Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 21: Cây cung đầu tiên



Vì mới nhìn thấy cái gậy nho nhỏ nên mọi người trong bộ lạc cung chưa có ấn tượng gì với cái vũ khí mới trong lời hắn nói.

Cung, cung, vài người còn đang lẩm bẩm tên loại vũ khí này. Điển hình là mấy fan cuồng của hắn, chính là mấy bô lão và nhóm người gầy yếu tàn tật.

Có vẻ niềm tin hắn tạo ra qua những công cụ đã đủ để mọi người mù quáng tin tưởng vào những phát minh mới của hắn.

Mấy bô lão bắt đầu ngồi vót cánh cung dựa trên hình mẫu mà hắn để lại. Mọi người cũng chưa đi ngủ mà tấp nập quay trở lại với công việc bện dây thừng.

Mấy ngày trước, khi được nhìn thấy độ dai, bền chắc của dây rừng tăng mạnh khi đập dập và xoắn lại, nhóm phụ nữ đã bắt đầu chế tạo dây thừng bằng cách này.

Mặc dù cực kì thô lậu và không thể chịu lực giống như dây thừng bằng sợi tổng hợp của thời hiện đại. Nhưng hắn đã bù lại bằng số lượng. Mấy cuộn dây thừng to như bắp tay được cuộn lại phía rìa hang động chính là thành quả.

Hắn quay lại khu ổ nhỏ được lót cỏ, lá, mấy lớp chồng lên nhau, ngoài ra còn đặc cách vài tấm da thỏ phơi khô sạch sẽ nhất. Vừa nằm chuẩn bị ngủ vừa nghĩ xem dây cung làm bằng gì thì hợp lí.

Mặc dù đã phơi hai bộ ruột thỏ nhưng tính khả thi của chúng vẫn chưa được kiểm chứng. Suy nghĩ miên man một hồi rồi ngủ lúc nào hắn cũng không biết.

Mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau. Sau một tổ hợp các động tác thể dục buổi sáng được triển khai. Bữa sáng của hắn bắt đầu bằng một quả chuối chín.

Theo lí thuyết, với thời gian mở mắt của hắn, đến chuối ương cũng không có ăn. Nhưng bộ lạc luôn để phần ngon nhất lại cho hắn.

Mấy ngày gần đây, bộ lạc đã bắt đầu chế độ ăn bữa sáng vì nguồn thực phẩm đầy đủ. Dĩ nhiên bữa sáng cũng chỉ có hoa quả chứ chưa có thịt.

Mỗi người tự giác cầm một vài thứ hoa quả lót dạ, không cần phải xếp hàng phân phát như lúc chia thịt. Cái tốt là ý thức tự giác của mọi người đều cao, chưa có ai biểu hiện ra tính cách gian trá ngoài hắn.

Dĩ nhiên, hắn cũng không có gì gian trá cả. Vì theo thông thường mà nói, hắn còn chưa đến tuổi lao động, việc thèm ngủ của hắn cũng là biểu hiện thông thường của cơ thể mà thôi.

Sau một loạt các hoạt động phức tạp cả về cơ thể lẫn đầu óc, hắn cũng đã có mặt ở bên ngoài cửa hang động. Một số người cũng đang tụ tập thảo luận về việc sắp sửa khai mở lò gốm.

Tiến lên sờ vào thành lò để xác nhận nhiệt độ đã hoàn toàn nguội. hắn ra hiệu cho mấy người khỏe mạnh bắt đầu khui viên đá chắn cửa ra ngoài.

Vào vị trí quen thuộc đầu hướng gió để chờ lò nung gốm được thông thoáng. Trong thời gian chờ đợi, chẳng cần nhìn chằm chằm vào cửa lò, hắn nhìn xuống dòng suối bên dưới.

Có lẽ đây là thời điểm kiểm tra xem dưới kia có cá mú gì ăn được hay không. Trong lịch sử của bộ lạc, không phải chưa từng có người nào thử bắt cá để ăn, nhưng độ khó của việc bắt cá, và độ rủi ro của việc đứng dưới dòng suối là không tương đồng với lợi ích thu được.

Đối với nhóm đi săn, bắt được con mồi là không khó. Cái khó là giữ được con mồi trong tay, và giữ tươi con mồi đến khi trở về.

Phần lớn con mồi đều được săn bắt lúc chập choạng tối, thời điểm đám đi săn ban ngày đã về tổ, đám động vật đi săn buổi tối mới bắt đầu ló ra ngoài.

Đấy mới là lí do nguồn thịt của bộ lạc luôn trong tình trạng khan hiếm.

Đây cũng là một trong những lí do hắn muốn tạo dựng một cây cầu bất chấp nhiều rủi ro tiềm ẩn về việc thiếu nguồn lao động cũng như người cảnh giới .

Một khi cây cầu được hoàn thành, con mồi có thể được chuyển về hang động để xử lí bất cứ khi nào.

Không chỉ riêng con mồi, các hoạt động của bộ lạc khi rời khỏi hang động gần như bị cắt đứt hoàn toàn.

Nói tóm lại. Giao thông thuận tiện là yếu tố cần được ưu tiên số một.

Mải miết nghĩ lung tung một hồi, hắn bị bô lão vỗ một cái kéo về với thực tại.

Lò nung gốm được khui ra, khi mọi thứ được xác nhận an toàn. Đồ gốm đã hoàn toàn nguội, bếp lò cũng được gió dọn dẹp sạch những loại bụi và khí độc.

Hắn ra hiệu cho đám người bắt đầu lấy những đồ gốm sứ ra bên ngoài.

Ai vào việc nấy, người đưa ra, người kiểm tra, những đồ bị nứt, vỡ hoặc không chín hết đều được loại bỏ.

Số còn lại được xếp riêng ra một phần và rửa sạch sẽ.

Mẻ gốm này có thêm 3 cái nồi to, một lô bát nhỏ, nhìn cũng kha khá. Hắn không quan tâm số lượng của nó là bao nhiêu vì cảm thấy không cần thiết.

Một số mũi thương cũng bị hỏng nứt do nặn không đều, lãn cát sỏi. Nhưng về cơ bản đều khá ngon lành.

Cái hắn không thích chính là tất cả vẫn đen sì sì. Vấn đề này hắn cũng suy nghĩ, nhưng chịu chưa có cách giải quyết.

Những vấn đề quan trọng hơn vẫn đang chiếm phần lớn dung lượng bộ xử lí của hắn.

Mấy bô lão đang túm tụm lại nhìn mấy mũi thương, ánh mắt như đang bốc lục quang. Mấy cái mũi tên mới là tương lai của bộ lạc thì lại không được quan tâm chú ý đến.

Sau khi tất cả các đồ vật đã được phân loại và rửa sạch. Hắn gạt đám người ra để đi vào kiểm tra kết quả.

Ở một số đầu mũi tên và mũi thương dạng chuôi rỗng, vì được đặt dựng đứng nên có một số cái được tro than trùm đều.

Sau khi rửa đi cảm giác trơn bóng giống như được tráng một lớp men. Hắn gọi hai người chuyên làm gốm lại và chỉ cho họ.

Đây chính là biểu hiện của men, nếu tìm được cách tráng đều cho nồi niêu xoong chảo và bát đĩa, Nó sẽ giúp cho chúng cực kì dễ dàng được rửa sạch sau khi sử dụng xong.

Ngoài ra còn tăng thêm độ bền chắc của các món đồ gốm sứ nữa.

Làm cách nào thì mọi người phải tự ngâm cứu. Hắn sẽ không nói cho mọi người hết tất cả mọi thứ được. Như thế sẽ làm mọi người mất đi động lực tìm hiểu và phát minh những sản phẩm mới.

Mặc dù trước đấy hắn đã nói cho mọi người hắn cũng không biết cách làm, nhưng nhiều người vẫn chưa hết hi vọng.

Thây kệ vấn đề này. Có men với không có men đối với hắn cũng không khác nhau nhiều. Hắn có phải người phụ trách rửa đồ đâu mà sợ.

Chú ý lại vào số vũ khí và khuôn đúc. Chỉ có hai mũi thương và một mũi tên bị hỏng, còn lại đều thành công.

Cầm lên mấy mẫu đầu thương và suy nghĩ về cách lắp ghép. Hai kiểu lắp ghép đều rất dễ dàng tưởng tượng.

Một kiểu chuôi rỗng là tìm một cán thương có phần đầu vừa khớp với lỗ rỗng rồi nhét vào. Nếu chưa vừa thì gọt nhỏ lại hoặc chêm thêm ít đồ là được.

Kiểu chuôi đặc lại càng đơn giản. Kiếm cái chuôi có lỗ với kích thước tương tự nhé vào là xong.

Hoặc đơn giản hơn nữa là đập dập ống rồi nhét chuôi thương vào sau đó buộc lại, to nhỏ cũng không còn là vấn đề.

Mấy việc tay chân này hắn sẽ không tham gia. Hiện tại, hắn phải suy nghĩ xem dây cung có thể làm bằng cái gì.

Gọi mấy người đi theo hắn để có người thao tác, hắn vừa đi vừa nghĩ các giải pháp để tạo ra cho được cái cung làm hàng mẫu.

Lại quay lại nhắc nhở mọi người dọn dẹp lò gốm để chuẩn bị nung luôn lò tiếp theo, tránh lãng phí thời gian.

Nhìn qua lò rèn, chỉ đạo việc tạo ra mấy cái đục gỗ, một cái cưa, vài cái búa nhỏ dao nhỏ. Thêm nữa là cuốc chim và xẻng.

Tất cả mẫu hắn đều đã nặn sẵn để lên đó rồi. Công việc của nhóm rèn vẫn luôn rất bận rộn. Nhưng biết sao được, giai đoạn đầu làm sao có thể tránh khỏi.

Cái tốt chính là đám người không bao giờ biết than phiền, không đòi tăng lương giảm giờ làm.

Chỉ cần ngày một bữa no là thỏa mãn.

Chỉ tiêu hạnh phúc thấp đến đáng thương như vậy mà hiện tại hắn cũng chưa đảm bảo được.

Càng suy nghĩ càng phiền muộn. Vứt bỏ những thứ tạp nham ra khỏi đầu.

Cái hắn cần phải làm là tập trung tìm kiếm giải pháp giải quyết các vấn đề khó khăn hiện tại.

Vũ khí tầm xa, hiện tại bộ lạc phải có một vũ khí tầm xa. Giảm thiểu thương vong mà vẫn đảm bảo được nguồn thực phẩm.

Vừa đi vừa nghĩ lung tung, hắn đã quay vào đến chỗ đang phơi hai bộ lòng được xử lí hôm trước.

Một bộ đã khô có dấu hiệu săn lại. Tìm kiếm một cái chày gỗ, đập vài cái làm mẫu rồi ra hiệu cho bô lão đang nhìn bên cạnh đập gõ vừa phải cho nó mềm ra.

Được một lúc, cảm thấy đã ổn thỏa. Hắn cầm lên kéo kéo thử. Rất dai và chắc nha.

Đưa cho người lớn thử kéo một cái xem nào. Bựt...

Một tiếng đứt đoạn vang lên ngay khi hắn bảo kéo thử. Có vẻ như còn chưa kịp dùng sức nữa.

Hắn cũng rất im lặng, có lẽ do chưa vê xoắn lại nên chưa đủ độ dẻo dai.

Tiếp tục chỉ đạo việc xoắn một đoạn ruột thỏ lại giống như cách xoắn dây thừng rồi kéo thử.

Lần này khá hơn chút. Có lẽ phải đến giây thứ 2 tiếng "Bựt" mới vang lên. Có vẻ như giải pháp làm dây cung bằng ruột động vật là không khả thi rồi.

Hoặc hắn không biết cách sơ chế đúng đắn để có thể sử dụng được nó.

Nhìn lại đống dây rừng to như bắp tay, hắn cũng phủ định luôn việc sử dụng chúng vào mục đích làm dây cung.

Tiếp tục bần thần suy nghĩ xem trong số kí ức kiếp trước của hắn, có cái nào hữu dụng trong trường hợp này.

Lần đầu tiên làm cung trong kiếp trước của hắn, dây cung được lấy từ dây khâu miệng bao cám con cò.

Đừng nói hắn, chính là 99,99 % người trên trái đất đầu thai đến đây cũng không biết cách tạo ra một sợi dây linon tổng hợp như vậy.

Cái gì có thể tạo thành dây được nhỉ. Sợi cây bông. Sợi cây đay, sợi của vỏ cây...

Bế tắc, hắn quay ra hỏi mấy người xung quanh. Trong rừng có loại cây dây nào nhỏ bằng này không?

Hắn giơ một cọng cỏ to bằng đầu đũa lên cho mọi người xem.

Đầy, rất nhiều, mọi người đều khẳng định. Nghe có vẻ có tương lai, hắn hồ hởi, hỏi đúng rồi.

Vậy có loại nào dai, kéo không đứt hoặc khó đứt không. Ai nấy đều lắc đầu quầy quậy.

Dây rừng phải to mới chắc, đây là suy nghĩ cố hữu trong đầu của mấy người này.

Hắn chậc lưỡi, cố gắng hỏi thêm vài vấn đề liên quan đến vỏ cây cũng như những loại cây có thể tước thành sợi nhỏ.

hầu như loại dây rừng nào cũng có vỏ cây có tính dai, nhưng để tìm được loại có thể tước ra thành những sợi nhỏ thì hiện tại hắn chưa thấy loại nào.

Mấy cuộn dây rừng kia khi sử dụng cũng sẽ cần ngâm nước để tăng tính dẻo dai cho nó.

Có lẽ nhiều người cũng biết đến loại dây buộc có cách sử dụng tương tự này. Ở khu vực đồng bằng bắc bộ nó được gọi là lạt.

Được chẻ ra từ thân cây tre non hoặc cây giang có gióng dài, phơi khô để bảo quản, khi cần dùng thì nhúng vào nước ngâm cho mềm.

Nhưng nếu bảo tước thành tơ để bện thừng hoặc dây cung thì đúng là hão huyền. Không có tí khả thi nào cả.

Quanh đi quẩn lại, bài toán cho sợi dây cung vẫn chưa được giải quyết.

Thời gian cũng không vì hắn chưa tìm được giải pháp mà dừng lại, thậm chí còn cảm giác trôi đi nhanh hơn bình thường.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa. Nhìn đi nhìn lại những thứ trong hang động. Không có cái gì khả thi để làm dây cung cả.

Một tia sáng lóe lên trong đầu. Đúng rồi, gân thú, trong truyện vẫn luôn nói lấy gân thú làm dây cũng đấy thôi.

Thế rồi hắn háo hức chờ đợi buổi tối sớm đến. Nói thật, hắn chưa tưởng tượng nổi gân thú nó là cái gì.

Nhưng chắc chắn, ở phần nối giữa bắp thịt và đầu khớp xương chính là gân rồi.

Thế rồi, trong khi mọi người đều đang tập trung vào công việc của mình, thì hắn lung ta lung tung đi đây một tí, kia một tí.

Chủ yếu là để cho hết thời gian, sao cho mau đến tối.

Mấy bô lão sau khi tạo được mấy cánh cung loại lớn thì cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo, nên công tác chế tạo cung đến đây là dừng.

Cuối cùng cái hắn mong chờ cũng đến, mọi người trở về, nhóm đi săn vẫn tóm được hai con thỏ. Một thành tích ngoài sự mong đợi của hắn.

Khi các bô lão bắt đầu mổ thịt, hắn lập tức loi nhoi ra xem. Hắn muốn bô lão rút phần gân cho hắn.

Đợi đến khi thịt đã được pha xong. Hắn vẫn còn đang tìm xem sợi gân ở đâu và làm sao để rút.

Nếu có thể, hắn muốn đánh khóc mấy cha tác giả đã bơm vào đầu hắn cái ý tưởng lấy gân làm dây cung này.

Hắn thấy rồi, một lớp gân rất mỏng nối từ phần gân già ở đầu khớp xương và phủ đều lên bắp thịt.

Kể cả phần thịt thăn trên sống lưng, muốn lọc được phần gân này cũng phải là thợ lành nghề mới được. và muốn đủ gân để làm một sợi dây cung.

Thì kích thước phải cỡ con bò. Với con thỏ này, dù hắn có vét hết phần gân trên đám thăn ở sống lưng cũng không đủ để làm một sợi dây cung.

Ý tưởng phá sản. Vậy là cây cung đầu tiên của bộ lạc vẫn chưa thể ra đời. Hắn tiếc nuối thở dài.

Trong cuộc họp sau bữa ăn, hắn cũng hỏi thăm xem có ai biết loại dây nào vừa phải, dai, bền chắc.

Một vài người đưa ra những loại dây rừng nhỏ, nhưng đều bị những người có kinh nghiệm hơn phủ định.

Hắn đành phải chuyển hướng bố trí công việc cho dự án làm cầu.

Hôm nay, hai thanh dầm lớn đã được chuyển về , lượng dây thừng vẫn còn thiếu một chút.

Buổi chiều, hắn cũng tranh thủ đo đạc để lấy một số thông tin cần thiết.

Ngày mai, nhóm chặt cây cần phải chuyển về thêm một số gỗ để làm chân cầu.

Ngoài ra, tranh thủ đo đạc và dọn dẹp vị trí đào đế cho cả chân cầu lẫn điểm đặt dầm cầu nữa.

Vỏ cây cũng cần được bóc ra sớm. Lúc còn tươi sẽ dễ bóc hơn, nếu để khô lại mọi chuyện sẽ trở lên khó khăn.

Rất nhiều chuyện cần làm, nhân lực thì vẫn luôn thiếu thốn.

Ai vào việc nấy, một đêm lại đi qua.

Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại