Dạ Vũ

Chương 18: Thời Cơ



Chương 18: Thời Cơ

Trong ánh chiều tà đang dần buông xuống, khói súng và t·iếng n·ổ rền vang khắp vùng mỏ Thần Sa.

Mặt đất nhuộm đỏ bởi máu của hàng trăm con người, những kẻ đã ngã xuống trong trận chiến đẫm máu này.

Giữa cảnh tượng hỗn loạn, hai bưởng vàng khét tiếng, Thanh Vàng và Tuấn Khỉ, dù đã mất hơn nửa quân số nhưng vẫn kiên cường chống trả.

Nhờ sự bọc hậu và hy sinh của những tên đàn em còn lại, họ đã thành công thoát khỏi vòng vây tử thần của Hùng Sẹo.

Cả Thanh Vàng và Tuấn Khỉ đều biết rằng lúc này, cơ hội lật kèo là rất mong manh. Quân số đ·ã c·hết quá nhiều, sức mạnh phòng thủ đã suy giảm nghiêm trọng.

Nhưng cả hai đều hiểu rằng đầu hàng vào thời điểm này chỉ đồng nghĩa với c·ái c·hết chắc chắn.

Trong thâm tâm họ biết rõ rằng, nếu quyết tử chiến, ít nhất họ còn có cơ hội sống sót.

Còn nếu bỏ chạy, cơ hội sống sót sẽ càng trở nên mỏng manh hơn.

Cả hai quyết định đánh cược sinh mạng của mình trong trận chiến cuối cùng này.

Trận chiến lên đến cao trào khi hai bưởng vàng quyết định phản công dữ dội.

Cả hai như con mãnh thú bị dồn đến đường cùng, cắn trả kẻ thù với tất cả sự điên cuồng và tuyệt vọng.

Thanh Vàng hét lớn ra lệnh cho đám đàn em còn sống sót tập hợp lại, cùng nhau đẩy lùi quân của Hùng Sẹo.

Tuấn Khỉ cũng không chịu kém cạnh, hắn dẫn đầu một nhóm nhỏ t·ấn c·ông thẳng vào trung tâm của đội hình địch, khiến quân Hùng Sẹo phải chao đảo.

Trong khi đó, Hùng Sẹo với tâm thế của kẻ nắm chắc phần thắng trong tay, ra lệnh cho quân lính của mình đuổi cùng g·iết tận, không để bất cứ kẻ nào thoát khỏi vùng mỏ.

Hắn hoàn toàn tin rằng chiến thắng đã nằm trong tầm tay, và rằng hai bưởng vàng kia sẽ sớm phải quỳ gối trước hắn.

Nhưng trong cơn hăng máu, Hùng Sẹo đã không nhận ra rằng số quân của hắn cũng đang giảm dần một cách đáng lo ngại.

Sự tự mãn đã khiến hắn bỏ qua một nguyên tắc quan trọng: không bao giờ được dồn đối thủ vào đường cùng, bởi khi đó, kẻ yếu nhất cũng có thể trở thành kẻ mạnh mẽ nhất.

Vũ Luân, ẩn nấp từ xa, quan sát toàn bộ diễn biến của trận chiến.

Hắn đếm số người ngã xuống và thầm ước chừng rằng đã có ít nhất 300 n·gười c·hết trong cuộc chiến này.

Máu nhuộm đỏ mặt đất, xác người chất đống khắp nơi, biến khu vực mỏ vàng thành một luyện ngục thực sự.

Tình hình chiến trận ngày càng trở nên tàn khốc, và Vũ Luân biết rằng thời cơ của mình sắp đến.

Đúng lúc ấy, một biến cố bất ngờ xảy ra.



Từ rìa khu mỏ, một nhóm người mới xuất hiện, dẫn đầu bởi một người đàn ông không ai biết rõ lai lịch.

Không hề báo trước, họ đồng loạt nổ súng vào quân của Hùng Sẹo, giải vây cho nhóm Thanh Vàng và Tuấn Khỉ.

Quân Hùng Sẹo bị t·ấn c·ông bất ngờ, bắt đầu hoảng loạn trước tình thế mới.

Người đàn ông dẫn đầu nhóm mới xuất hiện, với ánh mắt lạnh lùng, bước ra khỏi bóng tối và tuyên bố dõng dạc:

"Giết c·hết Hùng Sẹo! Nếu hắn thành công g·iết Bưởng Thanh và Bưởng Tuấn, thì con mồi tiếp theo hắn nhắm tới chính là chúng ta!"

Lời nói của hắn như đổ thêm dầu vào lửa.

Những kẻ thuộc về các băng nhóm nhỏ lẻ quanh mỏ Thần Sa, trước đây luôn phải nép mình dưới quyền Hùng Sẹo, giờ đây nhận ra rằng cơ hội duy nhất để sống sót chính là đoàn kết lại chống lại kẻ thù chung.

Những tiếng hô vang "Giết! Giết c·hết Hùng Sẹo!" đồng loạt vang lên từ những kẻ mới nhập cuộc, thúc đẩy tinh thần của cả đám quân.

Hùng Sẹo bị bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của cục diện.

Hắn không ngờ rằng những băng nhóm nhỏ lẻ trước đây luôn chịu khuất phục giờ đây lại dám đứng lên chống lại hắn.

Trước mắt hắn, toàn bộ chiến trường trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Quân của hắn bắt đầu mất phương hướng, bị bao vây từ nhiều phía.

Những kẻ từng trung thành với hắn giờ đây đang ngã xuống từng người một, còn những kẻ sống sót thì lạc lõng giữa làn đạn dày đặc.

Vũ Luân quan sát tất cả những điều này với một sự thỏa mãn ngầm.

Hắn biết rằng cuộc chiến đã đến hồi kết, và phần thắng đang nghiêng về phía những kẻ mới nhập cuộc.

Tuy nhiên, Hùng Sẹo vẫn chưa nhận thua.

Hắn gầm lên, ra lệnh cho những tên đàn em còn lại tập hợp lại để tổ chức phòng thủ.

Hắn biết rằng nếu để tình hình này tiếp tục diễn ra, tất cả sẽ kết thúc trong thảm bại.

Nhưng mặc cho những nỗ lực của Hùng Sẹo, tình thế đã quá muộn để thay đổi.

Quân của hắn bị áp đảo hoàn toàn, những tiếng súng vang lên không ngớt, tiếng gào thét của những kẻ sắp c·hết càng làm tăng thêm sự kinh hoàng cho khung cảnh.

Hùng Sẹo, với đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận và tuyệt vọng, biết rằng mình đã thua cuộc.

Vũ Luân nhận thấy thời cơ đã đến. Hắn di chuyển lặng lẽ trong bóng tối, tiến dần về phía trung tâm của trận chiến.



Hắn biết rằng trong cuộc hỗn loạn này, không ai có thể chú ý đến một kẻ lạ mặt như hắn.

Với sự lạnh lùng của một kẻ săn mồi, Vũ Luân chuẩn bị sẵn sàng để ra tay. Hắn sẽ không chỉ lấy vàng mà còn chấm dứt cuộc chiến này bằng cách riêng của mình.

Trong khung cảnh hỗn loạn của chiến trường đẫm máu, những viên đạn vẫn bay vèo vèo trong không trung, tiếng súng nổ liên tục không ngừng.

Xác người nằm la liệt, máu thấm đẫm mặt đất, biến nơi đây thành một cảnh tượng kinh hoàng của sự hủy diệt.

Những ai còn sống sót, dù là của phe nào, đều chỉ biết ẩn nấp, bám víu vào những mảnh đất hoặc tảng đá mong manh như bấu víu vào sự sống còn.

Và trong cái thế giới điên cuồng này, Vũ Luân xuất hiện như một bóng ma, âm thầm tận dụng cơ hội để thử sức mình.

Vũ Luân từ từ tiến về phía những xác c·hết nằm rải rác khắp nơi, nhặt lên một khẩu AK47 còn nguyên vẹn từ một tên lính xấu số.

Tay hắn cũng cầm theo vài băng đạn và vài quả lựu đạn từ những t·hi t·hể khác.

Trước đây, hắn chỉ từng luyện tập với v·ũ k·hí nóng trong môi trường an toàn, chưa bao giờ có cơ hội bắn súng trong tình huống thực chiến.

Nhưng hôm nay, trong cái địa ngục này, hắn đã tìm thấy "sân tập" lý tưởng của mình.

Hắn đứng từ xa, chăm chú quan sát từng mục tiêu di động đang cố gắng trốn chạy hay ẩn nấp.

Với Vạn Sự Thông, Vũ Luân hiểu rằng chỉ cần thực hành, kỹ năng của hắn sẽ nhanh chóng cải thiện.

Hắn bắt đầu với những phát đạn đầu tiên, tay vẫn chưa quen với t·iếng n·ổ và độ giật của khẩu súng.

Những viên đạn bay đi không chính xác, nhưng điều đó không làm hắn nản lòng.

Mỗi lần xả hết một băng đạn, Vũ Luân lại nạp thêm băng khác, đôi mắt lạnh lùng quan sát và học hỏi từ những sai lầm của mình.

Dần dần, cảm giác quen thuộc với súng đạn bắt đầu trở nên rõ rệt.

Khi băng đạn tiếp theo được nạp vào, những viên đạn của hắn đã bắt đầu tìm đúng mục tiêu với độ chính xác ngày càng cao.

Hắn không còn chỉ bắn cho vui, mà từng viên đạn đều được nhắm vào những kẻ mà hắn cho là đáng phải c·hết.

Không một ai trên chiến trường này nhận ra rằng, có một kẻ thứ 4 đang âm thầm tham chiến, đang dùng chính họ làm "bia tập bắn."

Những kẻ ngã xuống không phân biệt là thuộc phe nào, đạn từ khẩu AK47 của Vũ Luân đều không khoan nhượng.

Ban đầu, chỉ có vài kẻ ngã xuống dưới họng súng của hắn, nhưng rồi số lượng đó nhanh chóng tăng lên.

Từng viên đạn rời khỏi nòng súng của Vũ Luân đều mang theo sự điêu luyện và lạnh lùng đáng sợ, và số n·ạn n·hân của hắn đã tăng lên đến con số 20.



Càng bắn, Vũ Luân càng cảm thấy mình hoàn toàn làm chủ được khẩu súng.

Hắn dần trở nên tự tin hơn, mỗi phát bắn đều điêu luyện hơn, chính xác hơn.

Những kẻ còn sống sót trên chiến trường không còn phân biệt được kẻ thù hay đồng đội của mình nữa, bởi mỗi khi ai đó ngã xuống, họ chỉ nghe thấy tiếng súng từ một hướng không xác định, và sau đó là một cái xác nữa đổ gục.

Phía bên kia chiến tuyến, Hùng Sẹo lúc này chỉ còn lác đác vài tên đàn em trung thành.

Thanh Vàng và Tuấn Khỉ, sau trận chiến khốc liệt, cũng chỉ còn lại vài tên thuộc hạ thân tín, tất cả đều đã tổn hại nghiêm trọng.

Cả hai phe đều nhận ra rằng cuộc chiến này không còn như họ tưởng, khi mà quân số của cả hai đều đã suy kiệt.

Lúc này, việc tiếp tục chiến đấu chỉ còn là vấn đề sống còn, không còn chiến thắng hay danh vọng nào để đạt được nữa.

Giữa lúc họ đang căng thẳng ẩn nấp, chờ đợi cơ hội để ra đòn cuối cùng, một loạt tiếng súng vang lên từ phía xa.

Những kẻ đang cố giữ mạng sống của mình lập tức nhận ra rằng, có một phe thứ tư đã tham chiến.

Không ai biết kẻ đó là ai, nhưng tiếng súng đều đặn và những cái xác ngã xuống liên tục khiến họ lo sợ.

Người đàn ông cầm đầu những mỏ vàng nhỏ lẻ, thấy tình hình bất lợi, liền lớn tiếng hỏi: "Ai đó? Ai đang bắn chúng ta?"

Nhưng ngay sau đó, một viên đạn lạnh lùng bay thẳng vào đầu hắn, chấm dứt cuộc đời trong tích tắc.

Thanh Vàng, Tuấn Khỉ và cả Hùng Sẹo lúc này đều đã nhận ra sự hiện diện của kẻ bí ẩn này.

Bọn họ cố gắng tìm cách trốn thoát, nhưng mỗi khi một kẻ lộ diện, chỉ cần hơi lú đầu ra khỏi chỗ nấp, ngay lập tức một viên đạn khác từ phía Vũ Luân bay đến, kết liễu cuộc đời hắn.

Tỉ lệ trúng mục tiêu của Vũ Luân lúc này đã đạt đến mức đáng kinh ngạc, khiến những kẻ còn lại trên chiến trường không khỏi kinh hoàng.

Trong khung cảnh đầy c·hết chóc này, không ai có thể trốn thoát.

Những viên đạn của Vũ Luân bay tới liên tục, như một lời cảnh báo về sự tuyệt vọng và c·ái c·hết không thể tránh khỏi.

Hắn tiếp tục tiến lên, từng bước một, thu hẹp dần khoảng cách với những mục tiêu cuối cùng.

Hắn đã không còn là một kẻ tay mơ, mà đã trở thành một cỗ máy g·iết chóc thực sự, lạnh lùng và chính xác.

Cuối cùng, chỉ còn lại vài kẻ sống sót, trong đó có cả ba bưởng vàng khét tiếng.

Họ đã quá yếu đuối, không còn khả năng kháng cự. Trong cơn tuyệt vọng, họ cố gắng chạy trốn, nhưng tất cả đều vô ích.

Những viên đạn của Vũ Luân đã chờ sẵn, và từng kẻ một ngã xuống dưới sức mạnh không thể cưỡng lại của hắn.

Trận chiến kết thúc, nhưng không phải do sự chiến thắng của bất kỳ phe nào, mà bởi vì không còn ai đủ sức để chiến đấu nữa.

Những kẻ mạnh nhất trong khu vực mỏ vàng Thần Sa đã ngã xuống, và kẻ duy nhất đứng lại cuối cùng, là Vũ Luân.

Kết thúc Chương 18