Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 167



Lữ – Mèo máy màu hồng

Đối với câu hỏi của phóng viên, Tần Tư Đình không hé nửa lời, cũng chưa từng nhìn đến họ lần nào, anh bước thẳng lên xe cấp cứu, điều dưỡng trong xe không hề nể mặt đóng sầm cửa lại trước mặt đám phóng viên, ngăn lại tiếng ồn ào bên ngoài.

Trong xe, điều dưỡng dè dặt nhìn vẻ mặt của Tần Tư Đình.

Các điều dưỡng nhanh tay nhanh chân đến bên cạnh đổng sự Tần, dù sao đây cũng là ba của bác sĩ Tần, họ vừa muốn bác sĩ Tần ra chỉ thị gì đó, nhưng trong mắt anh bệnh nhân nào cũng giống nhau, cho dù là ba anh, cũng không khiến anh phải cởi bỏ áo cấp cứu ở đây.

Đèn xe cấp cứu lóe sáng, tiếng còi hú điên cuồng rời khỏi khách sạn.

Một tay Tần Tư Đình cầm điện tâm đồ của ba anh, tay con lại chỉ điều dưỡng cấp cứu, bình tĩnh vô cùng, ánh mắt vô cùng tĩnh lặng.

Xe đã đi xa, anh cũng chưa từng liếc mắt lại khách sạn lần nào.

Lần cuối cùng anh đến khách sạn nhà họ Tần, chính là bốn năm trước.

Năm ấy bởi vì quan hệ giữa nhà họ Lăng và nhà họ Tần, hai ông bố sau khi uống vài ly rượu bắt đầu ghép đôi ghép cặp, sắp đặt việc cưới xin cho con gái, đột nhiên hôm ấy tìm một ngày để anh và Lăng Huyên Nhi gặp mặt, mấy hôm đó Tần Tư Đình vừa trở về từ Nhật Bản, không hiểu tại sao đột nhiên lòi ra một vị hôn thê, anh không hề đồng ý, trực tiếp cự tuyệt không chút do dự.

Ngay cả gặp mặt anh cũng không muốn.

Hôm ấy hai nhà Tần Lăng hẹn nhau ăn cơm tại khách sạn, anh không hề muốn đến đó.

Kết quả khi trời sẩm tối anh đột nhiên nhận được tin từ hải quan Thời Niệm Ca sẽ về nước, có người dùng thân phận của cô để đặt phòng ở khách sạn nhà họ Tần, nói rằng tối đó cô không chỉ về Hải Thành mà còn đến thẳng khách sạn nhà anh.

Tần Tư Đình sau khi cúp điện thoại trực tiếp đến đây, anh không hề muốn gặp người nhà họ Lăng, kết quả anh vừa đặt chân vào khách sạn đã gặp ba Lăng, ông tưởng anh đến muộn, vừa chào hỏi vài câu đã bắt anh ngồi xuống ăn cơm, dàn xếp hai nhà ngồi đó, bố trí cái họ gọi là đính hôn.

Tần Tư Đình không đồng ý, nhưng lúc ấy có ba và ông nội đang đợi anh, anh không thể từ chối quá thẳng thừng, dù sao họ cũng chưa từng nghe nói có cô gái nào ở cạnh anh, người duy nhất biết anh có bạn gái, là mẹ anh đang ở nơi xa xôi tít mù tận Nhật Bản kia.

Chuyện đã gần bốn năm rồi, gần như chẳng thể nhớ rõ quá trình nữa.

Trong trí nhớ của Tần Tư Đình, anh vào nhà vệ sinh, ba Tần cũng vào theo, hai người nói chuyện với nhau, Tần Tư Đình từ đầu đến cuối luôn bày tỏ thái độ cứng rắn, chuyện với nhà họ Lăng, mọi người không hề nói trước với anh, lại càng không đợi sự đồng ý của anh, toàn bộ chuyện đính hôn khôi hài này, anh tuyệt đối không đồng ý.

Nhưng ý của ba anh là, đừng từ chối vội, cứ tiếp xúc với Lăng Huyên Nhi một thời gian xem sao, dù sao cũng không bắt họ kết hôn ngay, sau đó anh tạm ra ngoài nghe điện thoại, sau khi quay lại bàn ăn, đồ ăn không vừa ý Lăng Huyên Nhi, cô ta ăn chẳng được bao nhiêu, nói muốn đến tiệm bánh ngọt nổi tiếng bên đường, ba Tần ra hiệu bằng ánh mắt cho anh để anh đi mua một ít, Tần Tư Đình định mượn cớ này rời khỏi luôn.

Kết quả Lăng Huyên Nhi lẽo đẽo đi theo anh.

Hơn nữa dọc đường cô ta hết nói rồi lại dán vào người anh, mối quan hệ giữa hai nhà họ Tần Lăng, Tần Tư Đình biết ba Lăng và nhà họ Tần giao hảo từ lâu, anh nể mặt trưởng bối nên không thể dứt khoát đẩy Lăng Huyên Nhi ra, vì tương lai con gái nhà người ta, lại bị cự tuyệt hôn ước, quá mất mặt, cho nên anh khéo léo một chút, cho dù bản thân anh chẳng hề thích chuyện phải giả tạo ở đây để vừa lòng người khác, dứt khoát tốt biết bao nhiêu, nhưng suy cho cùng vẫn phải nghĩ đến sĩ diện hai nhà, anh ráng nhịn vài phút bước qua đường.

Khi vừa tới tiệm bánh ngọt anh dứt khoát rút tay ra, Lăng Huyên Nhi nhìn thấy xung quanh có nhiều người, mặt mũi méo xệch, nói không muốn xếp hàng, anh cúi đầu khuyên cô ta vài câu, về phần cô ta nghe hay không, rốt cuộc muốn ăn gì, không liên quan đến anh.

Xếp hàng rất lâu trong tiệm bánh ngọt, sau khi trở về khách sạn không biết hai ông bố nói gì với nhau mà vô cùng hào hứng, gần một giờ sau bữa cơm mới kết thúc.

Tần Tư Đình cố gắng tránh Lăng Huyên Nhi đang tìm cách nói chuyện với anh, anh đi hỏi thăm xem số phòng của Thời Niệm Ca, sau khi vào thang máy, lên lầu, anh đứng trước cửa phòng cô.

Đợi không biết bao lâu, trong phòng không có tiếng động, nhưng chắc chắn cô đã vào đó, hơn nữa sổ ghi chép có báo rằng cô đã lấy thẻ phòng, anh kiểm tra camera hành lang, phát hiện một giờ trước Thời Niệm Ca đã ra ngoài, cô khoác một chiếc áo đen, rất mỏng, cơ thể vô cùng mảnh mai.

Gọi cho cô, di động khóa máy, vẫn không thể liên lạc như trước.

Tần Tư Đình dặn dò nhân viên khách sạn, canh ở các cửa, nếu nhìn thấy cô quay lại phải lập tức thông báo cho anh, anh không chắc lắm cô có về biệt thự Lệ Thủy không, anh xuống lầu bắt một chiếc xe.

Sau khi đến trước cổng biệt thự Lệ Thủy, anh nhìn thấy Thời Niệm Ca co ro đứng ngơ ngác.

Sau đó.

Tập đoàn Thời Đạt chuyển sang Mỹ, ăn sâu cắm rễ tại đó, không biết qua một hay hai năm, hoặc có lẽ rất lâu rồi, hình ảnh về con người có cái tên Thời Niệm Ca này lại xuất hiện vào lần anh đến Mỹ giúp Lệ Nam Hành cứu Phong Lăng, trên chuyến bay đi Mỹ, anh nhìn thấy trên tạp chí tiếng Anh.

Người phụ nữ trong bức ảnh, không còn là cô bé mười bảy tuổi len lén đặt bình sữa ấm vào ngăn bàn anh nữa.

Cô lăn lộn trong giới kinh doanh ăn tươi nuốt sống người khác suốt bốn năm ròng.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

“Bác sĩ Tần, đưa thẳng đến phòng cấp cứu, hay là… đúng quy trình giống những người khác, lấy số trước ạ?” Một điều dưỡng hỏi anh.

Tần Tư Đình nhìn ra ngoài xe cấp cứu, xe đã sắp chạy đến cổng bệnh viện.

“Đến phòng cấp cứu, Tiểu Trương, cậu giúp tôi lấy số, tôi sẽ vào trong luôn.”

“Vâng, bác sĩ Tần.”

Cửa xe mở ra, Tần Tư Đình xuống xe cấp cứu, vừa vào bệnh viện, có một bác sĩ thực tập vội vàng chạy đến đưa áo blouse cho anh, Tần Tư Đình gạt ra: “Tôi đến phòng cấp cứu trước, cậu theo tôi vào đây.”