Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 16: Thiết kế vũ khí mới.




Sau một nửa buổi lạc đề vì muốn hiểu thêm về môi trường sống cũng như các loài săn mồi gây nguy hiểm cho bộ lạc, hắn quay lại chủ đề chính để tìm cách tạo ra những vũ khí hữu hiệu chống lại những mối nguy hiểm này. Ngoài ra, cũng phải tăng lượng thịt săn được mỗi ngày, trước bộ lạc không biết cách giữ thịt không bị hỏng trong thời gian dài, nhưng giờ có hắn ở đây rồi, không thể để tình trạng cứ mưa gió bão bùng là cả bộ lạc lại phải treo mỏ được.

Nhằm vào các loại hình thú săn mồi cỡ lớn thì chỉ cần quan tâm đến cáo, chồn và cú. Còn về các loài săn mồi cỡ lớn có thể tạm bỏ qua. Bộ lạc cứ giữ cách làm như trước là đuổi đám ăn lá cỡ lớn ra khỏi khu vực hái lượm là được. Đám gà ác, thú thực, hắn cũng chưa nghĩ ra cách nào xử lý lũ này, đuổi chúng đi, thậm chí tạo bẫy giết đám gà này hắn cũng nghĩ ra vài cách, nhưng sẽ rất khó xử lý lượng rắn rết nhện sinh ra sau khi mất đi loài thiên địch của chúng.

Muốn xử lý đám côn trùng trong rừng có vẻ cũng không khả thi, hắn đã đưa ra giải pháp đốt lá đuổi côn trùng trong rừng, nhưng các bô lão đã nói cho hắn giải pháp đó là vô nghĩa, khói sẽ bay lên cao chứ không luồn xuống các hang hẻm được, còn loại cỏ này nếu không giã nát thành nước hoặc đốt lên thì lại không có tác dụng đuổi côn trùng. Tóm lại là vòng luẩn quẩn chưa có lời giải, khó ở cái hiện tại hắn cũng chưa dám vào rừng quan sát thực địa, chỉ ngồi ở nhà nghe nhạc đoán chương trình thì lại càng khó để nghĩ ra cách giải quyết.

Tóm lại, phải làm thịt lũ không ăn côn trùng mà chỉ rình mò ăn thịt người hoặc thịt thỏ trước. hắn đã nặn ra một mẫu mũi nhọn 3 khía, loại vũ khí có tính sát thương kinh khủng, khiến vết thương khó có thể cầm máu, hơn nữa nó còn tạo cho mũi nhọn khó bị vỡ hơn loại hai cạnh dẹt thông thường.

Lợi thế của con người là có thể linh hoạt di chuyển trên những tán cây cao hơn và nếu có đủ lượng mũi nhọn có thể lắp vào đầu gậy và thay thế khi bị hư hao, hắn sẽ tạo ra một nhóm vũ khí mang tính hủy diệt với đám săn mồi loại nhỏ này. Nếu có thể tìm thấy tre hoặc nứa thì có lẽ sẽ càng tuyệt vời. Giảm đáng để sức nặng của cây thương mà vẫn đảm bảo độ thẳng và khả năng lắp ráp mũi thương một cách nhanh chóng.

Thay vì phải tạo lỗ ở cuối mỗi mũi thương thì chỉ cần để thêm một chuôi đặc kéo dài gắn vào lỗ rỗng rồi buộc lại. Lúc cần thiết có thể cầm như vũ khí cận chiến cũng rất thuận tiện.

Nghĩ là làm, mất nửa buổi hắn đã hì hục nặn ra mấy mẫu mũi thương, 2 cạnh dẹt, 3 khía, 4 khía đủ cả, ngoài ra, hắn còn làm thêm vài mẫu mũi tên. Thấy mấy mẫu đầu thương nhỏ như ngón tay, các bô lão liền thắc mắc hỏi hắn, mũi thương nhỏ như vậy thì làm sao gắn vào cây gậy thông thường được, mà mài nhỏ gậy sẽ rất yếu và không có lực sát thương.

Hắn chưa muốn giải thích về cung tên cho các bô lão mà chỉ nói đấy là một loại vũ khí khác, có tầm sát thương xa hơn rất nhiều, đây là vũ khí hắn nghĩ ra để chống lại đám cú vọ chuyên rình bắt trẻ con trong rừng. Hoặc bất cứ một con vật gì có thói quen rình rập, cung tên chính là khắc tinh của những loài này. Hiện tại bộ lạc vẫn chưa đủ công cụ để tạo ra cung tên được, nhưng nếu để đám người trong động rảnh rỗi hắn lại thấy lãng phí. Nên công việc tạo ra mũi tên sẽ được hắn triển khai trước.

Vì là các vũ khí mẫu, nên hắn làm rất tỉ mỉ. Hắn muốn tạo ra một vài cái khuôn bằng sứ dựa trên những mẫu chuẩn này. Nếu có sẵn khuôn để làm, hiệu suất chắc chắn sẽ tăng vọt, không thể để mọi người nặn bằng tay từng cái từng cái một được. Mấy ông già cũng loay hoay làm phôi để hắn ngồi sửa lại theo đúng ý hắn muốn.

Cuối ngày, khi mọi người dừng tay lại, một hàng vũ khí mới đã ra đời. Mỗi loại 20 cái, vì là hàng mẫu nên tất cả đều được chau chuốt tỉ mỉ, kể cả dưới con mắt của người hiện đại như hắn cũng cảm thấy rất hài lòng.

Mọi người thì đều nhìn một cách mê mẩn, từ xưa tới giờ chưa ai từng thấy một mũi đá nào được mài đẹp đến như vậy được, hoàn mĩ trên từng góc cạnh. Ngoài ra, mỗi loại vũ khí đều được tạo sẵn 10 cái khuôn, thời gian chủ yếu của mọi người đều được tốn hao bởi những cái khuôn này. Chưa ai hiểu khuôn là cái gì nên hắn phải giải thích bã bọt mép mấy bô lão mới vỡ lẽ ra được.

Khuôn là để tạo hình thành phôi thô, chỉ cần cho đất sét đầy phôi, sau đó mở ra là sẽ có được một hình dáng mong muốn rồi, công việc tiếp theo là chờ phôi ráo lại rồi tỉa tót những phần thừa hoặc những nơi chưa ưng ý. Nó sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian và làm cho các sản phẩm đều, đẹp, chuẩn. Tóm lại, làm theo lời hắn, sau khi nung xong mọi người sẽ thấy tác dụng của nó.

3 loại mũi thương được tạo ra, lần lượt là 2,3 và 4 cạnh. Mỗi loại lại chia làm 2 kiểu, một kiểu đuôi mũi thương được làm thành một phần rỗng để gắn mũi, kiểu còn lại thì ngược lại, đuôi mũi thương được gắn thêm một trục đặc, để cắm vào lỗ hổng ở đầu gậy.

Mũi tên thì chỉ có một loại 2 cạnh, nhưng cũng chia làm kiểu đuôi, một đặc một rỗng. Khuôn cũng được tạo đủ cho tất cả các kiểu. Chỉ chờ hong khô hẳn sau đó cho vào nung thôi.

Hắn đang chờ đợi các mẫu đá được mang về ngày hôm nay hơn cả việc mấy mũi tên mẫu được hoàn thành, mặc kệ mọi người đang xuýt xoa chiêm ngưỡng các mẫu đầu mũi thương và mũi tên đang được hong khô cạnh bếp lửa. Mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn cửa hang xem lúc nào những sọt đá mà hắn cần được kéo lên.
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng là dài dằng dặc. Cuối cùng, những thứ mà hắn mong đợi cũng đã được kéo lên.

Ngoài sự mong đợi của hắn, mọi người đã mang về tận 5 sọt đá khiến hắn hết sức ngạc nhiên. Trong đó có 2 sọt có vẻ nặng hơn hẳn, không kịp chờ mọi người khiêng lên bãi hắn đã phải phi xuống nhìn xem. Chỉ cần một loại quặng kim loại bất kì nào được tìm thấy, cuộc sống của bộ lạc sẽ sang trang.

Hai cái sọt nặng nhất được hắn quan tâm trọng điểm. Đây chính là loại đá giống như hai hòn to mà trước kia tổ tiên đã mang về. Ngày hôm nay, mấy người trưởng thành đã liều mạng mang theo một cành cây to làm ngụy trang rồi ra bãi đá đào bới được. Một người của đội săn nói với hắn.

Hóa ra, khi nghe thấy tối qua hắn nhấn mạnh tầm quan trọng của mấy loại đá này, thủ lĩnh đã cắt cử hai người của đội săn cùng 3 phụ nữ đi tìm kiếm thu thập hết tất cả số đá tương tự còn lại, thậm chí, họ còn đào bới xung quanh khu vực đó và tìm thêm được một số mảnh vẫn bị chìm trong lớp cát sỏi. Mặc dù chưa được hai sọt đầy, nhưng sức nặng vẫn rất ghê gớm.

Hắn vội vã nhòm vào xem kích thước của nhóm thiên thạch này thế nào. Nếu vẫn là mấy hòn to và nặng siêu cấp thì sẽ rất khó để gia công nó. Rất may cho hắn, hai cục được mang về trước đây chính là hai cục to nhất rồi, số trong sọt ngày hôm nay toàn bộ là loại nhỏ hơn, bất quy tắc lung tung cả, có thì lỗ chỗ có thì như một nắm đấm sần sùi, có chỉ bằng vài ngón tay. Đúng, chính là mấy cái nhỏ nhỏ như này, đây mới là cái hắn cần, vứt cho hắn hai cục sắt cục thì cả tạ cục thì cả tấn vào thời điểm này có ý nghĩ quái gì?

Hắn kích động chạy vòng quanh, nhảy múa uốn éo như lên cơn động kinh làm cho mọi người nhìn hắn với ánh mắt đầy dị dạng quan ngại. Một lúc sau hắn mới tỉnh táo lại được. Cầm ra hai cục sắt nhỏ, nhìn chúng với ánh mắt hình trái tim, chỉ thiếu dểu nước dãi là đủ bộ biểu hiện của bệnh nhân tâm thần. Hắn bắt đầu kiểm kê lại số lượng thiên thạch mà mọi người mang về ngày hôm nay. Đây đã là tất cả số lượng sắt mà hắn có được rồi, trừ khi tìm ra mỏ quặng sắt, nếu không, hắn phải phân bổ hợp lí số sắt này để tạo các công cụ cần thiết nhất cho bộ lạc.

Ba cục sắt lớn nhất trong sọt, mỗi cục vào tầm 30kg, hắn ước lượng vậy, vì mỗi cục đều to hơn cái đầu người trưởng thành, hai cục nhỏ hơn một chút, có một cục có hình dáng dài như hình thang, tuy bị thủng lỗ chỗ nhưng nếu được buộc chắc vào một cái cán gỗ, có lẽ có thể sử dụng như một cái búa, hoặc sau khi dùng cục sắt to ghè một chút là được.

Hắn vừa xem vừa ước lượng công dụng của từng cục sắt, sao cho chúng không cần phải thay đổi quá nhiều về hình dáng.
Hắn lại đang tự hỏi, cái hắn cần nhất bây giờ là cái gì? Có lẽ, chính là công cụ để rèn ra các công cụ khác. Vậy, một cái búa, và một cái kẹp sắt chính là hai thứ mà hắn cần phải tạo ra đầu tiên, có hai thứ đó rồi, mọi chuyện còn lại sẽ trở lên đơn giản.

Cái búa, hắn đã có một cục hình dáng mặc dù không chuẩn chỉ, nhưng có lẽ chỉ cần đem ra ngoài đập gõ một lúc là được, hơn nữa, nó còn có mấy lỗ thủng ở giữa, có lẽ khéo tay một chút, hắn có thể không cần phải buộc dây mà có thể xỏ cán cho nó cũng được.

Kẹp sắt, chà có vẻ khó khăn, thực sự mà nói, hắn chưa nhìn thấy cái kẹp sắt ngoài đời bao giờ. Cứ làm theo mẫu giống như cái kìm, cốt làm sao kẹp được cục sắt nung nóng ra khỏi bếp lò và giữ không cho nó nảy ra khỏi đe khi bị gõ là được rồi. Biết là vậy nhưng làm kiểu gì thì không ai nói cho hắn.

Chọn tạm vài miếng có hình thon dài bỏ riêng ra ngoài. Chưa có kẹp thì dùng tạm mấy miếng dài để gõ cho dễ vậy. Sau đó hắn sẽ lại nặn ra một cái kẹp sắt bằng đất sét trước để xem hình dáng thế nào. Cần có mẫu sẵn mới dễ cho việc hướng dẫn được.

Một vài miếng nhỏ nhỏ cũng được hắn bỏ riêng ra để chế tạo mấy đồ như mấy con dao nhỏ và đục gỗ, lên tạm kế hoạch như vậy, cứ có búa với kẹp sắt thì mọi thứ còn lại sẽ không còn xa. Sau đó, phải nghĩ xem làm cách nào để có thể hướng dẫn người lớn có thể thao tác đúng theo ý hắn muốn nữa. Đây cũng không phải là một việc dễ dàng.

Tổng số thiên thạch được mang về có lẽ phải đến 2 tạ hoặc hơn, không biết chế tạo thành phẩm sẽ được những gì, nhưng những vật dụng cơ bản chắc chắn sẽ đủ, hắn còn một cục bự chảng ngoài kia mà.

Sau khi kiểm đếm số lượng thiên thạch và vô cùng thỏa mãn, hắn mới quay sang nhìn các loại đá khác được mang về trong 3 sọt còn lại. Nhưng vận may của hắn cũng đến đây là dừng rồi, có một vài loại đá đỏ, một vài loại đá vàng, một vài loại xanh xanh, nhưng không có loại nào là quặng kim loại cả, duy nhất một loại đá mà hắn thấy hữu dụng đó là mấy cục đá vôi. Nhưng hiện tại, hắn chưa nghĩ ra vôi dùng làm cái gì được. Nhà hay tường xây bằng vôi chắc phải cao cỡ 50 mét mới có ý nghĩa, đấy là chưa tính lũ diều hâu chim ưng lởn vởn trên đầu suốt ngày.

Không chờ đợi được, hắn vội vàng gọi các bô lão và nhóm thủ lĩnh ra ngoài. Hắn muốn một hoặc hai người khỏe mạnh để làm công việc khổ sai thợ rèn. Tuy không hiểu làm sao có thể chế tạo đồ vật từ mấy hòn đá siêu cứng và nặng kia, nhưng mấy người vẫn lục tục đi theo hắn đồng thời mang luôn hai sọt thiên thạch ra ngoài.

Trong khi những người còn lại của bộ lạc tập trung vào việc chế biến đồ ăn, một nhóm 10 người đang đứng xung quanh bếp lò nghe hắn giải thích. Cái hắn muốn tạo đầu tiên là cái búa. Nhanh tay nặn một cái búa bằng đất sét cho mọi người nhìn và chỉ và cục thiên thạch mà hắn thấy phù hợp nhất kia. Hắn giải thích, loại đá này rất nặng và cứng, nhưng có thể điều chỉnh hình dáng của nó bằng cách gõ dần dần.

Bây giờ, hắn cần một vài người khỏe mạnh thay nhau bê một cục to cỡ 30kg mới được mang về kia gõ vào cục này. Chưa có kẹp sắt nên chẳng cách nào cho nó vào lửa rồi kéo ra gõ cho dễ hơn được cả. Hắn phải chấp nhận kiểu chày cối như này trước vậy.

Mọi người không có ai thắc mắc gì về việc này, cơ bản là một ví dụ nhãn tiền đang nằm bên cạnh, sau bao nhiêu đời sử dụng thì cục cả tạ kia cũng đã về xấp xỉ hình cầu rồi. Nó chứng minh rằng cục đá này là có thể thay đổi hình dáng, nhưng sẽ rất mất thời gian thôi.

Sau một hồi chỉ điểm đập vào đâu, đập kiểu gì những tiếng leng keng bắt đầu vang lên. Phải công nhận một điều, sức khỏe của người trong bộ lạc là không thể bàn cãi, nhất là những người được cung cấp đầy đủ thức ăn.

Một cây gậy bằng gỗ cứng được nhét vào cái lỗ ở giữa để điều chỉnh và cũng là để giữ nó không bị bẹp mất. Một người đảo chiều, hai người bê sắt đập, sau cùng, thủ lĩnh ra tay bê cục to nhất cũng vào sân. Cạch cheng, cạch cheng vang lên đều đặn hơn sau khi mọi người đã làm quen với nhịp công việc.

Khi mọi người ra thông báo thức ăn đã làm xong, một cái búa sắt về cơ bản cũng đã thành hình. Cái lỗ ở giữa bị lệch một phần khiến thân búa cầm lên cũng không được cân đối, nhưng về cơ bản nó đã thành hình rồi, nếu có kẹp sắt để nung nóng cái búa này, có khi hắn có thể đập dẹt phần dưới thành một cái lưỡi rìu cũng không chừng. Nhưng tạm thế đã, mọi người có vẻ cũng đã thấm mệt, nên vào ăn uống xong sẽ tính tiếp.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại
— QUẢNG CÁO —