Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 58: Thật sự là cười ra nước mắt.



"Tao nói cho mày biết, đừng có cố lảng vảng trước mặt tao thêm lần nữa. Chết lúc nào không biết đâu."

___________________

Mưa vẫn chẳng chịu ngưng, tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng không cho đến khi cảm nhận được làn hương ấm tỏa từ tách cafe sữa mà thằng Toàn đặt lên bàn.

"Lát em đi đâu không?"

   "Chắc ra bệnh viện ngó chút xem thế nào."

Tôi quay lại kéo cái ghế cho thằng Toàn ngồi xuống, vì một chân bó bột phải chống nạng nên nó di chuyển cũng bất tiện. Từ hồi cấp 3 tôi đã thấy nó dính chưởng bao nhiêu lần rồi nhưng đây là lần đầu nó bị chấn thương nặng thế này.

Lại đúng vào mùa giải, giai đoạn quan trọng nhất trong sự nghiệp của nó.

   "Sao không nói cho tao biết? Không đúng. Sao tao lại không biết." - Tôi thở dài, lại nhìn ra màn mưa ngoài kia, chuyển sang chuyện khác. - "Chắc hai thằng Vinh với Nguyên nói với mày rồi nhỉ. Tao cũng không phải dài dòng nữa."

Mấp máy môi một chút, tôi cũng có thể lặp lại câu nói nhàm chán nhất.

   "Kết thúc đi. Đừng tìm đến tao nữa. Tao rất mệt mỏi."

Nuốt khan một ngụm, cô họng tôi khô khốc, trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lí nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn thấp thỏm loạn lên không thôi.

Thế mà thằng Toàn lại cười khẽ, nó chống nạng đứng dậy, từ sau quàng một tay ôm cổ tôi.

   "Em đừng hiểu nhầm. Tôi cũng không đến để níu kéo em. Tôi đến để ở cạnh em." - Nó khom người tựa cằm lên vai tôi, má cọ má với tôi. - "Đừng chê tôi què, em có chạy bao xa cũng không thoát khỏi tôi đâu. Em muốn trốn cũng được, toàn bộ thời gian của tôi là để tìm em."

Không còn hơi sức để đôi co thêm nữa, tôi chạm lên mu bàn tay thô ráp của thằng Toàn rồi nhắm mắt lại, đặt lên đó cái hôn nhẹ.

________________________________

"Từ từ đợi anh mày tí, nè, từ từ!!!"

Nhãi Thanh ném tới cái mũ bảo hiểm mà làm như quăng trái lựu đạn cỡ bự để hủy diệt Phan Anh không bằng. May mà cậu phản xạ nhanh bắt được chứ không nó sẽ lại bị choảng cho ngất lăn ra mất!!!

"À này biết gì chưa, thằng Hữu sắp có em rồi đấy. Ai đó sắp ra rìa rồi há há há."

Còn chưa kịp ngồi yên chỗ cài quai mũ bảo hiểm thì Lam Thanh đã vít ga phóng luôn một đường khiến Phan Anh tí thì úp mặt vào đất mẹ.

Con xe ga mới toanh đi trên đường nhựa êm ái nhẹ như bay, chẳng bù cho con xe số cà tàng nát nát của cậu. Chẳng là sinh nhật vừa rồi của Lam Thanh, Phan Anh đã tạo cho nhãi ranh bất ngờ siêu to khổng lồ là em Air Blade màu đen ver mới nhất năm nay ngầu lòi này.Bụng định mua SH tặng mà đau ví quá nên thôi, cho nhóc xài tạm đợi cậu thành phú ông rồi tặng siêu xe bù nha.

Sau đó, thằng Hữu lúc biết tin cứ chửi Phan Anh từ sáng đến đêm, cứ bảo cậu simp lỏd này nọ nhưng cậu cứ coi như chó sủa bậy, chẳng thèm để vào tai. Mình thích thì mình tặng thôi, cậu đi con xe cà tàng thì được chứ thấy nhãi Thanh sáng nào cũng gồng cơ đít thít cơ mông đạp khởi động xe mà thấy thương.

Cơ mà mục đích chính là tặng xe cho nó, nó auto thành tài xế của cậu chứ sao nữa hehe.

"Tối có gì đến đón anh mày sớm tí nhá, hôm qua đứng chờ mày rét bỏ bố."

Lam Thanh nhíu mày, hắn chẳng buồn đáp lại mà chỉ tháo khăn quàng cổ ra rồi quẳng lại cho Phan Anh. Tay định vặn ga đi rồi nhưng lại nán lại nói.

"Nay mưa gió tắc đường lắm, cứ chờ đi."

Phan Anh chỉ cần vậy thôi là đã thấy ấm lòng lắm rồi, cậu quay ngoắt đi vào trong công ty với cái khăn quàng đã che đi hai bên má nóng bừng.

"Biết òi. Người ta đang làm nũng đó."

Lúc Lam Thanh đến nơi thì thấy giáo sư đang có khách nên đành ra hành lang đứng chờ, đợi khoảng một lúc thì thấy có người phụ nữ trung niên với cô con gái chạc tuổi cậu đi ra. Cô con gái thì nhìn cậu với ánh mắt hiếu kì trong khi người phụ nữ lại nheo mắt cười.

À.

Đôi môi đỏ chót của người phụ nữ đó đang định hé ra nói gì đó với cậu thì giáo sư lại đi ra cắt ngang.

"Thanh à, em vào đi, thầy để em chờ lâu quá."

"Dạ không sao ạ."

Cửa văn phòng khép lại, vị giáo sư nhỉnh vai nói với hắn.

"Lại kiện tụng tranh chấp tài sản, mà hình như họ biết em đấy Thanh, nãy thấy ảnh thầy với em chụp chung thì có hỏi qua."

"Thủ khoa đầu ra xuất sắc nhất trường mình, người ta biết cũng đâu có gì lạ đâu thầy."

"Khiêm tốn, sinh viên Thanh khiêm tốn đâu rồi."

"Thầy à, phải là luật sư Đoàn Lam Thanh."

Tan làm, hắn khẩn trương thu dọn đồ vào trong cặp, định nhanh nhanh xuống lấy xe đi đón cái tên lắm mồm kia thì lại gặp đôi mẹ con nọ.

"Nhìn con ả đàn bà đó sống sung sướng, mẹ cậu ở dưới đó cũng đâu có vui vẻ gì nhỉ?"

Nhìn đồng hồ sắp sửa đến giờ cao điểm, hắn qua loa nói.

"Tôi đang bận. Vào thẳng vấn đề đi."

"Cậu không muốn trả lại những gì con ả đó gây ra với mẹ con mình sao? Hửm? Một mình cậu thì đâu thể làm gì được phải không?"

Rút danh thiếp ra đưa cho người phụ nữ đó, Lam Thanh hững hờ lấy xe ra về.

"Ai vậy mẹ, đẹp trai ghê."

"Kế thừa cái nét đẹp rắn độc của mẹ cậu ta chứ sao nữa."

Bà ta nhìn tờ danh thiếp trên tay mình, miết lên cái tên được in nổi trên đó rồi vui vẻ cất vào trong túi xách.

______________________________________________

"Ôi trời trời, cái cậu này, là cầu thủ Quang Toàn đúng không nhỉ??? Cái cậu mà nhan nhản trên quảng cáo Sh*pee ấy!!"

"Không phải đâu mẹ, cosplayer đấy."

Bà mẹ đức hạnh tương cho tôi một cú rồi hớn hởn bắt chuyện với con tinh tinh thương binh bên cạnh.

"Đây này, cái chân bị chấn thương đây này!! Sai vào đâu được."

"..." - Tôi bĩu môi ngồi gọt táo.

"Đúng rồi ạ, cháu vừa về nước."

Sau đó tôi để họ ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột còn mình ra hành lang tính làm điếu thuốc, đứng được lúc thì bắt gặp thằng Vinh đang đi cùng cô gái nào đó. Dường như nó cũng nhận ra tôi từ lâu.

Bình thường người ta sẽ giả ngu lướt qua nhau, thế nhưng tôi lại chủ động vẫy tay chào như đúng rồi.Vứt điếu thuốc hút dở, tôi đút tay túi quần mà lững thững đi tới, liếc nhìn bụng cô gái kia rất lộ liễu.

"Sao thế, chưa gì đã có thành quả rồi à? Max speed thật ấy chứ."

Trái với dự đoán của tôi, thằng Vinh chẳng hề hấn gì mà nhẹ nhàng vỗ về vai cô gái kia.

"Em vào trong trước đi, lát anh quay lại."

"Dạ."

Ra khỏi khu khoa sản, tôi vẫn thành công giữ được cái bản mặt trơ trẽn của cái vai người yêu cũ đã tệ bạc lại còn sân si.

Thằng Vinh cũng rút bao thuốc lá ra làm một điếu, chẳng nể nang gì mà phả khói thẳng mặt tôi.

"Chừng đấy tiền vẫn chưa nuốt đủ à? Lại muốn ăn vạ nữa hay gì?"

Mẹ keep, tôi ho sặc sụa đến nỗi muốn móc họng ra cmnl.

Nhưng tôi là ai? Đến chết tôi cũng sẽ kính nghiệp, diễn cũng thật chuyên nghiệp, bắt trọn mọi khoảnh khắc đáng ghét nhất.Giật điếu thuốc từ tay thằng Vinh, tôi chẳng ngại gì ngậm lấy rít một hơi phả trả lại.

"Ôi bạn ơi tiền chỉ là giấy thôi, tôi chơi đùa bạn cho vui là chính." - Cười hehe, tôi huých vai nó một cái. - "Ê, được mấy tháng rồi thế, bé trai hay bé gái để tôi còn biết đường chờ bé lớn nào."

"NGẬM MỒM VÀO."

"Đùa không vui, Vinh đã căng, haha."

Dù không còn cái vẻ hùng hổ bố đời như trước nữa nhưng cái giọng điềm tĩnh chất chứa cay nghiệt đó vẫn đủ khiến tôi ngượng sượng cả mặt.

"Tao nói cho mày biết, đừng có cố lảng vảng trước mặt tao thêm lần nữa. Chết lúc nào không biết đâu."

Ah, nó đi rồi thì tôi mới ngồi xổm xuống ôm cái bụng vừa bị thụi một cú, tôi cười ra nước mắt.Thật sự là cười ra nước mắt.

________________________________________

Sơ: Hú, Sơ mới từ hang chui lên xem còn ai nhớ mình hong mà hổng ai réo 🙈🥺