Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 17: Thời đại đồ sắt bắt đầu




Thủ lĩnh cầm lấy búa đi vào hang động, mọi người cũng lục tục theo sau, vào đến trong hang, chưa để mọi người bắt đầu lấy đồ ăn, ra hiệu cho phó thủ lĩnh cầm một cái búa đá đến. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, thủ lĩnh để cái búa sắt, sản phẩm đồ sắt đầu tiên vừa được gia công qua trên một hòn đá, đưa tay cầm lấy cái búa đá trong tay phó thủ lĩnh rồi quay lại nhìn Phạm Đại Nam.

Ra hiệu cho thủ lĩnh cứ yên tâm dùng hết sức, không cần lo lắng. Thủ lĩnh lấy hết sức quai búa đá một cung tròn rồi đập thẳng vào cái búa sắt. Mặc dù biết hòn đá đen rất cứng rắn, nhưng mọi người cũng mở to mắt ra nhìn xem kết quả ra sao.

Bịch, một tiếng vang lớn và đá vỡ văng tán loạn khắp nơi, nhưng cái búa sắt vẫn nằm trơ ra đó. Thủ lĩnh rất hài lòng nhìn cái búa sắt, búa sắt không cần buộc dây, chỉ cần cắm cái cán và chêm thêm vài miếng gỗ nhỏ là đã rất chắc chắn. Cầm cái búa sắt trên tay, thấy độ nặng chìm hơn hẳn so với lúc cầm búa đá, cái búa sắt này ước lượng phải trên 20kg. Cầm một cái búa đá khác tới đổi chỗ, văng một vòng tròn tương tự.

Một tiếng ầm lớn hơn hẳn vang lên, bụi đá bay mù mịt. Lúc mọi người nhìn lại cả cái búa đá lẫn hòn đá kê bên dưới đều đã nát vụn. Cả bộ lạc đều nháo nhào, những người đàn ông trưởng thành trong đội săn hai mắt giống như những con sói đói, phát sáng và thèm muốn. Nếu không phải thủ lĩnh đang cầm cái búa ước lượng xoay qua xoay lại xem xét, chắc cả đám đều đã ùa lên cướp làm của mình rồi.

Phải công nhận thủ lĩnh thực sự rất khỏe, hắn không rõ có phải trời sinh thần lực không hay về cơ bản ai trong bộ lạc đều cũng khỏe bất thường như vậy, chỉ là thủ lĩnh vượt trội hơn một chút mà thôi. Cái búa nặng như vậy mà có thể cầm 1 tay vung qua vung lại. Tốn công hắn lo lắng cái búa quá to không ai dùng nó để rèn đồ được.

Khi mọi người đang nháo nhác chen lấn đòi cầm thử, hắn tranh thủ gào lên mấy câu để mọi người tập trung lại. Khi mọi người đã im lặng quay ra nhìn tác giả của sản phẩm này với ánh mắt khát vọng. Hắn lập tức khẳng định với mọi người, sẽ có thêm những sản phẩm bằng sắt thép cho mọi người sử dụng, và cái búa này chính là công cụ để tạo ra những sản phẩm khác nữa. Cây búa này sẽ dành cho người nào chấp nhận ở nhà làm công việc thợ rèn, chứ không phải vũ khí mới của thủ lĩnh.

Tiếc nuối buông cái búa sắt xuống bên cạnh cho các phó thủ lĩnh lần sờ cầm thử, thủ lĩnh tuyên bố bắt đầu ăn tối. Mọi người đều hân hoan xếp hàng, bàn tán xì xào về các vật dụng tương lai, không biết có sức mạnh giống như cái búa vừa rồi không, nếu mỗi người đều có một cái búa có lẽ mỗi lần săn con mồi chỉ cần một đập nhẹ nhàng, cơ hội chiến thắng mấy loại thú săn mồi cỡ nhỏ cũng lớn hơn rất nhiều.

Nhân cơ hội mọi người đang nhận đồ ăn, hắn lại tranh thủ lấy đất sét nặn ra hình dáng cơ bản của các vật dụng cần thiết. Về mẫu kìm kẹp sắt, hắn còn nặn ra từng bước cần thiết một.

Sau khi ăn xong, mọi người lại hừng hực khí thế gọi hắn ra chế tạo đồ sắt. Có cái búa rồi, chuyện còn lại đã không còn quá khó khăn. Lấy một cục thiên thạch dạng dài, hắn yêu cầu mọi người đập thành một thỏi tròn như ngón tay, thuôn, dài và tròn. Chỉ riêng một bước này đã tốn nửa đêm thời gian, mọi người vẫn rất hăng hái, nhưng hắn đã rất mệt rồi. Ngửa đầu lên trời nhìn ánh trăng, hắn bỗng nhiên thừ người ra.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một mặt trăng còn lại, cái khiến hắn tròn mắt chính là mặt trăng bị khuyết một miếng nhỏ, không phải khuyết theo kiểu lưỡi liềm vì bị bóng tối của hành tinh mẹ che mất mà khuyết một miếng giống như một quả táo bị con sâu gặm mất một khoảng. Giờ hắn mới hiểu mấy bô lão bảo ánh sáng méo nghĩa là gì.

Một cảm giác rất ư là quái dị. Có lẽ, đây là một thế giới song song với trái đất, nhưng lại có vệ tinh quay quanh, khi một tiểu hành tinh va chạm với trái đất và kết thúc thời kì của loài khủng long thì trên hành tinh này nó lại bị chắn lại bởi một mặt trăng khác, cú va chạm khiến mặt trăng bị khuyết một miếng, tiểu hành tinh cũng bị tan vỡ và triệt tiêu động năng kinh khủng mà nó mang đến bởi tốc độ bay khủng khiếp trong vũ trụ. Những mảnh vụn bị văng ra và rơi xuống trái đất nhưng không đủ để kết thúc thời kì khủng long trên hành tinh này nữa.

Điều gì sẽ xảy ra nếu thời kì khủng long không bị kết thúc? Chúng vẫn sẽ tiếp tục phát triển, tiến hóa, những gì không phù hợp vẫn sẽ bị loại bỏ và con người vẫn xuất hiện. Nhưng thay vì làm bá chủ toàn cầu với khả năng sử dụng công cụ, con người lại phải trốn chết trong các hang động để bảo toàn mạng sống, chuỗi thức ăn trong tự nhiên cũng hoàn toàn khác biệt so với lịch sử phát triển của trái đất.

Những con khủng long bay khổng lồ vẫn tiến hóa thành những loài chim có lông vũ, nhưng giữ lại ưu thế về hình thể khổng lồ vì nguồn thức ăn của chúng cũng rất dồi dào.

Hắn không thể tưởng tượng nổi sau hằng trăm triệu năm phát triển bọn chúng sẽ tiến hóa thành cái dạng gì nữa rồi, liệu có một nền văn minh khủng long nào đó ở ngoài kia chăng? Bất chợt, hắn muốn phi ra ngoài xem suy đoán của hắn phải chăng là đúng?

Về cơ bản thì sự thật cũng xấp xỉ như vậy. Nhưng hắn quá lo xa về việc khủng long có thể hình thành nên một nền văn minh nào đó. Não bộ của chúng quá nhỏ, và xu hướng tiến hóa của chúng cũng thể hiện việc tối ưu hóa các bộ phận trên cơ thể vào các mục đích cụ thể hơn.

Như khủng long ăn thịt sẽ phát triển bộ răng lợi, ánh mắt và tốc độ. Khủng long ăn cỏ sẽ tiến hóa về khả năng sinh sản cũng như hình thể để duy trì lợi thế về số lượng cũng như sức mạnh. Về cơ bản, xu hướng tiến hóa sẽ không sai biệt lắm. Con người, từ khi có được ý thức sẽ tiến hóa về não bộ và trí tuệ. Nhưng trên hành tinh này, do ưu thế về hình thể quá mạnh của các loài ăn thịt cỡ lớn mà con người chưa tập trung lại để có thể phát huy thế mạnh của mình được.

Thế nên, hắn tới rồi. Một bug của mẹ thiên nhiên đã tạo nên sự đột biến cho hành tinh này.

Hắn tỉnh táo lại sau cái lay người của một bô lão, cơn buồn ngủ cũng vơi đi vài phần. Một thanh sắt dài hiện ra trước mắt hắn. Khá thỏa mãn trước thành quả này, hắn chỉ cách chặt đoạn thanh sắt bằng cạnh của cái búa. Đập dẹt một đoạn giữa cho dễ đục lỗ, rồi tạo một cái đột để đục lỗ luôn. Sau một hồi chỉ đạo toát mồ hôi hột một cái kẹp sắt cũng được ra đời. Cực kì thô lậu, nhưng ít nhất có thể kẹp được một cục sắt nung nóng trong lò kéo ra ngoài. Vậy là đủ.

Sau đó, hắn muốn tạo một cái rìu. Rìu vừa có thể làm vũ khí, vừa có thể dùng để chặt gỗ. Với lượng sắt hiện tại, hắn muốn tạo trước 5 cái rìu. Nhìn những cây gỗ trong rừng khiến hắn nảy ra một ý tưởng điên rồ.

Hắn muốn đốn một cái cây, bắc một cái cầu nối từ chân cánh rừng lên đến cửa hang. Sau đó đục thân cây thành một bậc thang khiến cho người trong bộ lạc có thể đi bộ trở về cả trong lúc ban ngày, chỉ cần tạo một mái che, che khuất mắt đám chim ưng trên đầu là được rồi. Mỗi ngày chỉ cần bôi nước lá cây chống côn trùng vào lối lên cũng không lo bộ lạc bị mấy con côn trùng cỡ lớn ghé thăm.

Đưa ra hình dáng cái rìu mà hắn nặn sẵn cho mọi người xem, để phòng hờ mọi người không hiểu, hắn còn nặn với đúng kích thước mà hắn mong muốn. Vì kĩ thuật tạo lỗ là quá khó so với trình độ hiện tại của người trong bộ lạc nên hắn đã nghĩ ra một giải pháp, tạo một phần đuôi được kéo dài hơn phía sau, khi lưỡi rìu được gõ đúng ý và mài sắc, hắn sẽ cuộn phần đuôi lại ôm lấy cán rìu. Sau đó, hắn phải quay về ngủ, mọi chuyện đều không quan trọng bằng sức khỏe của hắn. Mặc kệ tiếng leng keng bên ngoài hắn vẫn đi vào mộng đẹp.

Cả đêm hôm đó nhóm đi săn háo hức đập đập gõ gõ, chỉ trỏ loạn xì ngầu, cái rìu mẫu của hắn được đặt ở vị trí dễ thấy nhất. Mọi người đập gõ cũng không dám mạnh tay vì sợ quá trớn không sửa lại được, nhìn cái rìu mẫu bằng đất sét mắt ai cũng tỏa sáng vì nó quá đẹp rồi, lưỡi cong bản rộng, nhìn không đã thấy đẹp. Và thế là tức túc tắc, mọi người không ai quan tâm thời gian đã trôi qua được bao lâu. Đến khi nhóm đi hái lượm lục tục tỉnh dậy mọi người mới dừng tay và chuẩn bị cho một ngày kiếm ăn mới.

Có lẽ hoạt động cả đêm nên ai cũng có vẻ mệt mỏi, thủ lĩnh và bô lão quyết định phát hoa quả tích trữ để mọi người ăn sáng trước khi đi, hôm nay, mọi người sẽ thu hẹp phạm vi kiếm ăn lại để đảm bảo an toàn. Hai người đàn ông khỏe mạnh được cử ở lại để tiếp tục công việc rèn đúc khi Phạm Đại Nam tỉnh dậy.

Đội săn hiện tại chỉ còn có 12 người đàn ông trưởng thành, mức độ nguy hiểm sẽ tăng mạnh khi bộ lạc muốn mở rộng khu vực hái lượm. Cũng may vì giờ ai cũng có một cái gùi nên năng suất cũng tăng mạnh, dù có thu hẹp lại mọi người cũng không lo bị đói.

Tối qua nhóm đồ sứ thứ 2 cũng đã được nổi lửa, nhưng dưới uy lực của cái búa sắt khổng lồ, lò đồ sứ mới cũng không tạo được sự chú ý cao của mọi người nữa. Nhóm người tàn yếu thì là ngoại lệ, đồ sứ có lẽ đã là cuộc sống mới của họ. Nhất là khi nghe thấy hắn giải thích về các khuôn đúc, nhóm này lại càng hăng say miệt mài hơn với việc nặn tạo đồ vật của mình. Hiện trong hang đã có một đống đồ đất sét được bầy ra để hong khô chờ lần mở lò tiếp theo rồi. Trong số này còn có một nhóm lớn các khuôn mẫu nữa.

Rồi thì hắn cũng thức dậy, mở mắt ra trong lúc đã ai vào việc ấy, hang động giờ trở lên yên tĩnh, không còn tiếng đập đá, mài đá kì cạch nữa, mọi người đã từ bỏ chế tạo đồ đá, kể cả nhóm bô lão ngoan cố nhất khi nhìn thấy cái búa sắt đập nát cả tảng đá lớn cũng đều âm thầm buông miếng đá trong tay xuống, thứ mà ngày trước hễ có thời gian rảnh rỗi là lại đem ra mài xoèn xoẹt. Cũng là thứ tiếng động khiến hắn váng đầu nhất kể từ khi đầu thai đến bộ lạc này. Giờ thì tốt rồi, mọi thứ đã trở lên yên tĩnh.

Cảm khái vài giây, hắn nhổm dậy rửa mặt và bắt đầu bài tập thể dục mỗi sáng của hắn, bài luyện tập cơ bản để phát triển cơ thể một cách toàn diện. Nguyên tắc sinh tồn cơ bản ở đây là không được để nhiễm bệnh, và có một sức khỏe tốt.

Sau bài tập thể dục buổi sáng, các bô lão và một số người thức đêm cũng lục tục dậy, mọi người cũng bắt chước rửa mặt súc miệng, ai cũng cảm thấy cả người tỉnh táo và thoải mái hơn hẳn.

Nhớ lại mặt trăng bị vẹo một miếng đêm qua, lại nghĩ đến các loài khủng long sinh sống và tiến hóa cả trăm triệu năm không hề bị ngắt quãng. Bên ngoài kia không biết còn bao nhiêu giống loài kinh khủng khiếp tồn tại, có lẽ cánh rừng trước mắt cũng có cả nghìn cả triệu năm tuổi cũng không biết chừng.

Tự nhiên hắn lại nghĩ, không biết các loại như nhân sâm, hà thủ ô cũng có hằng nghìn hàng vạn năm tuổi thì có thành tinh không? Ăn vào có thành người giời luôn cũng không chừng, ít nhất cũng có cái gì đó như trời sinh thần lực hay bách độc bất xâm các kiểu chứ. Khả năng cao là sẽ ngỏm vì quá bổ hoặc trúng độc và thành người giời một cách đúng nghĩa. Bệnh gout thời hiện đại chẳng phải là ăn nhiều đồ bổ béo quá mà sinh ra sao?

Bô lão số 3 cắt đứt những suy nghĩ tự sướng trong đầu hắn về tu tiên với thần dược, lôi hắn trở lại với hang động thiếu sáng và đầy mùi xạ hương, xạ hương là mùi của lá cây xua đuổi côn trùng mà hắn tự đặt tên, còn mùi nó như nào thì hắn cũng không miêu tả nổi. Không ai có thể miêu tả một thứ mùi mà từ lúc đẻ ra đã ngửi, và ngửi cho đến chết. Nó đã quá quen và gần như không thể phân biệt nổi nữa rồi, chỉ có những lúc từ cửa hang đi vào mới có thể phát hiện đôi chút mà thôi. Kệ nó đi, dù đó là mùi gì thì bây giờ là mùi xạ hương.

Trước mắt hắn là thành quả hì hục cả đêm của một đám người, hai lưỡi rìu bản rộng, về hình dáng sơ bộ đã khá giống với những gì hắn mong muốn, chẳng qua nhiều chỗ lồi lõm và không được đều. Một cái đao ngắn bản hẹp, chiều rộng vào cỡ 7 đến 10 cm, một bên bị dập mỏng hơn, tay cầm cũng bằng sắt luôn được đập tròn, phần lưỡi dài tầm 80 cm và phần chuôi dài 15 cm. Với sức của hắn hiện tại là không nhấc lên nổi, có lẽ rơi vào tầm 4 đến 5kg, tốn sắt hơn cái rìu nhiều nhưng lại dễ chế tác hơn. Hai lưỡi rìu hắn có thể nhấc lên bằng 2 tay, chắc vào khoảng 2kg đến 4kg một cái, khá nặng so với những loại rìu hiện đại.

Cái này cũng do hắn tạo mẫu trước đó, mẫu của hắn làm ra chính là mẫu rìu bản rộng của Lý Quỳ trong phim Thủy Hử mà hắn đã từng xem chứ không phải mẫu rìu nhỏ của đảng lưỡi búa trong Tuyệt đỉnh kungfu. Hơi buồn vì nền điện ảnh nước nhà chẳng để lại gì nhiều trong đầu hắn.

Hắn nghĩ với kích thước của cây rừng đều vào tầm 4 đến 5 mét đường kính thì một cái lưỡi rìu nhỏ là không khả thi, lưỡi rìu phải lớn và dầy nặng hơn. Thêm nữa, sức lực của những người đàn ông trong bộ lạc cũng khá lớn, xem cách thủ lĩnh cầm cái búa được tạo ra từ một cục thiên thạch nặng đến hơn 20kg là biết, hơn 20kg mà còn có thể tung hứng từ tay này sang tay kia một cách nhẹ nhàng, thì cái rìu 4kg đối với tộc nhân bình thường cũng sẽ không phải quá nặng nề, đấy là hắn đã tính sẵn cả việc phải cầm nó để hoạt động trong thời gian dài rồi.

Có lẽ do không có muối trong thời gian dài nên bộ gen của con người cũng đã thích ứng với việc này, giờ đây, hắn không còn cảm giác quá nhạt miệng khi ăn uống nữa. Cái gì rồi cũng bị thói quen làm cho lu mờ hết, nhưng nếu có muối, sức bền thể lực của con người chắc chắn sẽ tăng cao.

Ra hiệu cho mọi người cầm 3 món đồ sắt ra ngoài cùng với hai thùng nước, sau đó là việc chỉ tay năm ngón cho những người xung quanh, lấy đá mài chỗ này cho nhẵn, mài chỗ này cho mỏng lại, chỉnh chỗ này, chỉnh chỗ kia. Sau nửa ngày lao động hì hục của mọi người, 3 thứ đồ sắt chính thức đầu tiên của bộ lạc đã ra đời, hắn muốn lờ đi cái búa và cái kìm sắt ở kia, vì nhìn nó thực sự quá khó coi rồi.

2 lưỡi búa bản rộng, phần lưỡi hình cung dài cỡ 30cm lưỡi cũng không được mài quá mỏng mà chỉ được mài vát, hắn sợ sức mạnh của quá lớn của người trưởng thành sẽ làm vỡ lưỡi nếu hắn mài mỏng phần lưỡi, lưỡi đao cũng tương tự, phần đầu được làm cong và mài nhọn, vì lượng sắt hạn chế, nên tất cả các đồ vật hắn tạo ra đều có thể dùng vào mục đích vừa chiến đấu vừa sản xuất mới được.

Nhìn phần lưỡi được mài sáng bóng, ai cung đều rục rịch muốn thử. Nhưng hắn biết, còn cần bước cuối cùng là tôi thép, ít nhất, phần lưỡi phải được tôi qua để tạo độ cứng chắc, lưỡi có thể mẻ nhưng không được mềm.

Suy nghĩ một lúc về cách tôi lưỡi cho từng loại, hắn chỉ muốn tôi phần lưỡi chứ không phải tôi hết tất cả thân và cán, nên cũng cần phải suy tư một chút. Rất may, bếp lò rất lớn, đủ chỗ cho hắn gác phần lưỡi vào lửa và giữ phần còn lại ở bên ngoài.

Sau một hồi hì hục, tôi nóng để nguội bớt rồi mới cho vào nước lạnh, hắn đã được những đồ mà hắn mong muốn, nhắc nhở những người xung quanh ghi nhớ các bước hắn chỉ đạo, giờ đã đến phần nghiệm thu, đầu tiên là cái đao.

Phần lưỡi đao sau khi tôi đã không còn sáng bóng như lúc mới mài, nhưng với bộ lạc hiện tại, đã là rất sắc bén so với rìu đá, dao đá. Đao xương của thủ lĩnh và đao xương chuyên cắt thịt cũng được mài sắc thường xuyên, nhưng về độ cứng chắc bền vững thì hắn dám khẳng định là không thể so bì được.

Đưa nó cho một người khỏe mạnh của đội săn, dựng một cây củi lớn bằng bắp tay rồi ra hiệu cho người này chặt nó. Sau nhiều lần nhứ nhứ thử góc độ chém và cách vung đao như hắn hướng dẫn, người này đã vung đao chém vào cây củi này. Xoạt, thanh củi đứt lìa, phần bị chém đứt tạo thành một vết vát nhọn và bóng. Những người xung quanh mắt đều trợn lồi ra ngoài nhìn cây củi đường kính tầm 10cm bị chặt đứt một cách ngọt xớt.

Hắn cũng giật cả mình, ngày trước khi đi chặt củi, hắn biết rõ nếu là cành củi khô đường kính như này, kiểu gì cũng phải chặt vài phát mới đứt, không thể nhẹ nhàng chặt phát một như vậy được, có lẽ, hắn vẫn đánh giá sai sức mạnh của người trong bộ lạc. Khi hắn ngẩn ngơ suy nghĩ tại sao có thể chặt cây củi to cái một như vậy, xung đột đã chuẩn bị diễn ra, hai người trong đội săn đang giành giật thanh đao, một người muốn thử một người không muốn buông. Hắn phải thét lên để dẹp loạn.

Thấy hắn có vẻ nổi khùng, những người xung quanh cũng bình tĩnh lại, ra hiệu cho người đang cầm đao bỏ đao xuống để lên đe sắt, hắn mới bắt đầu phát bánh vẽ và làm công tác tư tưởng với những người trong bộ lạc.

Một lúc sau, nghe hứa hẹn về việc ai cũng sẽ có những thứ vũ khí và công cụ tương tự, nhưng ai giỏi hơn sẽ được phát trước, giỏi hơn là như thế nào hắn lại chưa nói. Mọi người mờ mịt nghe xong cũng hiểu, đây mới chỉ là lần thử nghiệm ban đầu, sau này sẽ có những loại vũ khí tốt hơn nữa được tạo ra, nhưng mà phải ngoan, nếu không, làm hắn bực bội hắn sẽ không phát minh phát meo gì nữa. Mọi người đều rén lại, nhìn hắn với ánh mắt đầy kính nể. Tới đây, uy vọng của hắn có lẽ đã vượt lên cả các bô lão rồi.

Chỉ đạo mọi người tìm hai thanh củi loại chắc chắn dẻo dai để làm cán cho hai cái rìu, thực sự mà nói, hai cái rìu nhìn uy vũ bá khí hơn hẳn thanh đao vừa rồi, chỉ là chưa được lắp cán nên chưa có ai nhìn ra uy lực thực sự của nó thôi.

Sau khi dùng chính cây đao vừa tạo để gọt chẻ cái cán rìu thành bóng loáng đẹp đẽ, hắn chỉ cách cho hai người uốn cong phần đuôi rìu lại bó vào thành cán một cách chặt chẽ, cân đối. Kiểm tra lại độ chắc chắn của việc lắp ghép, đảm bảo lưỡi búa sẽ không văng ra khi vung chặt.

Gọi mọi người tránh xa khỏi hướng vung rìu để quan sát thành quả cũng như uy lực của hai cái rìu vừa được tạo ra. Lần này đổi người, người còn lại được cầm cây rìu mới, hớn hở ra mặt, cũng thử đi thử lại động tác vung chặt và xác định vị trí cần bổ lưỡi rìu vào.

Vì lưỡi rìu dầy và không sắc bằng lưỡi đao khi nãy, nên hắn cho mọi người thử bằng kiểu khác, một khúc gỗ khá to được vác về để đốt dần. Không biết nhóm nhặt củi nhặt được nó từ đâu nhưng khúc này khá to, một người ôm chưa hết, cũng không dài, có lẽ bị bẻ xuống khi con thú ăn cỏ nào đó đi qua. Đường kính vào cỡ 40-50 cm. Từ xưa tới giờ với công cụ rìu đá, không ai có thể chặt đứt hay chẻ một khúc gỗ to như vậy ra cả.

Rồi người này cũng vung rìu bổ xuống, theo cách thức bổ rìu thành hình chữ V, mỗi nhát bổ xuống đều có một mảnh gỗ lớn văng ra ngoài, Thoáng chốc, cây ngỗ đã bị chặt đứt, có lẽ thời gian chưa qua được một phút, có thể là ngắn hơn.

Sau khi chặt đứt đôi khúc gỗ, thành viên đội săn này vẫn chưa thỏa mãn mà dựng một đoạn đã đứt lên rồi bổ xuống. Keng, một tiếng vang lên làm tất cả mọi người đều giật mình. Khúc gỗ bị bổ làm đôi, lưỡi rìu cũng chặt xuống nền đá. Mọi người lại sững sờ, người cầm búa cũng ngơ ra tại chỗ, nhấc cái rìu lên nhìn qua nhìn lại, ngoài một ít bột đá dính ở phần lưỡi ra thì không có gì biến hóa cả. Lại nhìn xuống khúc gỗ bị một bổ làm hai nửa bên dưới, bộ mặt cuối cùng không thể kìm hãm cười miệng ngoác tận mang tai.

Chỉ cần tưởng tượng con mồi hay các loài ăn thịt người lĩnh trọn một rìu này, có lẽ đầu cũng chẻ làm đôi giống khúc gỗ bên dưới vậy. Mọi người trong bộ lạc hiện tại đã không giữ nổi bình tĩnh nữa, kể cả mấy bô lão cũng đang nháo nhào. Mọi người đang tìm cách xác nhận những gì mình nhìn thấy có phải thật hay không. Không thể ngờ được, vũ khí được tạo ra từ tảng đá đen cứng lại có uy lực khổng lồ đến vậy.

Đứng ra dẹp loạn một lần nữa, khi mọi người bắt đầu ổn định lại, hắn quyết định, hắn phải rót một bát canh gà để quyết định việc bắt đầu dạy học cho đám trẻ con trong bộ lạc. Kéo tất cả mọi người vào trong hang động, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Hắn bắt đầu bài diễn thuyết của mình.

Truyện kể về một đứa trẻ được người ngoài hành tinh truyền vào trong đầu những kiến thức hiện đại từ khi còn là một bào thai trong bụng mẹ, nó cũng không rõ họ truyền vào đầu nó bằng cách nào, đứa trẻ đó chính là hắn. Không có cách nào giải thích về việc đầu thai với trí nhớ kiếp trước trong đầu, vì hắn cũng mơ mơ màng màng đến đây.

Cách duy nhất là đổ lên đầu người ngoài hành tinh nào đó với một nền văn minh siêu đẳng đã truyền cho hắn những kiến thức cơ bản này.
Hắn bắt đầu hỏi mọi người, những cái rổ, những cái gùi, có hữu dụng không? Mọi người gật đầu như bổ củi. Hắn lại hỏi tiếp, đồ sứ đồ sành có hữu dụng không? Rau nấu rau xào ăn ngon không? Canh xương hầm ăn có ngon không? Mọi người lại tiếp tục gật đầu như bổ củi. Rồi hắn hỏi tiếp, rìu thép, đao thép có mạnh không, có uy lực không?

Vừa mới được chứng kiến uy lực khủng khiếp của hai thứ đồ sắt này, mọi người càng là gật đầu như gà mổ thóc, ai cũng có ánh mắt hừng hực, kể cả mấy bà bầu sắp đẻ lẫn những bà đẻ mới sinh, đám bô lão mặt đỏ tía tai như đánh máu gà, còn hai người trong đội săn thì hùng hổ muốn đứng dậy thể hiện cho mọi người uy lực của 2 loại vũ khí này một lần nữa.

Sau khi chờ cho mọi người bớt ồn ào, hắn bắt đầu diễn thuyết tiếp. Hắn hỏi mọi người, vậy ai là người đã nghĩ ra những thứ này, mọi người đều chỉ vào hắn gật đầu lia lịa, gật đầu là biểu hiện sự đồng tình cao độ của bộ lạc. Hắn tiếp tục hỏi, tại sao hắn có thể nghĩ ra những thứ này?

Đến đây, mọi người đều câm nín, không ai biết trả lời hắn thế nào, hắn rất hi vọng ai đó đứng lên nói cho hắn biết, vì hắn giỏi, vì hắn thông minh, cơ mà chẳng có ai bợ đít hắn vài câu như vậy cả. Hắn đành phải tự nói tiếp, là vì hắn có kiến thức, người ngoài hành tinh đã truyền cho hắn những kiến thức này.

Vì thế, ai cũng có thể nghĩ và làm ra những thứ mạnh mẽ, có ích cho bộ lạc nếu có kiến thức như hắn. Tới đây, hắn sẽ mở lớp dạy những kiến thức khoa học đó cho mọi người. Vì hắn sử dụng quá nhiều từ mới nên người trong bộ lạc cũng mắt chữ o mồm chữ A ngồi nghe.

Hình ảnh trong hang lúc này khá quái dị, một đứa trẻ con chưa dứt sữa đang chắp tay sau đít đi đi lại lại trên một tảng đá, bón cho khán giả bên dưới những bát canh gà. Giống như một buổi họp kích mua hàng của nhóm đa cấp nào đó đang được diễn ra.

Tóm lại, sau một hồi nói miệng đắng lưỡi khô, hắn cũng giải thích cho mọi người hiểu được, hắn muốn truyền dạy kiến thức cho lũ trẻ con trước, sau khi đó đám này cũng có khả năng tự nghĩ ra những sản phẩm có ích cho bộ lạc giống như hắn. Sức mạnh lớn nhất của con người không phải đến từ búa sắt rìu sắt hay đao sắt, mà nó đến từ trong đầu, với kiến thức khoa học, sau này con người có thể tạo ra những vũ khí mạnh hơn gấp hằng nghìn lần bây giờ.

Không ai hiểu nghìn lần là cái gì, nhưng có vẻ như rất lợi hại, thế là đủ. Trong đầu mọi người bây giờ chỉ nghĩ đến làm sao mới có được một cây đao hoặc một cái rìu, không ai nghĩ đến khoa học với kiến thức gì gì đó mà hắn nói từ nãy đến giờ cả, lũ trẻ con phải đi học thì đi học, dù gì đám lìu tìu cũng không kiếm được bao nhiêu đồ ăn mỗi ngày, kéo chúng đi chủ yếu là để học hỏi kinh nghiệm sinh tồn mà thôi. Giờ có thứ vũ khí mạnh mẽ như này rồi, có lẽ sẽ dễ dàng chiến thắng mấy loài săn mồi nguy hiểm trong rừng cũng nên.

Cuối cùng, việc quyết định cũng là của bô lão và thủ lĩnh, lũ cắc ké khỏi cần suy nghĩ làm gì cho đau đầu. Nhìn gương mặt mờ mịt của mọi người, hắn cũng rất bất đắc dĩ, có vẻ như việc giải thích nãy giờ của hắn là vô dụng.

Quay lại thấy mấy bô lão, trí giả của bộ lạc đang chụm đầu thảo luận, hắn cũng thấy an ủi phần nào.
Hắn giải thích thêm một lần về tác dụng của rìu và đao, rìu là để chặt những cây gỗ lớn, đao để chặt những cây nhỏ và phát quang bụi rậm, cắt dây rừng, chặt chém đâm dã thú, rìu chỉ có thể dùng để vung chặt, nhưng lực chặt xuống sẽ mạnh mẽ hơn.

Cây đao này sẽ được phát cho những ai đi lấy dây rừng, chặt tre, phát bụi mở đường đi. Rìu sẽ được phát cho những người đi săn, chặt củi, đốn cây. Có rìu loại lớn rồi, hắn sẽ triển khai kế hoạch làm cầu đi bộ từ cánh rừng lên thẳng cửa hang, thay cho việc chờ đám chim về ngủ mọi người mới có thể leo dây trở về.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại
— QUẢNG CÁO —