Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 28



Có thể lên làm lão đại trong các đệ tử, Tiêu Trần Vũ này không có thể là người hấp tấp, vội vàng như vậy, trái ngược, hắn rất thông minh. Mặc dù từ ngoài nhìn vào, Tiểu Vũ tựa hồ không có uy hiếp gì.

Nhưng Tiêu Trần Vũ này đấu với Vương Thánh cũng không phải ngày một ngày hai, hắn đối với tính cách của Vương Thánh chính là vẫn hiểu rất rõ, nếu tiểu nha đầu trước mắt này không có vài phần bản lãnh còn cả kẻ thần bí đứng cùng với tiểu nha đầu kia, Vương Thánh sao có thể thừa nhận nàng làm đại biểu của công độc sinh.

Chỉ có kẻ đứng cùng Tiểu Vũ hắn không đoán được, nhưng nếu chỉ là công độc sinh thì chắc cũng không ghê gớm lắm đâu.

Vương Thánh tự nhiên cũng nhìn ra tính toán của Tiêu Trần Vũ, hắn liền nhìn về Phan Vũ, có Phan Vũ áp trận thì cho dù bọn hắn thua hết cũng đã có Phan Vũ đỡ cho rồi.

Tiểu Vũ thì không có tính toán xa như vậy, nàng đã nói một cách sảng khoái: " Được, quyết định như vậy đi, người thứ nhất của các ngươi là ai, đến."

Tiêu Trần Vũ hướng những thủ hạ đứng sau lưng bĩu bĩu môi, một cao niên cấp đệ tử thân hình cao lớn lập tức đi ra.

Vương Thánh không có áp lực gì, hắn cũng muốn thử thách bản thân xin ứng chiến trước: "Tiểu vũ tỷ, để cho ta lên trước đi."

Cao niên cấp đệ tử của bên đối phương này hắn tự nhiên là nhận ra, người này và hắn đồng ban, Vương Thánh từng cùng hắn đấu qua nhiều lần, kết quả của mỗi lần đều rất thê thảm. Vũ hồn của người đệ tử này là một cây côn. Nhưng không có thể như cây côn đơn giản vậy.

Tiểu Vũ rất có bộ dáng của đại tỷ đứng đầu, gật gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu của Vương Thánh.

Vương Thánh hít sâu một hơi, đi tới song phương trận tiền: "Liễu Long, đến đây đi."

Màu vàng quang mang trên tay Liễu Long tỏa ra, một cây trường côn dài hơn hai thước trong nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay: "Kẻ bại tướng dưới tay ta, hôm nay ta không đánh cho ngươi nằm vài ngày, ta sẽ không mang họ Liễu."

Vương Thánh còn không có trả lời, Tiểu Vũ ở sau lưng đã cười nói: "Vậy nếu ngươi thua, sau này gọi là "Tàn Hoa Bại Liễu" là được."

Thần sắc trên mặt Liễu Long phát lạnh, cũng không lên tiếng, rất nhanh tiến lên phía trước một bước, trường côn trong tay giơ lên đỉnh đầu, trực hướng Vương Thánh nện xuống.

Trên người Vương Thánh đồng dạng nổi lên quang mang của hồn lực, một tiếng hổ gầm, không tránh không né, hai tay hợp lại phía trên, nghênh đón trường côn của đối phương.

"Phanh"

Cả hai bắt đầu giao chiến, mọi động tác của Vương Thánh đều mang theo sự thong dong, không giàng buộc vì thế mà Vương Thánh đã phát huy ra hết bản lĩnh của mình.

Mọi người đoán lúc này Đường Tam sẽ về và chỉ điểm cho Vương Thánh ư, no no… trận chiến ngày hôm nay diễn ra trong ngày mà Đường Tam đi thu hoạch hồn hoàn.

Hắn sẽ mất cả vài ngày mới trở về, vì vậy ngày mà hắn trang bức sẽ không bao giờ xảy ra.

Rất nhanh trận đánh của Vương Thánh và Liễu Long liền kết thúc, không có Đường Tam ra tay đánh lén Vương Thánh kết cục thua là không thể tránh khỏi.

“ Ta Thua! ” hắn đứng dậy vẻ mặt chỉ có tiếc nuối, không hề nhục trí rồi lui về .

Tiêu Trần Vũ thấy bên công độc sinh đã thua một trận, hắn liền cười lớn nói: “ Chỉ có thế thôi sao, Ha ha… Tiểu Nha đầu ngoan ngoãn làm sủng vật của ta đi… ”

“ Tiêu Lão đại uy vũ…”

Đám đệ tử cao niên cấp, đồng thanh hô vuốt mông ngựa cho Tiêu Trần Vũ.

“ Xin lỗi Tiểu Vũ tỷ, ta thua rồi! ” hắn gương mặt tiếc nuối đạo.

Tiểu Vũ không nhìn hắn mà nhìn Phan Vũ, hắn gật đầu bảo nàng an tâm, rồi vỗ tay Vương Thánh an ủn nói: “ Ngươi phản xạ có phần trì trệ, ra đòn không dứt khoát, hơn nữa vì là công độc sinh không có chế độ ăn uống hoàn hảo, thua kém bọn chúng là điều không thể chối cãi! ”

“ Tiểu Phan, ngươi đang an ủi hắn hay là xát muối vào nỗi đau của hắn vậy! ” Tiểu Vũ không nhịn được nói.

“ Khà khà… chưa an ủi người bao giờ! ”Phan Vũ gãi đầu cười.

Nhưng Vương Thánh không vì những lời của Phan Vũ là buồn lòng, hắn biết công độc sinh như bọn hắn đã thua kém bọn con nhà giàu này rất nhiều.

“ Ha, vui lên đi về sau ta sẽ dạy các ngươi một tuyệt kỹ, để bù đắp một chút, xem đi! ” Phan Vũ vỗ vai Vương Thánh, rồi liền đi ra.

Phan Vũ bước chân thong dong, tự tại. Tiêu Trần Vũ thấy Phan Vũ đi ra, trong lòng hắn có gì đó bất an, người này khi đứng thì không tạo ra cho người khác cảm giác gì cả, nhưng khi bước đi, liền cho người cảm giác hắn như là chúa tể vạn vật.

“ Kẻ nào ứng chiến! ” lời nói bình thản phát ra từ miệng của Phan Vũ.

“ Tiêu lão đại, để ta! ” Từ trong hàng của Tiêu Trần Vũ lao ra một thân ảnh.

Tốc độ của hắn đối với đám người Vương Thánh thì là nhanh, nhưng chỉ là trò mèo trong mắt Phan Vũ và Tiểu Vũ.

Thân hình của hắn phi thường linh xảo, mắt nhìn sắp đi tới trước mặt Phan Vũ, đột nhiên trong lúc đó, thân thể hắn cũng lại chuyển hướng, hai tay rung lên mạnh mẽ thay đổi phương hướng, đi tới phía sau lưng của Phan Vũ, hai tay đồng thời huy động, hướng hai bên cổ Phan Vũ bổ tới.

Tới khi Lăng Phong bay qua trên đỉnh đầu mình, Phan Vũ đều cũng không có động, đối mặt với đối thủ mà không biết năng lực, dĩ bất biến ứng vạn biến, là lựa chọn tốt nhất.

Lăng Phong tại không trung biến hóa thân hình, muốn chính là một cái tính bất ngờ, mắt thấy Phan Vũ bất quá là một, hai niên cấp đệ tử, trong lòng hắn cũng có một chút xem thường, chuẩn bị nhất kích chế thắng, trực tiếp bức bách Tiểu Vũ ra tay.

Nhưng là, khi hai tay hắn vừa hợp, trong khi sắp tập trung trên cổ của Phan Vũ, Phan Vũ đã động.

Cánh tay trái Phan Vũ mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả hoàng sắc quả cầu to bằng một quả bóng nước, trực tiếp đánh vào bụng của Lăng Phong

“ La Toàn Hoàn ~ ”

Phanh ~

Một tiếng, nặng nề ném ra mấy thước phía ngoài, trực tiếp hôn mê. Chỉ thấy, phần giáo phục tiếp xúc với La Toàn Hoàn đã bị xoắn vỡ nát, để lộ ra phần bụng bị đánh đỏ.

Phan Vũ ra tay rất biết phân tấc, hắn biết chỉ cần động nhẹ thôi, tên cao niên đệ tự này sẽ bị La Toàn Hoàn của hắn đánh xuất ra một lỗ.

Nhưng hắn cũng không thù oán tới mức phải giết người cả, điểm đến mà dừng.

“ Cái gì, vừa xảy ra vậy! ” Tiêu Trần Vũ, ngưng trọng nhìn về Phan Vũ.

Đám người cao niên cấp đều sững sờ, bọn hắn chưa kịp bắt nhịp với trận đấu Lăng Phong liền thua.

“ Lão đại để ta lên, thay Lăng huynh đệ trả thù! ” Liễu Long bước ra xin lần nữa ứng chiến.

“ Ừ! ” hắn trầm trọng đáp.

Về phần Lăng Phong đã được đệ tử cao niên rất đi về nghỉ ngơi.

“ Lại là chiêu thức đó! ” Vương Thánh lẩm bẩm trong miệng.

Bên Tiểu Vũ đều nhìn rõ, Phan Vũ dùng cái gì đánh bại Lăng Phong, bọn hắn cũng rất kinh ngạc nhưng đều cho qua, bởi bọn hắn không biết thứ đó là gì.

Chỉ có Tiểu Vũ dùng con mắt khác thường nhìn Phan Vũ: “ Không dùng hồn hoàn, mà có thể thi triển hồn kỹ sao? ”

Nàng chỉ một mắt liền đã đoán đó là hồn kỹ, bởi Đấu La mọi thứ điều là Hồn kỹ không thì là tự sáng tạo hồn kỹ.

Đó là thường thức.

Phanh ~

Trong lúc mọi người đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, thì trận đánh của Phan Vũ và Liễu Long kết thúc nhanh chóng, chỉ một chiêu liền bại.


Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?