Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn

Chương 1: "Thằng" ma



Võ Phương Di là học sinh lớp 11 của trường THPT N. Nó chỉ là một học sinh bình thường với lòng căm thù dành cho môn Hoá. Và hôm nay chính môn nó ghét sẽ hành hạ nó lên bờ xuống ruộng.

"Các em bắt đầu thời gian làm bài."

Di bất động nhìn đề kiểm tra thường xuyên Hoá học trước mắt, sau đó liếc sang đám bạn đang hí hoáy làm bài. Nó bỗng cảm thấy bất lực và hối hận vì trước đây một hai đòi vào lớp tự nhiên. Biết vậy nó đã đi theo tiếng gọi tình yêu nơi lớp xã hội rồi.

Hết vò đầu rồi lại bứt tai, Di quyết định câu nào không biết thì mình chọn toàn C. Dần dà đến mấy câu yêu cầu tính toán, Di lại một lần nữa bất lực. Đến số mol còn không biết tính thì lấy gì để biết làm đống này?

Bỗng một giọng nói từ đâu vọng vào tai nó, là một giọng nam vừa khàn vừa run, nghe rất sợ. Chỉ nghe thôi mà lạnh toát sống lưng.

"Câu đó chọn B."

Di quay qua quay lại, chắc chắn rằng không phải là đứa bạn nào nhắc bài. Rồi nó vỗ vỗ đầu, nhủ bụng chắc do tối qua thức khuya nên giờ bị hoang tưởng. Bỗng giọng nói ấy lại vang lên, lần này càng có vẻ lạnh hơn lại pha thêm chút không kiên nhẫn.

"Tao nói B thì chọn B đi. Mẹ, đúng thiệt là chất lượng học sinh ngày nay càng ngày càng giảm."

Di: "..."

Và bằng một cách thần kì quái đản nào đó, Di nghe lời giọng nói mà khoanh câu B. Lúc này giọng nam ấy mới có vẻ hoà hoãn hơn, song lại khàn khàn nhắc.

"Câu 1 là A. Câu 5 là D. Câu 9, 10 là C."

Nó run rẩy nghe theo, lòng vừa mừng vừa sợ. Di lại nghĩ ra một trường hợp điên khùng: Chẳng lẽ đây là nhân cách thứ 2 đang nhắc bài nhẹ cho mình sao?

Bài kiểm tra kết thúc khi tiếng trống ra về vang lên, sau khi nộp bài Phương Di uể oải đeo cặp sách để ra về cùng đứa bạn thân của nó là Yến Vy. Hai đứa đi ra nhà xe để lấy xe, muốn vào khu vực nhà xe phải đi ngang phòng bảo vệ. Lúc đi ngang qua đó, Yến Vy bỗng lẩm bẩm.

"Sao giờ này cô giữ xe chưa cúng nữa ta?"

Di tròn mắt nhìn Vy, thắc mắc hỏi: "Gì vậy mày? Cúng cái gì?"

Vy nhìn Di, kéo nó lại gần mình. Sau đó thì thầm vào tai, "Mày quên hôm nay là rằm hả? Bình thường ngày rằm là mấy cô hay cúng cho mấy thế lực tâm linh ở trường mình đó."

Di lạnh toát cả sống lưng, mặt tái mét sợ hãi, lắp bắp hỏi lại.

"Là... Là sao? Ý... Ý mày là... Trường mình có... có ma?"

"Ừ, mày không biết hả? Nghe đâu 5, 6 năm về trường này có học sinh tự sát vì thành tích không như ý đó, sau này cứ tới ngày trăng tròn là mấy cô giữ xe hoặc bảo vệ phải cúng đồ này kia. Không là "nó" lại quậy!"

Nghe Vy nói mà Di cảm giác như có người đang rút cạn từng mililit máu trong người của mình, chân tay nó bỗng lạnh toát nhớ về giọng nói lạnh lẽo đáng sợ ban nãy. Phương Di bỗng muốn khóc vì sợ quá!

"Đi về lẹ mày ơi, tao sợ quá." Miệng Phương Di méo xẹo, nó cố gắng lôi xềnh xệch Vy vào lấy xe thật nhanh để về nhà. Cố về nhà càng nhanh càng tốt, sau này chắc chắn nó sẽ không dám ở lại trường sau 6 giờ chiều nữa mất thôi.

*

Tối đến, Phương Di vẫn không tài nào tập trung vào bài học. Có vẻ sự thật chấn động ban chiều đã đánh cho nó một cú sốc tâm lý không hề nhỏ. Di hít vào một hơi thật sâu, tự đánh vào đầu mình cho quên đi việc đó. Tâm linh cái gì cơ chứ, mình theo chủ nghĩa vô thần mà, Di thầm nghĩ.

Chợt nó cảm thấy lưng mình lành lạnh, da gà nổi hết lên, nhiệt độ phòng bỗng giảm xuống rõ rệt. Quái lạ, rõ ràng nó có bật máy lạnh đâu?

"Vãi, bài tập dễ òm mà không làm được."

Nó lại xuất hiện, cái giọng nam đáng sợ đó!

Mặt Di tái xanh như tàu lá, nó bật dậy khỏi bàn học. Phóng thẳng lên giường, lấy chăn quấn kín mít người lại. Di nhắm tịt mắt, giọng nói từ trong chăn sợ sệt tra hỏi.

"Mày... Mày là ai? Tại sao lại đi theo tao?"

Không khí yên lặng, yên lặng đến mức Di tưởng là mình vì ám ảnh lời nói của Yến Vy mà tưởng tượng lung tung. Nhưng sự thật là không, Di nghe thấy trong phòng mình vang lên tiếng cười khúc khích, tiếng cười phá vỡ sự im lặng nãy giờ, điều đó càng khiến nó sợ hơn. Tràng cười cứ vang lên đều đều rồi nhỏ dần đến khi tắt hẳn. Tiếp sau đó là giọng điệu vui mừng của ma.

"Bình tĩnh, đừng có xỉu. Là mày nghe được giọng của tao à?"

"... Ừ. Mày là ai? Có phải... Có phải mày là... con ma mà con Vy kể?" Di run run đáp lại câu hỏi của con ma.

"Con ma cái con mẹ mày. Mày thấy "con" ma nào là nam chưa?"

"..."

"Giỡn với mày thôi. Đừng có sợ, tao không làm gì mày đâu." "Thằng" ma lại nói, giọng mềm hẳn.

Nhưng chỉ có nhiêu đó vẫn chưa khiến Di không thôi sợ hãi, nó lại hỏi ma: "Vậy mày đi theo tao về nhà làm gì? Hả?"

Di giở chăn, đưa đôi mắt ra nhìn căn phòng tối chỉ có mỗi ánh sáng từ đèn học. Đột nhiên bóng đèn học trên bàn của Phương Di bỗng chớp tắt liên tục, bỗng phụt một tiếng bóng đèn tắt ngúm. Trước mắt Di, trên chiếc ghế mà nó hay ngồi, xuất hiện một thằng con trai có làn da trắng bệch mặc đồng phục của trường THPT N, trên áo vẫn còn vương vãi vài đốm máu, trên cổ của thằng đó vẫn in hằn dấu xiết cổ của dây thừng. Gương mặt trắng bệch ấy lấp ló trong bóng tối nhưng Di có thể thấy được vài đường nét ưa nhìn. Ma ngồi khoanh chân trên ghế, nhìn chằm chằm nó.

"Hé lô?" Ma cười chào nó.

"..."

"Tại sao anh đi theo tôi?" Di hỏi ngược.

"Đù, hết xưng mày tao rồi kìa. Thì... Xin chào nhóc con nha. Như hồi chiều nhóc biết rồi đó, anh là thằng trời đánh tự tử trong trường hằng tháng được mấy bà giữ xe cúng nè." Ma nói, thái độ thản nhiên như thể đây là một chuyện vô cùng bình thường.

"..." Di trơ mắt nhìn "thằng" ma tự biên tự diễn. Nỗi sợ hãi bỗng thay thế bằng nỗi hoang mang không hiểu chuyện gì.

"Anh kể nhóc nghe. Nói thiệt luôn, anh vất va vất vưởng ở trong trường được 6 năm rồi. Trong ngần ấy năm đó, anh tìm đủ mọi cách để gây chú ý cho mấy người trong trường mà chẳng ai biết. Ai mà ngờ đâu, hồi chiều nay nhóc vậy mà nghe được giọng của anh. Ô mai chuối luôn."

Con nhỏ vẫn nghe ma nói, tâm trạng vẫn đang không hiểu sao mình lại rơi vào tình cảnh này. Nó nhìn thấy ma, mà ma thì... phiền hơn những gì nó được nghe kể trong các câu chuyện và phim ảnh.

"Ừ, rồi sao nữa?"

"Thì là vậy đó! Ủa? Hết sợ rồi nè!"

"..."

"Chuyện là vậy đó, nên là anh muốn theo nhóc thử để xem lý do tại sao. Lỡ đâu nhóc có sức mạnh nào đó giúp anh siêu thoát thì sao?"

Di gật đầu, ngồi xếp bằng trên giường, mặt đối mặt với ma.

"Ok, tôi hiểu rồi. Là anh là con, à không, thằng ma. Không biết vì sao mà tôi nghe được giọng của anh nên anh cảm thấy hứng thú và anh đi theo tôi về y chang mấy thằng biến thái. Đúng không?"

Đến lượt ma xụ mặt, nó ngượng nghịu đáp: "Ờ thì cũng đúng, nhưng mà không dùng từ nào tốt đẹp hơn được à? Anh đi rồi nhưng vẫn biết tự ái nha."

Di nhún vai: "Nhìn tôi giống quan tâm không?"

Song nó bước xuống giường, ngày càng đến gần bàn học nơi ma đang chiếm đóng. Di tìm kiếm quyển sổ ghi chép trong bóng tối nhưng kiếm mãi mà chẳng thấy. Thì ra đây chính là cái giá phải trả cho việc ăn ở bừa bộn, nó thầm nghĩ. Bỗng nhiên bóng đèn của đèn học sáng lên, Di ngẩn người, quay sang nhìn linh hồn mờ mờ đang ngồi trên ghế.

"Anh vẫn tồn tại khi có ánh sáng à?"

"Ừ." Ma gật đầu.

"Vậy mắc gì lúc nãy tắt đèn của tôi làm chi?"

"Cho ngầu."

"..."

Di hít vào thở ra một hơi thật sâu, nhanh chóng tìm quyển sổ ghi chép và cây bút rồi quay lại giường. Nó mở sổ, ngước mắt nhìn ma, bắt đầu hỏi những câu hỏi như nhà tuyển dụng.

"Anh tên gì?"

"Đỗ Minh Duy."

"Mất lúc nào?"

"6 năm trước."

"Mấy năm qua anh không tìm được ai có thể "tương tác" với anh như tôi à?"

"Đúng vậy."

Hỏi một loạt các câu hỏi, Di đóng sổ lại. Bất lực nằm dài ra giường, nó không ngần ngại đuổi thẳng thằng ma tên Minh Duy kia đi.

"Việc anh bảo hợp tác, tôi sẽ suy nghĩ. Giờ anh đi về trường đi được không? Tôi muốn đi ngủ, nếu anh là ma tốt thì làm ơn ra khỏi phòng của con gái con đứa dùm."

Minh Duy nghe nó nói mà vừa mừng vừa ngại, đoạn chào tạm biệt rồi biến mất trong không gian. Chờ đến lúc chắc chắn rằng nhiệt độ phòng đã ấm áp trở lại, Di đá tung chăn. Nó ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối. Cơ thể Di run lên từng cơn cầm cập, tim đập liên hồi. Nó thở dốc, nỗi sợ hãi nãy giờ được che giấu bằng thái độ tự tin quay trở lại.

Nó sợ vô cùng. Nó sợ Minh Duy, dù thằng này chưa làm gì nó nhưng Minh Duy vẫn là một hồn ma. Là một hồn ma đó! Di không thể nào tưởng tượng được trong 16 năm sống bình thường trên cõi đời này, bỗng nhiên một ngày gặp phải một con ma khùng điên vất va vất vưởng trong trường.

Di ngả người lên chiếc giường mềm mại, mắt nhắm nghiền. Nó tự nhủ với bản thân mình, ước gì đây chỉ là một giấc mơ, đây chỉ là một giấc mơ và ngày mai mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Đúng vậy, chắc chắn ngày mai sẽ trở lại bình thường.