Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 20: Làm cầu khó khăn



Chương 20: Làm cầu khó khăn

Tiếng cây đổ vang vọng cả cánh rừng. Thông thường trên trái đất, nghe tiếng động kiểu này đàn thú sẽ tứ tán chạy trốn. Nhưng ở đây, mọi thứ vẫn giữ nguyên nét hoang sơ của nó.

Tiếng động lớn thường được gây ra bởi đàn thú ăn cỏ loại lớn đang di chuyển. Vậy nên sau khi chặt xong một cái cây, mọi người không ai bảo ai đều tứ tán trèo lên những cây cao to bên cạnh.

Chỉ một lúc sau, một con báo khổng lồ và một đàn hổ với kích thước tương tự đã mò đến. Hai loài săn mồi siêu lớn nhìn thấy một khoảng trống do cây đổ để lại đều bắt đầu vờn quanh xem xét tình hình.

Một lúc sau phát hiện vấn đề chỉ là cây đổ cũng dần dần tản đi, biết thừa trên cao có mấy con mồi hai chân loại nhỏ nhưng cũng không con nào thèm chú ý.

Chờ đám to xác rời đi sau, một lúc sau đàn gà ác lại kéo đến, không phải một con mà là một đàn. Loài này luôn đi săn mồi theo đàn và mang tính thù dai, nếu ai dám ở trên cao ném đồ xuống đầu nó, nó sẽ quanh quẩn rình mò dưới chân cả một ngày.

Kinh nghiệm xương máu của cha ông là không bao giờ thừa. Vừa ngồi nghỉ vừa chờ đàn gà ác bới móc xỉa xói chán chê, không tìm thấy gì ăn được đàn gà bắt đầu di chuyển sang chỗ khác.

Thời gian cũng trôi qua nửa ngày. Xác nhận đám cô hồn đã giải tán, một người có nhiệm vụ canh gác trên cao ra hiệu cho nhóm chặt cây tiếp tục làm việc. Tất cả 6 cái búa đều được tập trung ở đây.

2 phó thủ lĩnh dẫn hai nhóm còn lại đi xua đuổi đám động vật ăn lá và tiện thể chặt tre nứa theo yêu cầu của Phạm Đại Nam tối hôm trước. Đội săn bị xé lẻ khiến số lượng người cảnh giới bị giảm mạnh.

Ai nấy đều tăng cao tinh thần vừa làm việc vừa chú ý xung quanh. Ngày trước khi vào rừng, tất cả mọi người đều hận không thể trở thành người không trọng lượng, không dám tạo ra tiếng động lớn trong rừng.

Nhưng nay vì tương lai bộ lạc, mọi thứ đều được bất chấp hết.

Một ngày lại qua đi, một cây gỗ lớn đã được kéo về lấp ló ở bìa rừng. Để kéo được cây gỗ này, gần như toàn bộ 14 người còn lại của đội săn đều đã góp mặt. Kĩ thuật chèn gỗ tròn bên dưới của hắn cũng được áp dụng.

Nhưng rừng nguyên thủy quá rậm rạp khiến cho cả nhóm di chuyển một cách cực kì chậm chạp.

Rất may, quyết định chặt cây ở gần là một quyết định sáng suốt.

Trên cửa hang, sau một ngày lao động, thêm 4 cái rìu sắt được hoàn thành. Hắn quyết định số lượng rìu như vậy là đủ. Hiện bộ lạc cũng chỉ cần 10 cái rìu là thỏa mãn nhu cầu về chặt cây. Hai phôi đao loại bình thường cũng đã được rèn sẵn, chỉ chờ mài sắc và tôi lưỡi là có thể đưa vào sử dụng.

Sáng mai hắn sẽ mở lò gốm để kiểm tra xem mấy loại vũ khí được nặn hôm trước có thành công không. Nếu khả thi, binh chủng cung binh của hắn sẽ sớm trở thành hiện thực.

Lượng sắt hiện tại bị hạn chế, chứ lượng đất sét mỗi ngày luôn được đào về hai sọt. Hiện tại lượng tồn dư vẫn còn rất nhiều. Mẻ gốm thứ 2 chủ yếu là bát nhỏ và vài cái nồi lớn, số vũ khí được chèn vào chỉ là tiện thể mà thôi.

Xem hôm nay bộ lạc có gì ăn không đã, phần lớn sức lao động của đội săn bị chuyển sang chặt cây rồi, nếu không may mắn ngày hôm nay bộ lạc sẽ phải ăn chay.

Mặt trời xuống núi, đàn chim về ngủ, đám người đi kiếm ăn bắt lầu lục tục di chuyển từ bìa rừng đến chân vách núi để leo dây trở về hang động.

Hôm nay không có đội săn cảnh giới nên thu hoạch không được bằng mấy hôm trước. Nhưng nếu so sánh với trước khi có gùi đeo lưng thì vẫn gấp vài lần.

Mọi người không có chút uể oải nào về việc này. Ai cũng quan tâm đến tiến độ làm cầu của nhóm thợ săn. Phải hiểu rằng, nếu hoàn thành công trình này, bộ lạc sẽ có thể thoải mái đi lại trong ngày mà không cần phải chờ đến lúc đàn chim đi ngủ nữa.

Khi tất cả mọi người đã tập hợp lại, thu hoạch một ngày của mọi người cũng được gom vào một chỗ. Vẫn có một con thỏ được mang về, thêm vào đó là một ổ rết bị sụt ra khi đội chặt gỗ kéo thân cây đi qua khu hang chuột.

Có lẽ vì quá hào hứng với vũ khí mới, đám rết đã bị chặt làm nhiều đoạn. Không rõ là tổng cộng bao nhiêu con bị bắt, mọi người đã gom chúng bó lại thành một bó to.

Một ngày làm việc cũng được gọi là thành công.

Để mọi người nhộn nhịp với công tác chuẩn bị bữa tối, thủ lĩnh gọi hắn và bô lão vào bàn bạc. Thấy vẻ mặt âu sầu của thủ lĩnh và đám đàn ông đi cùng hắn cũng chột dạ.

Nhìn qua một lượt, đếm lại số lượng người thấy vẫn đầy đủ hắn mới thấy an tâm phần nào. Vấn đề gì cũng có thể giải quyết từ từ, nhưng nếu người đã chết thì không cách nào vãn hồi được.

Nhất là trong tình trạng thiếu sức lao động hiện tại, một người đàn ông trưởng thành thực sự rất quan trọng với bộ lạc.

Khi mọi người đã ngồi xuống xung quanh một hòn đá lớn, tất cả vũ khí được gom lại để lên, tiếng leng keng vang lên khi đao búa rìu va chạm. Nhìn thấy đám vũ khí này tâm trạng của mọi người cũng trở lên thoải mái hơn.

Hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra khiên cho cả nhóm lại có gương mặt u sầu. Sau một lúc nghe mọi người thay nhau miêu tả. Hắn cũng hiểu được mọi người đang lo lắng cái gì.

Hóa ra hôm qua khi nghe thấy hắn muốn làm một cái cầu cho bộ lạc. Cả nhóm đều hăm hở muốn chặt luôn 2 cây gỗ lớn nhất trong rừng.

Sau khi nghe nhắc nhở của hắn về việc di chuyển cây gỗ lớn ở xa sẽ nặng và khó khăn mới quyết định chặt hai cây to ở gần lối lên xuống của bộ lạc.

Khi đo đạc xác định độ dài cần thiết của cây gỗ, mọi người hăm hở chặt cây phát cành một cách khí thế. Đến lúc buộc dây vào kéo đi cả đội chặt cây mới biết được khúc gỗ dài to như vậy nó nặng cỡ nào.

Mất gần như cả buổi chiều để mở đường, chặt cây gỗ đệm bên dưới mới kéo được cây gỗ về vị trí bìa rừng cần thiết. Khoảng cách di chuyển chỉ xa bằng 3-4 lần chiều dài khúc gỗ mà thôi.

Với sức nặng kinh khủng như vậy, mọi người lo lắng về việc làm cách nào có thể đưa khúc gỗ lên cửa hang cao như thế được.

Ai lấy đều nhíu mày nhăn mặt. Hắn cũng đang suy nghĩ làm cách nào tốn ít sức nhất mà lại hiệu quả nhất để làm việc này.

Nhắc mọi người tập trung vào bện dây thừng loại lớn và siêu lớn từ dây rừng đập dập rồi bện lại với nhau. Sau đó cứ việc chặt sẵn hai khúc gỗ để về vị trí như hắn chỉ định.

Sau đó hắn sẽ có cách khiến mọi người đặt được khúc gỗ vào vị trí cần thiết.

Vững tin vào trí tuệ của một đứa trẻ 9 tháng tuổi, mọi người lại bắt đầu rôm rả bàn luận về việc sử dụng rìu sắt ra sao. Kĩ thuật chặt như nào tốn ít sức mà lại hiệu quả nhất.

Từ ngày được hắn du nhập mấy từ mới như "làm việc hiệu quả", "Giải pháp tối ưu" mấy câu này trở thành câu cửa miệng và được đem ra bàn luận nhiều nhất.

Nhìn không khí lao động và học hỏi hăng say, niềm tin về việc xây dựng một nền văn minh trong hắn cũng tăng lên được phần nào.

Chỉ cần con người có động lực học tập, thì không có việc gì là khó khăn cả, nhất là mấy công việc yêu cầu quen tay lại càng dễ dàng.

Hắn cũng đang rà soát lại một số kế hoạch xem có gì cần thay đổi không.

Việc chặt cây sẽ mất tầm 2-3 ngày, lột vỏ cũng sẽ mất 1-2 ngày. Làm đế đặt cột chống, làm cột chống cũng mất 2-3 ngày nữa. Bắc hai cây gỗ lên làm cầu cũng mất 1-2 ngày. Sửa sang, đắp vỏ làm mái mất thêm 1-2 ngày nữa.

Vậy là muốn có được một cây cầu để đi lại, sẽ phải tốn tầm 10 ngày tùy điều kiện thời tiết cũng như các yếu tố khách quan khác.

Trong thời gian này, nhóm đi săn sẽ phải bận rộn phần lớn nhân lực với công việc làm cầu. Rủi ro thương vong cho đội hái quả cũng sẽ tăng mạnh.

Phải nghĩ cách vũ trang cho toàn bộ người lớn trong bộ lạc chứ không chỉ riêng đội săn nữa.

Công trình tốn thời gian nhất của hắn kể từ khi nhận rõ thực tế của mình. Tiếng bô lão vang lên gọi hắn ra lĩnh phần thức ăn đầu tiên của bộ lạc.

Hiện tại, hắn chính là người được ưu tiên số một trong bộ lạc này. Hắn được nhận một phần thức ăn đầy đủ nhất, mặc dù hắn chỉ ăn một phần nhỏ rồi đưa lại cho mẹ hắn. Cũng không ai trong bộ lạc có ý kiến thắc mắc gì cả.

Lượng sữa mẹ hắn vẫn được duy trì khá tốt, vì hắn chưa muốn cai sữa để chuyển sang ăn uống hoàn toàn thức ăn ngoài. Trong sữa mẹ luôn chứa một lượng kháng thể đáng kể, nó giúp hắn tự tin hơn về sức khỏe của bản thân.

Sau khi ăn xong, mọi người cũng bắt đầu tụ tập lại như thường lệ. Hai cây tre lớn được kéo lên, mặc dù biết các loại cây cối ở đây đều to lớn bất thường, nhưng khi nhìn tận mắt cây tre này hắn mới biết nó bất thường cỡ nào.

Hai khúc gốc tre dài tầm 4 mét được bầy ra trước mặt hắn, bên cạnh là một bó nứa, nhưng đều to như bắp tay, đường kính đều tầm 5-7 cm. Nhưng để bên cạnh hai khúc tre thì chẳng đáng là gì.

Ngày trước hắn từng được nhìn thấy cây luồng, một giống tre rừng thuộc vào loại to nhất hắn từng thấy trên trái đất, nhưng đường kính gốc cũng chỉ vào 20cm. Nhưng hai gốc tre được vác về gốc nào cũng to bằng cái thùng nước. Đường kính phải cỡ 40 cm.

Thấy hắn đứng tần ngần nhìn, phó thủ lĩnh đứng bên cạnh giải thích. Vì hôm trước hắn bảo mang về làm mẫu trước, nên mấy người của nhóm săn đã chặt lấy hai khúc gốc mang về thay vì kéo cả cây vì nó quá dài.

Hắn ra hiệu cho mọi người yên tâm, đây đúng là thứ hắn muốn tìm. Cây tre đây rồi, loài cây vạn năng, muốn làm gì cũng được. Không những thế, măng của nó cũng là món khoái khẩu của hắn kiếp trước.

Kiếp này thì hắn không rõ, biết đâu có gì đó thay đổi thì sao? Không biết phải hỏi, hắn lập tức quay lại hỏi những người xung quanh.

Đã ai từng ăn măng chưa? Mọi người nhìn hắn với ánh mắt ngáo ngơ. Một bô lão hỏi lại, măng là cái gì?

Giờ hắn mới nhớ, hỏi măng thì chỉ có hắn mới hiểu. Lại một hồi giải thích từ mới, măng là cây tre non, lúc nó mới nhú lên khỏi mặt đất, chưa có cành hay lá gì cả.

Tấm tắc kì lạ vì hắn chưa ra ngoài bao giờ mà lại biết nhiều thứ bên ngoài, nhưng một bô lão vẫn giải thích cho hắn.

Măng là không ăn được, rất kinh, không nuốt nổi. Hắn phổ cập luôn một từ mới, vị của cây măng là vị đắng, cái gì có vị giống như cây măng thì đều gọi là vị đắng. Cái hắn quan tâm ở đây là ăn có chết không, còn măng rừng thì măng nào mà không đắng.

Biết cách xử lý sẽ hết đắng và ăn giòn sần sật ngay. Yên tâm khi nghe xác nhận, đã từng có người ăn, chỉ là đắng không ăn ngon chứ không chết người. Hắn chốt luôn, khi nào có người đi hái rau thì chặt về mấy cây măng cho hắn, chặt loại mới nhú lên tầm một cánh tay là tốt nhất.

Nghe thấy hắn bảo sẽ có thêm một món rau ăn, mọi người lập tức đảm bảo, ngay ngày mai sẽ có mấy cây măng trở về. Loại măng đắng này đến mấy con thú ăn cỏ cũng không muốn đụng vào nên có rất nhiều.

Bỏ qua vấn đề về măng, mai được chặt về thì để mai tính. Hắn bắt đầu suy tính làm gì với hai khúc tre này.

Đang suy nghĩ xem cung làm kiểu gì cho hợp lí. Ngày trước hắn đã từng làm cung, nhưng là cung của đám trẻ con nghịch ngợm. Làm cung để bắn vào cây chuối cách chục mét. Kinh nghiệm của hắn là không có tác dụng tham khảo.

Nhìn bó nứa bên cạnh, hắn thấy nó rất phù hợp để làm cây lao. Gọi là cây thương cũng được, nhưng chuyên dùng để ném. Ngày mai đám đầu thương kia ra lò hắn sẽ thử xem có ổn không. Với ưu điểm nhẹ, thẳng và cũng cứng rắn chứ không hề mềm móp. Đúng là rất phù hợp cho bộ môn ném lao trong đầu hắn.

Cố gắng nhớ lại những loại cung đã từng thấy trên phim. Mặc dù rất không đáng tin cậy, nhưng đấy là tất cả những gì hắn có thể biết về chiến cung.

Để xem nào, cung của đám hay cưỡi ngựa bắn cung nhìn cơ bản là ngắn, về tầm bắn thì hắn không biết. Ưu điểm có lẽ là gọn và nhẹ.

Cung của bộ binh có vẻ to hơn. Điểm chung của cung binh trong phim á châu là cung thường có cánh nhỏ và nhẹ.

Trong các phim châu âu thì cung thường dài bằng người bắn luôn, nhưng như thế có lẽ sẽ làm việc di chuyển hay leo cây bị hạn chế.

Sau một hồi phân vân, hắn quyết định bắt chước làm theo cung của Legolas, anh chàng tiên tộc đẹp trai với kĩ năng bắn cung tuyệt vời.

Điểm quan trọng nhất khiến hắn chọn nó không phải vì Legolas đẹp trai, mà vì đây là cây cung hắn nhớ rõ ràng nhất sau nhiều lần xem đi xem lại bộ phim yêu thích "The lord of the rings".

Chiều dài cung được hắn quyết định vào khoảng 2/3 chiều cao cơ thể, hắn muốn cả đám trẻ con cũng sẽ được trang bị một cái cung. Luyện tập từ bé có lẽ sẽ tạo ra được một thế hệ xạ thủ sau này.

Nhờ một người lớn chẻ cây tre ra làm nhiều mảnh. Sau đó chẻ cho hắn một phần nhỏ, lại dóc hết những cạnh sắc lẹm đi.

Hắn cầm lấy một con dao nhỏ bắt đầu tạo mẫu một cánh cung. Lần này, hắn muốn tạo một mẫu thật chứ không nặn đất sét.

Không phải không muốn, mà là không thể, ai có thể nặn một cái cung mô hình thì hắn không biết, ít nhất không phải hắn.

Vừa ngồi vót tre vừa xót xa cho làn da tay non mịn, cẩn thận thao tác con dao một cách từ tốn, một cánh cung nhỏ cũng dần được hình thành.

Vì liên quan đến việc chế tạo vũ khí mới, nên ngoài những người mang nhiệm vụ dọn dẹp và tiếp tục đi rèn sắt, gần như toàn bộ người của bộ lạc đều quây lại chăm chú nhìn cách hắn thực hiện.

Thời gian lặng lẽ trôi, ngoài những tiếng rèn sắt leng keng bên ngoài, chỉ còn lại những tiếng lách tách của bếp lửa. Xung quanh hắn đã được để 4 cánh cung nhưng chưa cái nào khiến cho hắn thỏa mãn.

Thở dài một hơi, ngắm nghía sản phẩm thứ 5 của mình, hắn có vẻ thỏa mãn. Một cánh cung nhỏ, phần giữa to bằng 3 đầu ngón tay, dẹt, vừa đủ một tay cầm chặt và thuôn nhỏ dần về 2 đầu.

Phần thân được vót nhẵn không để lại một xước măng rô nào còn lại, vuốt qua vuốt lại hắn mới băt đầu đứng dậy cho đỡ tê chân.

Tập trung làm việc khiến hắn không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.

Mọi người nhìn hắn đứng lên, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Có lẽ trong đầu ai cũng đang có cùng một suy nghĩ. Đây là vũ khí tầm xa hả? Tốn bao nhiêu công sức chỉ để làm một cây gậy ngắn, rồi khi tấn công thì đem ném đi à?

Nhìn ánh mắt mọi người và thấy biểu hiện hoang mang sắp sửa nháo nhác lên, hắn phải lập tức phủ đầu về việc đây chỉ là một phần việc đầu tiên, vũ khí còn chưa hoàn thành.

Ngáp hai cái, cơn buồn ngủ kéo về, hắn hô hào mọi người giải tán đi ngủ. Mai hắn sẽ tiếp tục hoàn thiện vũ khí này. Cũng không phải hắn lười nhác, mà hắn mới nhớ ra hắn chưa chuẩn bị dây cung và cách buộc dây cung nữa.



Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại
— QUẢNG CÁO —