Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 27




Một ngày mới lại đến, những tia nắng sớm chiếu vào trong túc xá.

Lúc này, trong túc xá mọi người đều đã dậy hết, chỉ còn lại Tiểu Vũ vẫn đang nằm ngủ nướng.

“ Tiểu Vũ, dậy mặt trời chiếu tới mông rồi! ” Phan Vũ, sau khi tập luyện trở về hắn liền gọi dậy Tiểu Vũ.

“ A…5 phút nữa…” nàng liền xoay người, mơ màng nói.

Nhìn thấy cảnh này hắn hết nói nổi, chỉ biết lắc đầu rồi đi tắm, Phan Vũ vẫn giữ thói quen mỗi sáng đều rèn luyện cơ thể.

Bởi hắn biết, chỉ cần có một thân thể khỏe thì mới có thể cực hạn hấp thu hồn hoàn, hiện giờ hồn lực của hắn đã đạt 14 cấp, vừa mới tối qua thông qua minh tưởng mà đột phá nhất cấp.

Oanh ~

“ Không xong rồi! ”

Lúc này Vương Thánh từ ngoài cửa chạy vào, hắn hớt ha hớt hải chạy tới chỗ Phan Vũ, miệng thở dốc nói.

“ Lão đại, không xong rồi, đám người của Tiêu lão đại hẹn chúng ta chiều nay sẽ quyết đấu giữa hai túc xá ở sau học viện! ”

“ Hả! Tiêu Lão đại là ai? ” Hắn nghi hoặc hỏi, đã quá lâu rồi những tên không có số má gì trong đấu la, Phan Vũ đã quên một nửa rồi.

Vậy là Vương Thánh kể ra mọi chuyện ân oán giữa hai túc xá, kèm lẫn tên Tiêu lão đại này là ai.

Đồng thời cuộc nói chuyện của cả hai, đã đánh thức Tiểu Vũ, nàng liền rụi mắt, nói với giọng ngái ngủ: “ Mới sáng sớm, mà đã ồn ào rồi sao? ”

“ Tiểu Heo con, ngươi dậy rồi sao! ” Phan Vũ hướng về Tiểu Vũ trêu ghẹo.

“ Cái gì! ngươi gọi ai là tiểu heo, cả nhà ngươi mới là heo, ta là tiểu thỏ thỏ! ” Tiểu Vũ bị gọi vậy liền tỉnh ngủ, đáp lại Phan Vũ.

“ Ách ~ ”

Nàng khi mở mắt, liền nhìn xung quanh đã không còn ai, chỉ còn mỗi Phan Vũ và Vương Thánh đang nói chuyện với nhau.

“ Thế nào, dậy muộn nhất không phải là tiểu heo con sao? ”

“ A… ta cắn ngươi! ” Tiểu Vũ bị gọi vậy, liền xấu hổ nhào tới Phan Vũ đòi cắn hắn.

“ Ngươi đánh răng đi, thôi quá! ” Bị Tiểu Vũ thở vào mặt, hắn liền lui về sau.

Bây giờ hắn biết, khi ai ngủ dậy đều giống nhau cả thôi, đầu xù tóc rối, miệng có mùi nữa, kể cả gái xinh cũng vậy.

Bị nói vậy, Tiểu Vũ liền có chút hỏa, nàng tựa như biến thành một con thỏ chiến, chồm dậy chỉ thẳng mặt Phan Vũ nói: “ Phan Vũ, quyết chiến a! ta sẽ đập ngươi ra bã! ”

Vương Thánh ở bên cạnh Phan Vũ, nhưng tựa như là người vô hình vậy, xem hai người phát cơm chó, kiểu này không cần phải ăn sáng và ăn trưa nữa rồi.

Sau một màn đấu khẩu, cả ba mới rời túc xá tiến vào căng tin, Tiểu Vũ vẫn còn chút hỏa khí, nàng liền không để Phan Vũ đi hơn mình.

Cả hai bước đều bước, tựa như đôi tình nhân đang dậy dỗi vậy, Vương Thánh che mặt khóc thầm.

Lão đại không hổ là lão đại a, ngay đầu đã cua được hoa khôi của túc xá số 7.

“ Phan Vũ, ngươi phải bao ta ăn cả ngày, thì ta mới hết giận được! ” Tiểu Vũ ngạo kiều nói.

“ Tại sao, ngươi là lão nhị, lão nhị phải bao lão đại ăn chứ! ” Phan Vũ, không theo ý nàng liền nhún vai nói.

“ Ngươi, ta không có tiền! ” nàng cũng muốn bao a, nhưng tiền của nhân loại thì nàng làm gì có.

“ Khà khà, như này đi, ngươi về sau thay ta quét dọn, ta bao ngươi ăn uống thế nào? ” Phan Vũ cười, mở miệng dụ dỗ Tiểu Vũ nói.

“ Cái này… ” Nàng do dự, quả thực nàng rất lười, trước ở tinh đấu nàng có tiểu đệ làm cho mọi việc không cần phải làm gì.

Giờ ở thế giới nhân loại, nàng lại đi phục vụ nhân loại, tựa hồ thời thế xoay chuyển a, tiểu thỏ thỏ đắng a.

“ Thế nào, suy nghĩ kỹ đi đợi khi nào ra thì nói cho ta, giờ thì ta ăn đây! ” Phan Vũ tạo áp lực cho nàng, rồi đi tới tầng một chọn món ăn.

Hắn giờ, trong người không còn nhiều tiền nữa rồi, trong 3 tháng qua trợ cấp của Vũ Hồn Điện, cộng cả việc tiền Tố Vân Đào cho nữa, thì tất cả chỉ còn lại 2 kim tệ mà thôi.

Phan Vũ phải làm sao sống 1 tháng với 2 kim tệ đó.

Đúng là một phân tiền làm khó anh hùng a.

Sau khi chọn hết đồ ăn, Phan Vũ tìm bàn trống ngồi xuống, Vương Thánh theo sau cũng vậy.

Ầm ~

Chợt tiếng vật nặng đặt lên bàn, làm cho Phan Vũ chú ý, hắn liền quay đầu xem, thì cảnh tượng kinh hãi đập vào mắt.

“ Ta đồng ý, kể từ giờ ta sẽ ăn cho ngươi hết tiền thì thôi! ” Tiểu Vũ thò đầu nhỏ ra, hướng về Phan Vũ lè lưỡi nói.

Dám bắt Tiểu Vũ tỷ, quét dọn hộ sao, không làm ngươi suất huyết thì ta không phải là Tiểu Vũ tỷ, trong lòng nàng đắc ý thầm nghĩ.

“ Ách ~ ” Phan Vũ chỉ có thể nở nụ cười khổ, hắn không ngờ Tiểu Vũ lại ranh mãnh tới thế.

Trong truyện có miêu tả, nhưng khi ở cùng Đường Tam tựa hồ cái tính cách đó của nàng bị áp chế đi, và tới khi hiến tế cho Đường Tam thì tính cách đó đã không còn nữa rồi, nàng đã không còn là Tiểu Vũ tỷ hô mưa gọi gió ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nữa rồi.

….

Buổi chiều tại học viện.

Sau núi, trong rừng cây yên tĩnh, nhưng cũng không phải đại biểu bình tĩnh, ngược lại hào khí có vài phần kiếm bạt nỗ trương.

Phan Vũ và Tiểu Vũ sóng vai mà đứng, còn tất cả công độc sinh đều đứng ở sau lưng của hai người, phía đối diện bọn họ, là đội ngũ do tổng cộng hơn hai mươi cao niên cấp đệ tử tạo thành.

Người cầm đầu, thân mặc giáo phục của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thân hình cao lớn, mặc dù vẻ mặt vẫn ngây thơ, nhưng đã có điểm bộ dáng của người lớn. Nhìn qua, hắn ít nhất phải cao hơn so với Tiểu Vũ nửa thân, trông cũng tính là anh tuấn. Chỉ là vẻ kinh miệt và coi thường ở trên mặt đã phá hủy sự hài hòa.

"Tiểu nha đầu, bây giờ ngươi hối hận còn kịp. Đương nhiên, ta cũng không ngại thêm một con thỏ làm sủng vật. Vũ hồn của ngươi là thỏ, không sai chứ?"

Trên vẻ mặt Tiểu Vũ một điểm cũng không thua đối phương, đồng dạng là vẻ mặt khinh thường, chỉ là vẻ khinh thường này của nàng phối hợp với vẻ mặt phấn nộm nhìn như thế nào đều có bộ dáng đáng yêu, chỉ tay vào đối phương nói:

"Tiêu Trần Vũ, ngươi sợ? Sợ rồi thì sau này tựu làm tiểu đệ của ta."

Trước khi có trận chiến ngay hôm nay, Vương Thánh đã giới thiệu qua tên Tiêu Trần Vũ này và đám đệ tử cao niên cấp, và mọi ân oán của hai túc xá. Vì thế mà, Tiểu Vũ gọi ra tên của Tiêu Trần Vũ là chuyện bình thường.

"Ha ha." Tiêu Trần Vũ cười lớn một tiếng làm ra vẻ tiêu sái:

"Ta sẽ sợ? Ta nói, tên Vương Thánh kia, đầu óc công độc sinh các ngươi có phải là đều bị nước vào rồi hay không, cũng kiếm ra một tiểu nha đầu như vậy hướng ta khiêu chiến. Thật sự là buồn cười. Tiểu nha đầu, ngươi cũng không nghe xem Tiêu lão đại ta là ai.

Tại trong Nặc Đinh thành này, cho dù ta hoành tẩu cũng không ai dám ngăn trở, càng không cần phải nói tại trong học viện này."

Tựa hồ Phan Vũ bị tên Tiêu Trần Vũ này mang tính bỏ qua, hắn chỉ nhìn Tiểu Vũ và Vương Thánh.

Điều này làm cho Phan Vũ có chút tức a, tuy hắn không quá đẹp trai nhưng dù gì hắn cao hơn Tiểu Vũ, lại còn đứng gần với nàng nữa chứ, vậy mà có thể bỏ qua ta!

“ Này ta nói, bên kia ngươi quên ta sao? Dám ăn nói xà lơ. ” Phan Vũ không nhịn được nói.

“ Hả! ăn nói xà lơ là gì? ”

Phan Vũ đã không nói thì thôi, mà đã nói thì ai cũng phải chú ý tới hắn.

Bên phe của Tiêu Trần Vũ đang không ngừng đánh giá Phan Vũ, kẻ này đứng cùng Tiểu Vũ từ nãy, chưa nói lời nào.

Phan Vũ cũng không giải thích về câu nói đó, hắn nhìn Tiểu Vũ, ra hiệu cho nàng nói.

Thấy vậy, Tiểu Vũ nháy mắt đáp lại, rồi không nhịn được mà nói: "Ít nói nhảm, bắt đầu đi. Ngươi nói, như thế nào đánh."

“ Ta không cần biết ngươi là ai, dù ngươi là ai đi nữa cũng chẳng thay đổi được cục diện này đâu! ” Tiêu Trần Vũ, tự tin vào thực lực của mình nhìn về Phan Vũ cảnh cáo nói.

Rồi hắn mới chuyển xoay nhãn châu, thần sắc toát vài phần xấu xa nói:

" Yên tâm, ta cũng không khi dễ các ngươi. Nơi này các ngươi không phải là có mười người sao, chúng ta đây cũng chỉ xuất mười người. Luân lưu xuất tràng, người xuất tràng chỉ cần thắng, có thể giao thủ cùng đối thủ kế tiếp. Cho tới khi tất cả mọi người của một phương bị đánh bại."

...


Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc
— QUẢNG CÁO —