Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 166



Lữ – Mèo máy màu hồng

Không biết ngủ bao lâu rồi, trong mơ Tần Tư Đình có chút bất an nhíu mày, tai phải dường như có giọng nói của Thời Niệm Ca, mà dường như nó vang lên ở tai trái.

“Tạm biệt, Tần Tư Đình.”

Tạm biệt nhé…

Tần Tư Đình.

Tần Tư Đình ngủ không yên ổn, trong mơ dường như nhìn thấy bóng Thời Niệm Ca xa dần, sau lưng anh không còn ai, phía trước tối đen thăm thẳm cứ thế bắt cô đi, cô không quay đầu lại, chỉ là bên tai anh vẫn vang lên câu nói ấy, tạm biệt, Tần Tư Đình.

Sau khi Tần Tư Đình tỉnh lại, chớp mắt vài lần mới ý thức được mình đang nằm trên giường, mồ hôi rơi đầy, hôm qua Thời Niệm Ca mệt đến không muốn nhấc chân nhấc tay, anh dứt khoát không bắt cô đi tắm, hai người cứ thế ngủ thiếp đi.

Anh nhắm mắt, một tay gác lên trán, tay còn lại sờ sờ phía bên kia giường định kéo người bên cạnh lại.

Kết quả một bên giường trống không.

Tần Tư Đình nhìn qua, khoảng giường trống, không một bóng người, đầu tiên anh nhíu mày, sau đó lại nhìn về phòng tắm, tất cả mọi ngóc ngách trong phòng ngủ, không còn thấy bóng dáng Thời Niệm Ca.

Anh ngồi dậy, bước ra ngoài, đèn bên ngoài hành lang và cầu thang lẫn bên dưới sảnh đều bật sáng, không gian yên tĩnh, không còn hơi thở của bất cứ ai ngoài anh.

Tần Tư Đình đứng trên góc cầu thang, nhìn chiếc áo khoác màu đen gần cửa đã biến mất, nếu không phải trên người đầy mồ hôi, nếu không phải trên người còn những vết hôn nhàn nhạt, anh gần như hoài nghi đêm qua Thời Niệm Qua đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên mất tích chỉ là một giấc mộng.

Tuyết rơi cả một đêm, bên ngoài cửa sổ tuyết rơi mỗi lúc một dày, Tần Tư Đình bước xuống, đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn sang biệt thự đối diện không một ánh đèn, rồi nhớ đến điều gì đó, quay về phòng, cầm di động, nhìn thấy tin nhắn được gửi đến từ một giờ trước của Thời Niệm Ca.

Tần Tư Đình, chúng ta chia tay đi.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

Bốn năm.

Từ lúc tập đoàn Thời Đạt đột ngột đến nước Mỹ đã bốn năm rồi.

Những năm này, trong giới kinh doanh ở Hải Thành cũng có sóng gió, các gia tộc lớn đều lên xuống thất thường, tứ đại gia tộc ở Hải Thành vẫn kiên cố không thể lay chuyển, nhưng chỉ có hai gia tộc nhà họ Tần và Mặc là thật sự trên đỉnh cao, cả trong lẫn ngoài, nhà họ Thịnh và Quý đã bắt đầu kinh doanh sa sút.

Năm ấy hai gia đình Quý Mặc liên hôn, giới kinh doanh ở Hải Thành rung chuyển, nhà họ Thịnh lui về ở ẩn, rất ít khi xuất hiện chốn đông người, nhà họ Tần vì Tần Tư Đình theo nghề y, cũng ít khi xuất hiện trong giới.

Gần đây, nhà họ Lăng vừa mới đầu tư mạo hiểm thất bại, lại do ba của Lăng Huyên Nhi không hiểu kiểu gì, ôm một khoản nợ rất lớn, khiến công ty bị hủy niêm yết trên thị trường, nhà họ Lăng tuyên bố phá sản.

Những năm qua, giới kinh doanh ở Hải Thành cứ lên xuống bất ổn như vậy.

Trong giới kinh doanh, mỗi một ngóc ngách đều có bánh bao máu người, những gươm đao vô hình.

Tình hình trong nước như vậy, còn giới kinh doanh nước ngoài cũng chẳng khác là bao, cũng phát triển không lường được.

Trung tâm Hải Thành, khách sạn Thất Tinh của Tần Thị.

Vì nhu cầu thị trường, gần đây khách sạn bắt đầu sửa sang và tân trang phòng ốc, thành viên hội đồng quản trị của Tần Thị bắt đầu kiểm tra đánh giá để chuẩn bị khai trương lại.

Sau khi đến khách sạn, truyền thông đã vây kín bên ngoài.

“Tần đổng, nghe nói khách sạn dưới danh nghĩa của Tần Thị đã bắt đầu chia nhỏ ra, thành lập những công ty để quản lý, hơn nữa ba tháng sau khi tách ra sẽ được niêm yết tại Hoa Kỳ, hiện nay kinh doanh bất động sản và các ngành công nghệ chưa biết tương lai sẽ ra sao huống hồ là phát triển khách sạn và du lịch, có phải quý công ty vừa có sách lược gì mới, hoặc không có….”

Ký giả vây quanh không thấy đường đi, bảo vệ tiến đến tách họ ra để Tần đổng có thể thuận lợi đi về phía trước, nhưng vẫn có người ráng với theo tiếp tục giơ máy ghi âm ra để tìm hiểu.

Từ đầu đến cuối Tần đổng đều bày ra vẻ mặt tươi cười, thỉnh thoảng nói với người bên cạnh một câu đơn giản, đột nhiên sắc mặt thay đổi, trán bắt đầu đổ mồ hôi, lấy tay ấn ngực.

Bệnh viện trung tâm Hải Thành.

Bên ngoài khoa cấp cứu âm thanh điều động xe cấp cứu vang lên.

“Trung tâm thành phố có một ca nhồi máu cơ tim, trực tiếp gọi 120, nhưng hình như bệnh nhân là ba của bác sĩ Tần…”

“Bác sĩ Tần đích thân đến đó à?”

“Ừm, đích thân đến, lại dặn dò chuẩn bị phòng mổ, vừa mới cấp cứu xong còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải theo xe cấp cứu đi, đúng là không thể nhàn rỗi được một chút.”

“Không nói như vậy được, bình thường bác sĩ Tần luôn tận tâm với bệnh nhân, huống hồ bây giờ là ba anh ấy, nhồi máu cơ tim, chẳng phải do thức khuya lo toan quá mức à? Hi vọng không xảy ra chuyện gì cả, bằng không sợ bác sĩ Tần sẽ không còn là đồng nghiệp của chúng ta nữa đâu, sau này phải kế thừa sản nghiệp…”

“Nói đi đâu đấy? Chắc chắn không có chuyện gì xảy ra… nói bậy không…”

“Nói bậy rồi…”

Khi xe cứu thương chạy đến bệnh viện, Tần đổng đã được đưa ra khỏi đám người.

Tần Tư Đình vừa ra khỏi phòng mổ, bộ đồ màu xanh nhạt vẫn chưa thay ra, trực tiếp kiểm tra đồng tử và sờ vị trí động mạch cảnh xem tim còn đập không, sau đó mới ra hiệu bằng ánh mắt cho điều dưỡng, để họ đưa người lên xe.

Những điều dưỡng này biết bệnh nhân là ba của bác sĩ Tần, lại là đống sự của Tần Thị, tuyệt đối không dám rề rà, nhanh chóng đưa người lên xe cứu thương.

Những ký giả lúc này vây đông, trông thấy Tần Tư Đình, không hề quan tâm đến tình trạng nghiêm trọng hiện tại một mực bám lấy anh: “Xin hỏi phải bác sĩ Tần không? Chính là người theo ngành y của nhà họ Tần ấy, cậu có thể cho chúng tôi biết thêm thông tin, hiện tại nhà họ Tần đẩy mạnh phát triển khách sạn và du lịch, các công ty khai thác vừa ra thị trường, có phải để dọn đường cho bác sĩ Tần không? Sau này cậu có tiếp nhận không? Có thể bỏ nghề y cao thượng này, trở về kế thừa sản nghiệp…”

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com