Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn

Chương 2: Đỗ Minh Duy



Ngày hôm sau tỉnh giấc, mọi thứ lại lặng im trở lại. Không còn giọng nói hay nhiệt độ lạnh lẽo đến run rẩy như tối qua nữa. Phương Di yên tâm đến trường với lòng tin rằng sự việc ngày hôm qua chỉ là tưởng tượng.

Hôm nay Di lại có thêm một bài kiểm tra thường xuyên. Sau kì nghỉ Tết kéo dài hai tuần, học sinh quay trở lại trường lớp và được hưởng ngay mấy bài kiểm tra sau Tết của thầy cô.

Ngày hôm nay, lớp Di sẽ kiểm tra thường xuyên môn Toán. Di chau mày nhìn xấp đề kiểm tra chuẩn bị được giáo viên phát xuống, thầm oán trách hôm qua đang yên ổn học bài thì nó lại "hoang tưởng" rồi đi ngủ mất. Bỏ dang dở đống bài ôn tập vẫn còn nguyên xi chưa làm. Đoạn sau khi tiếng trống vang lên, cô dạy Toán bắt đầu phát bài cho lớp của Di. Vì là kiểm tra ngay tuần đầu tiên sau kì nghỉ, cô đã hứa sẽ cho lớp nó một đề dễ thở chỉ toàn trắc nghiệm. Điều này cũng làm cho Di yên tâm được phần nào.

Đúng như lời hứa của cô giáo, đề Toán hoàn toàn dễ thở đối với Di. Cho đến câu cuối cùng vận dụng cao để phân hoá điểm, nó cặm cụi nghiền ngẫm mãi mà chẳng nghĩ được hướng làm bài. Đang phân vân giữa hai câu B và C thì "nó" lại xuất hiện.

"Nhóc chọn B cho anh."

Tay cầm bút của Di khẽ run, nó nuốt ực một ngụm nước bọt, tim bắt đầu đập như trống. Di nhìn chằm chằm vào bài làm, cố gắng tập trung hết mức. Chắc chắn, chắc chắn vừa rồi chỉ lại là tưởng tượng thôi.

Di nghe theo tiếng gọi lý trí của mình, chọn C. Chợt thằng Tùng ngồi phía trên khẽ gọi nó.

"Mày, Di, câu đồ thị hàm số mày chọn gì vậy?"

Theo trí nhớ của mình, Di chắc chắn rằng nó và Tùng không cùng một đề. Nhưng câu hỏi giữa hai đề chỉ đơn giản là được đảo vị trí với nhau thôi. Di tìm câu mà Tùng hỏi, ngặt nỗi có đến 3 câu nói về đồ thị hàm số. Định bụng hỏi Tùng đang nói đến câu đồ thị nào thì giọng nói của thằng ma tên Minh Duy kia lại lạnh lẽo vang lên, từng câu từng chữ đều lọt vào tai của Di.

"Câu thằng nhóc đó hỏi phải chọn A. Trả lời người ta đi nhóc con."

"... A." Giọng Di run run, thì thầm lên cho Tùng nghe.

Song nó lại nghe Minh Duy đang trách móc nó.

"Anh nói câu 10 chọn B mà nhóc không tin anh. Haizz... Không tin thì lúc nhận điểm đừng có trách anh không chỉ nhóc."

Di nghe mà tức đến quên cả sợ, nó vơ lấy tờ giấy nháp chưa viết được một nửa. Bắt đầu cầm bút viết từng câu chữ đầy thương yêu cho Minh Duy.

"Anh nghĩ anh là ai mà tự cao tự đại quá vậy? Lúc còn sống anh làm được gì cho đời chưa mà ở đó dạy dỗ tôi."

Kết thúc câu nói đó, Di cảm thấy không khí xung quanh mình lại lạnh thêm, tay cầm bút của nó cứng lại. Cảm thấy lạnh nhưng trên trán Di đổ mồ hôi nhễ nhại, tóc mai bết dính vào hai gò má của nó. Một luồng khí lạnh thổi vào tai Di, cùng lúc với giọng nói đang kìm nén tức giận của Minh Duy.

"Con mẹ nó, thì ra là nhóc không tin vào kiến thức của anh. Ok ok, dù sao nhóc cũng là người đầu tiên nghe được anh nói nên anh sẽ không bẻ gãy cổ nhóc, thay vào đó anh khuyên nhóc trước khi nói mấy lời này thì nên tìm hiểu trước một tí thông tin đi." Giọng lạnh lẽo của Minh Duy nhuốm màu tức giận, nhưng thoáng chốc đã bình tĩnh hơn, "Một lát lên Google gõ thongtintinhT.com, sau khi vào web đó thì nhập Đỗ Minh Duy. Nhóc sẽ biết được anh đã "làm được gì cho đời" nhé. Giờ anh xuống căn tin để xem nay được ăn gì đây, tạm biệt nhóc láo toét."

Hết tiết Toán là giờ ra chơi, mạnh đứa nào đứa nấy tranh thủ cầm điện thoại lên chơi. Phương Di lấy điện thoại từ trong balo, câu nói lúc nãy của Minh Duy làm nó vừa sợ vừa tò mò. Thế là Di vào website tin tức của tỉnh gõ họ tên của Minh Duy. Vốn tưởng chỉ là nhất thời tức giận mà Duy điêu ngoa với nó vài câu hoặc nếu có thì chỉ là dăm ba cái giải thưởng be bé. Nhưng sự thật đã vả vào mặt Di một cú đau điếng, thanh tìm kiếm hiện ra cái tên Đỗ Minh Duy cùng hàng loạt các giải thưởng mà Di không tài nào tin được một học sinh của trường Trung học phổ thông bình thường như trường N sẽ giành được.

Đỗ Minh Duy - Thủ khoa kì thi ĐGNL TP.HCM đợt 1 năm 20XX chia sẻ bí quyết học tập.

Giải Nhất cuộc thi Khoa học trẻ năm 20XX thuộc về một học sinh của trường THPT N.

Học sinh Đỗ Minh Duy, thủ khoa kì thi tuyển sinh vào 10 niên khoá 20XX - 20XY của tỉnh T.

Em Đỗ Minh Duy, huy chương vàng Olympic Toán cấp tỉnh: "Em không học thêm mà chỉ tự học."

Tỉnh T chính thức đổi màu giải thưởng, giải Nhì cuộc thi Khoa học - Kỹ thuật cấp Quốc gia.

Thủ khoa trường THPT N khiến hiệu trưởng phải xuýt xoa: "Em Minh Duy là một nhân tố ưu tú..."

Chưa lướt hết tin tức được hiện ra, Di đã tắt phụt luôn điện thoại. Nó ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, không tin vào mắt mình. Đoạn nó liếc mắt nhìn tờ giấy có lời mắng Minh Duy do chính tay mình viết, đầu nó bắt đầu ong ong, lúng túng vo tròn tờ giấy đến nát bét. Quá nhục, cực kì cực kì nhục. Di tự mắng bản thân mình chỉ vì vài nét bút lầm lỡ mà đã chọc phải ổ kiến lửa phiền phức.

"Uầy, công nhận đồ ăn hôm nay ngon thật. Ê nhóc, lên Google tìm thông tin của anh chưa đấy?"

Da gà trên người Di nổi hết cả lên, Minh Duy về rồi. Không khí bỗng giảm đột ngột làm Di rùng mình, cảm giác khó thở đến buồn nôn nhanh chóng chiếm cứ cơ thể nó. Di cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, tay với lấy điện thoại mở khoá. Màn hình điện thoại sáng lên, nó lướt qua tìm kiếm rồi nhấn vào biểu tượng Ghi chú màu vàng.

"Em tìm rồi. Xin lỗi anh."

Di quyết định đổi cách xưng hô với Minh Duy. Hi vọng trước thái độ hoà hoãn hơn của nó, âm khí của Duy sẽ giảm đi phần nào.

"Quao, đỡ láo toét hơn rồi kìa. Đúng là người có vai vế được kính trọng hơn thật."

Không khí dần đỡ lạnh hơn, cảm giác khó thở của Di cũng dần nguôi ngoai. Nó chấp nhận sự thật rồi, Đỗ Minh Duy là một hồn ma và nó có thể tương tác với một hồn ma. Không phải là mơ cũng chẳng phải là tưởng tượng, đây là sự thật 100%.

"Chiều nay nhóc rảnh không? Tụi mình bàn với nhau vài chuyện đi, tất nhiên là kiếm chỗ nào vắng ở trong trường, anh cũng chẳng muốn người ta đồn một nữ sinh trong trường bị vong theo đâu."

"Được. Chiều nay em trống hai tiết cuối, đợi lớp ra về hết rồi mình nói chuyện." Di hồi hộp gõ phím, đại não buộc phải hoạt động hết công suất để tập trung vào vấn đề ngoài tầm kiểm soát này.

"Ok, vậy bái bai nhóc nha. Anh đi nghỉ đây."

Di như một người sắp chết đuối được cứu lên bờ, nó hít lấy một hơi không khí thật sâu, một tay đưa lên ngực trái cho trái tim bình ổn lại. Căng mắt nhìn mấy dòng ghi chú như độc thoại nội tâm của mình, Di lắc lắc đầu, lau vội lớp mồ hôi trên trán, đáy lòng thấp thỏm chờ đợi cuộc gặp mặt chiều nay của nó và linh hồn Đỗ Minh Duy.