu lắm rồi tao mới đụng đến lẩu thái đó."

Nhìn mấy em ba chỉ bò Mỹ nhúng vào nồi lẩu sôi sùng sục thơm lừng mà tôi hứng gì đâu, đằng nào mà chẳng chết, thôi thì cứ đớp cho sướng mồm đã.

   "KHÔNG VÀOOO!!!!"

Quán này có quả TV to tổ chảng để tiện cho anh em vừa nhậu nhẹt vừa hóng kèo bóng bánh, pha xịt pen vừa rồi chắc cũng đá bay nhà cửa, xe cộ của hơn nửa khách trong quán luôn ấy chứ.

   "Quả đấy để mày sút thì mọi chuyện khác rồi nhờ." - Tôi chuyên tâm nhúng lẩu nhưng vẫn không quên bình luận.

Tôi để ý thằng Toàn dù không chăm chú nhìn nhưng tâm trí cũng đặt hết lên cái màn hình rồi còn đâu.

   "Không chắc, đá phạt đền dễ bị tâm lý lắm. Nếu vào lượt đá mang tính quyết định thắng thua của cả trận thì đúng là... Có lúc tự tin lắm mà đến khi nghe trọng tài thổi còi cái là rén ngang."

Nói rồi nó cũng chống cằm nhìn vào màn hình đang chiếu cảnh đồng đội của mình đang đồng loạt thất thần trước cú sút trượt vừa rồi.

Đội nhà mình thua te tua đã chẳng vui vẻ gì cho cam, thế mà ông MC còn cố ý bình loạn móc mỉa. Cái gì gì chúng ta nên thông cảm với họ thôi, nếu sức mạnh của cả đội là 100% thì hiện tại chỉ còn 1% vì đã chẳng còn gã chiến thần sân cỏ gồng gánh còng lưng ở đó. Xung quanh tôi nghe đến đây cũng bắt đầu hùa theo này nọ mà không biết chủ thể được nhắc đến đang ngồi chính ình ngay tại đây.

   "Ăn thêm rau nữa, em lười ăn lắm, chắc anh mua mấy gói rau củ bên Nhật về cho em vậy."

Thôi bạn ơi, tôi biết bạn cay muốn nổ đom đóm mắt rồi, đâu cần giả vở là mình fine đâu.

   "Nhìn cái gì, tôi ổn, em cứ ăn đi."

   "Thua thôi thắng là win mà."

   "Muốn đi hai hàng rồi hả?"

Khiếp, ăn bữa lẩu với thằng Toàn mà tưởng đâu đi ăn với bố trẻ, mẹ trẻ, miếng cơm miếng nước đến mồm mà cũng bị nhắc.

Đang đi dạo tí cho xuôi cơm thì bọn tôi ngang qua cái sân bóng của một trường cấp 3 gần đó, tầm này đèn đóm quanh sân vẫn bật sáng trưng, có mấy cu cậu đang nằm trên sân cỏ thở hồng hộc như chó.

   "Ê nhớ cái đợt mùa đông rét kinh vãi đái, tối tối bọn mày kéo nhau ra cái sân sau trường đá, đéo hiểu sao bố mày đang ngủ cũng bị sai đi mua xiên nướng cho bọn mày hốc."

   "Bảo sao tôi cứ thấy mũi em sụt sịt mãi không khỏi."

   "Ờ đấy!"

Ngồi lại băng ghế xanh gần đó, thằng Toàn nắm lấy tay tôi nhét vào túi áo khoác của nó, được một lúc lại kêu tôi ngồi hẳn lên đùi nó cho ấm.Tôi ngồi lọt thỏm trong lòng nó, khổ người nó đã to mà cái áo khoác ngoại cỡ còn to hơn nữa, nom hai đứa cứ như chim bố đang ấp chim con không bằng.  

   "À cười vl, đợt mất nước, thằng Vinh còn nhảy luôn cái phích nước của bà Hương làm bả chạy cả quảng cáo FB để tìm."

   "Thằng Nguyên còn hack cả pass wifi mấy nhà lân cận còn gì."

   "Ừ nhờ, nhớ thằng phòng bên chôm mất cái chậu rửa mặt xong cứ lươn lươn rồi bị mày dọa sợ ỉa phải đền thêm cái nữa cho phòng mình không?"

   "Ba đứa chúng mày còn vặt trộm xoài nhà dân xong bị đuổi chạy té khói còn gì. Có hôm bóng bánh ba giờ sáng mới rón rén trèo rào về làm ông bảo vệ sợ hết hồn."

Thằng Toàn nghe tôi luyên thuyên một hồi rồi mới nói.

   "Giờ tôi mới biết em cũng để ý cả bọn thật đấy."

Tôi bĩu môi né tránh thừa nhận, chỉ biết lí nhí chống chế.

   "Ai bảo bọn mày cứ rách việc."

Hôm sau.

Như thường lệ, tôi với thằng Toàn lại đến bệnh viện chăm nom bà mẹ bầu bí, kì lạ là nay đến chẳng thấy bả đâu. Đợi một lúc thì thấy bả vừa khệ nệ ôm bụng vừa nhăn nhó xách giỏ hoa quả đi vào.

   "Mấy con ranh con bây giờ tinh tướng thật đấy." - Mẹ tôi bực bội nói.

   "Có chuyện gì thế."

   "Có cái gì, có quả của con bồ nhí bố mày gửi đến đây!"

Tôi nhìn giỏ hoa quả có lẫn tấm ảnh chụp chung của ông già với ả bồ nhỉ trẻ măng trong đó, lại nhìn bà mẹ đức hạnh ngoài tức tối ra cũng chẳng sướt mướt gì mà thở phào.

Lo bò trắng răng.

   "Mẹ tính gì không, nhỏ đó để con xử lí cũng được, giờ mẹ cứ cẩn thận giữ sức khỏe đã."  

   "Mày cứ lo việc mày đi, sẽ có người lo."

  "Ủa."

Cái cảm giác bất an khi chuẩn bị đóng một đường cua khét lẹt này là sao...

   "Bố đứa bé sẽ lo." - Bà mẹ đức hạnh vừa xoa cái bụng bầu vừa nói. - "May mà tao cũng lường trước."

Ơ.

Tao quay sang nhìn thằng Toàn cũng đang ngơ ngác chó lác để xác nhận rằng mình đâu có nghe nhầm cái gì, ủa, ủa??? Ơ?

Hai đứa lặng lẽ ra ngoài hóng gió đông tạt cho tỉnh người.

   "Hình như tôi nghe phải cái gì không nên thì phải?"

Tôi xấu hổ chết mẹ.

   "Ờm, nội bộ nhà tao drama lắm... Mày không hiểu đâu."

Đúng là kẻ tám lạng người 800 gram, cuối cùng vẫn là ông ăn chả bà ăn nem thôi. Mệt quá, tôi không hold nổi nữa đâu.

Đúng là ở hiền gặp báo.Còn những người tàn ác thì được sống thảnh thơi.

___________________________________

Lam Thanh lúc vào WC thì bắt gặp một người khá quen mắt, đây chẳng phải là tên con lai chuyên bám đuôi Văn Nguyên hay sao. Cậu ta đến Việt Nam khi nào mà Văn Nguyên lại chẳng nói cho hắn biết.

Mà thôi, cũng chẳng đáng để tâm.

Trở lại bàn ăn, hắn lại phải đối mặt với ánh mắt săm soi trần trụi của người đàn bà kia.

   "Như đã nói. Không những để con ả sống dở chết dở mà tôi còn muốn thằng con trai quý hóa của bà ta..."

Lam Thanh thẳng thừng cắt ngang.

   "Như đã nói, tôi chẳng quan tâm đàn bà các người cấu xé cái gì nhưng cũng đừng động đến anh ấy."

Bà ta là vợ cũ của ông Chiến, đang yên đang lành bị chồng vứt bỏ, giờ nhìn cảnh người ta sống thảnh thơi, tài sản thì có nguy cơ bị Duy Hữu cùng đứa con sắp chào đời của ai đó liếm sạch nên đâu thể để yên.

   "Đúng là máu mủ ruột thịt bao bọc nhau nhỉ."

   "Ý gì."

   "Tôi cá là cậu cũng không ngờ tới."

Người phụ nữ đó rút từ trong tập giấy ra một tờ kết quả xét nghiệm, trên đó kết luận hai người KHÔNG CÓ quan hệ huyết thống cha con. Quan trọng là hai người được đề cập đến lại chính là Duy Hữu cùng ông bố hiện tại - Duy Chiến.

Tới tận lúc quán xá quanh phố đã đóng cửa mà hắn vẫn bần thần đứng tại chỗ với tờ giấy đã nhàu nát, đôi mắt đã mất hồn trở nên trống rỗng.

Vang vảng bên tai hắn lặp đi lặp lại từng câu từng chữ.

   "Con ả đó giỏi nhất là dùng hàng trăm lời nói dối để che đậy một lời nói dối. Đến đứa con ruột của mình còn nói dối được cơ mà."

   "Có vẻ cậu cũng là nạn nhân đấy nhỉ?"

   "Đâu có nhỉ, tất cả chúng ta đều là thứ tiêu khiển của ả mà thôi!"

Bao lâu rồi? Đã trải qua bao lâu rồi?Để hắn nhận ra tại sao mình sai, tại sao cả hai phải luôn chịu chung một kết cục.

Tại sao đến tận bây giờ hắn mới biết...

   "Em sai, tất cả là do em đã sai... Anh ơi."

Gương mặt điềm tĩnh, lạnh lùng hắn đã cố đeo lên mặt cuối cùng cũng rạn vỡ, giữa chốn không người, mình hắn quỳ gục xuống tự ôm lấy bờ vai đang run rẩy của mình.

Bởi hắn vẫn luôn cố chấp tin vào một nửa sự thật mà không biết rằng đó là điều nguy hiểm nhất, là thứ khiến hắn rơi vào vòng lặp đau khổ không hồi kết. Hắn cứng đầu cho rằng mình đúng, cái thế giới này mới là thứ sai.

Giá như... Bởi lẽ không có giá như nên hắn mới phải trả giá cho tất cả.

Vén màn bi kịch, Duy Hữu thực sự là anh ruột cùng cha khác mẹ với hắn. Tình yêu của hắn là tình yêu cấm kỵ.

__________________________________

Ở phía xa xa, Hạ Mai lặng lẽ chứng kiến tất cả rồi thở dài lắc đầu ngồi vào trong xế hộp đỏ chói.

   "Chấm dứt mọi chuyện càng sớm càng tốt. Sẽ chẳng còn ai đau khổ nữa."

Người cầm tay lái ngồi cạnh Hạ Mai suy tư chốc lát rồi trưng ra biểu cảm hết sức phức tạp, giọng nói đã chẳng còn kiên định như trước.

   "Làm thế nào?"

_____________________________________________________

Sơ: Các tính iu vẫn ổn chứ 🥺Chắc tầm 3 4 chạp gì nữa là chúng mình phải tạm biệt cái sở thú này rùi huhu: