Dạ Vũ

Chương 17: Thiên Thời Địa Lợi



Chương 17: Thiên Thời Địa Lợi

Sau nhiều ngày vất vả lẩn khuất trong khu rừng rậm, ẩn mình giữa những bóng cây và bụi cỏ, Vũ Luân cuối cùng cũng thu thập đủ thông tin cần thiết để lên kế hoạch tiêu diệt từng cứ điểm của Hùng Sẹo.

Bằng cách quan sát tỉ mỉ, hắn đã xác định được vị trí chính xác của các mỏ vàng và các khu vực mà đàn em của Hùng Sẹo thường tuần tra.

Những điểm yếu trong hệ thống an ninh của Hùng Sẹo dần dần lộ ra, và Vũ Luân đã sẵn sàng để ra tay.

Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị hành động, một tin tức đặc biệt quan trọng đã đến tai Vũ Luân: Hùng Sẹo đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn.

Ngày mai, hắn sẽ đích thân dẫn quân đi chiếm đoạt những mỏ vàng nhỏ lân cận, với ý định thâu tóm toàn bộ khu vực khai thác vàng phi pháp này.

Thông tin này khiến Vũ Luân phải cân nhắc lại kế hoạch của mình.

Vũ Luân cau mày suy nghĩ. Nếu Hùng Sẹo thực sự tiến hành kế hoạch này, mọi thứ có thể trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Hắn đã dự định sẽ âm thầm đánh vào từng cứ điểm nhỏ, lặng lẽ lấy đi vàng mà không gây sự chú ý.

Nhưng với kế hoạch lớn của Hùng Sẹo, tất cả sẽ diễn ra nhanh chóng và đẫm máu hơn nhiều.

Hùng Sẹo dường như đang chuẩn bị làm một vố lớn, có lẽ sau đó sẽ rút khỏi ngành vàng lậu và rửa tay gác kiếm.

Nhưng cũng có thể, hắn đang bị lòng tham làm mờ mắt, quyết tâm thâu tóm toàn bộ quyền lực tại đây.

Điều này khiến Vũ Luân cảm thấy tình thế trở nên khó khăn hơn.

Hắn phải đưa ra quyết định: hoặc tiếp tục kế hoạch ban đầu, hoặc tận dụng cơ hội khi Hùng Sẹo và đám đàn em đang phân tán lực lượng để đánh chiếm các mỏ vàng khác.

Dù lựa chọn phương án nào, Vũ Luân cũng hiểu rằng thời điểm ra tay phải được tính toán một cách chính xác, nếu không, hắn có thể sẽ trở thành con mồi trong chính cuộc săn của mình.

Suốt mấy ngày sau đó, khu vực rừng núi này đã thực sự biến thành một bãi chiến trường.

Mỗi ngày, Vũ Luân đều nghe thấy tiếng súng nổ vang vọng khắp nơi, tiếng hét đau đớn của những kẻ bị trúng đạn và tiếng gầm rú của động cơ xe thồ chở vàng chạy xuyên qua những con đường mòn.

Những cuộc t·ấn c·ông của Hùng Sẹo vào các mỏ vàng nhỏ diễn ra liên tục, không ngừng nghỉ.

Hắn và đám đàn em của mình như những con sói khát máu, lao vào cắn xé con mồi không thương tiếc.

Vũ Luân từ vị trí ẩn nấp, có thể thấy rõ từng diễn biến của cuộc chiến.

Đàn em của Hùng Sẹo không chỉ t·ấn c·ông đối thủ bằng vũ lực, mà còn áp dụng mọi thủ đoạn tàn ác để ép buộc những kẻ thua cuộc phải giao nộp vàng.

Những chiếc xe thồ nhỏ, chất đầy vàng, lũ lượt chạy theo những con đường mòn, hướng về mỏ vàng chính của Hùng Sẹo.

Cảnh tượng ấy không khác gì một đoàn lũ kiến đang tha về tổ những mảnh vụn chiến lợi phẩm sau một trận chiến.

Khu vực quanh mỏ vàng của Hùng Sẹo không khác gì một bãi chiến trường đẫm máu.

Xác c·hết nằm rải rác khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả mặt đất. Không chỉ là những kẻ đào vàng lậu, mà cả những người dân vô tội bị cuốn vào cuộc chiến này cũng phải bỏ mạng dưới lưỡi dao hay họng súng của những kẻ cuồng loạn vì lòng tham.

Vũ Luân đứng trên một gò đất cao, nhìn xuống cảnh tượng dưới chân, trong lòng không khỏi cảm thấy sự tàn bạo và vô nghĩa của cuộc c·hiến t·ranh này.



Nhưng hắn biết, đây chính là cơ hội để hắn thực hiện kế hoạch của mình.

Với tình hình hỗn loạn này, Vũ Luân nhận ra rằng, nếu hắn hành động đúng lúc, có thể hắn sẽ dễ dàng chiếm đoạt một lượng vàng lớn mà không cần phải đối đầu trực tiếp với toàn bộ lực lượng của Hùng Sẹo.

Tuy nhiên, nếu hắn ra tay quá sớm, hắn có thể sẽ trở thành mục tiêu của cả hai bên, và khi đó, cơ hội sống sót sẽ là rất mong manh.

Trong khi đang thăm dò tình hình chiến trận, Vũ Luân bất ngờ phát hiện hai bưởng vàng khét tiếng khác, Thanh Vàng và Tuấn Khỉ, đang lén lút di chuyển qua cánh rừng.

Cả hai đều rất cảnh giác, liên tục nhìn trước ngó sau để đảm bảo không bị theo dõi.

Vũ Luân quyết định bám theo, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện.

Hắn thấy hai người kia dừng lại tại một hốc đá lớn, nơi mà không ai có thể nhìn thấy nếu không biết rõ địa hình.

Đây là nơi ẩn nấp hoàn hảo cho một cuộc trao đổi bí mật. Khi đến nơi, cả Thanh Vàng và Tuấn Khỉ đều có vẻ bức xúc, mặt mày nhăn nhó khi ngồi xuống nói chuyện với nhau.

"Thằng Hùng Sẹo đúng là khốn nạn mà!"

Thanh Vàng cất giọng cộc cằn, gân cổ nổi lên.

"Nó tưởng nó là vua thật hay gì mà dám qua mặt cả tao và mày? . Không sớm thì muộn, nó cũng dọn sạch cả tao và mày thôi."

Tuấn Khỉ, một kẻ nổi danh vì sự tàn nhẫn, gật gù đồng tình, tay hắn siết chặt nắm đấm, biểu hiện rõ sự phẫn nộ.

"Mày nghĩ tao không tức hả? Thằng chó c·hết đó đã c·ướp mất mấy mỏ vàng ngon lành của tao, giờ còn định thâu tóm cả khu này. Để nó tiếp tục làm tới, tao và mày chỉ còn nước đi ăn mày thôi."

Thanh Vàng nhếch mép cười khẩy, ánh mắt đầy toan tính.

"Tao nói thật nhé, không dập nó sớm thì tao với mày cũng chẳng còn gì mà chơi đâu. Nhưng muốn đụng đến nó thì không dễ. Nó đông quân, súng ống đầy đủ, mà đàn em lại toàn lũ liều mạng."

"Biết rồi," Tuấn Khỉ cắt ngang, giọng đầy bất mãn.

"Nhưng không lẽ ngồi im chờ c·hết? Tao nghĩ, nếu tao với mày liên thủ, hợp sức lại mà đánh thẳng vào hang ổ của nó, không chừng còn có cửa thắng. Mày nghĩ sao?"

Thanh Vàng trầm ngâm, rồi gật đầu đồng ý.

"Được. Tao cũng thấy thế. Nhưng phải chuẩn bị kỹ lưỡng, không thể manh động. Tao sẽ gom hết đám đàn em về đây, chờ khi nó ra ngoài thì mình đánh thẳng vào trung tâm của nó. Bắt sống thằng Hùng Sẹo, c·ướp hết mỏ vàng của nó, chia đều cho cả tao với mày."

Tuấn Khỉ cười gian xảo, đưa tay ra bắt với Thanh Vàng.

"Tao với mày cứ thế mà làm. Chỉ cần chơi đẹp, ăn chia sòng phẳng, thì sau vụ này, đéo ai dám động vào tụi mình nữa."

Cuộc trò chuyện giữa hai bưởng vàng kết thúc bằng một cái bắt tay quyết liệt, hứa hẹn một trận chiến khốc liệt sắp xảy ra.

Vũ Luân, đứng từ xa nghe rõ từng lời, không thể không nở một nụ cười thỏa mãn.

Thế trận đang diễn ra đúng như những gì hắn mong đợi. Sự hỗn loạn này là cơ hội để hắn ra tay, không chỉ để lấy vàng, mà còn để nhấn chìm tất cả trong cuộc chiến sinh tử này.

Với thiên thời địa lợi đều đã trong tay, Vũ Luân biết rằng thời cơ đã chín muồi để hành động.



Thanh Vàng và Tuấn Khỉ, sau khi nhất trí về kế hoạch đánh chiếm mỏ vàng của Hùng Sẹo, đã lên kế hoạch chi tiết cho cuộc t·ấn c·ông.

Cả hai bưởng vàng quyết định lợi dụng thời điểm Hùng Sẹo dẫn quân ra ngoài để chiếm các mỏ vàng lân cận.

Khi đó, lực lượng tại mỏ chính của Hùng Sẹo sẽ suy yếu, và đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để họ mai phục và tiêu diệt toàn bộ lực lượng còn lại của hắn.

Một khi Hùng Sẹo không còn chỗ dựa, việc chiếm đoạt toàn bộ tài sản và mỏ vàng của hắn chỉ là vấn đề thời gian.

Sau nhiều ngày chuẩn bị, cuối cùng thời cơ cũng đã đến.

Thanh Vàng và Tuấn Khỉ đã tập hợp toàn bộ lực lượng của mình, sẵn sàng xông lên t·ấn c·ông vào mỏ vàng chính của Hùng Sẹo.

Những kẻ dưới trướng của họ đều là những tên giang hồ khét tiếng, tay lăm lăm v·ũ k·hí, ánh mắt sáng lên đầy tham vọng khi nghĩ đến những kho vàng đang chờ họ ở phía trước.

Tất cả đều tin rằng lần này, chiến thắng đã nằm trong tầm tay.

Khi quân của Hùng Sẹo vừa rời khỏi mỏ để thực hiện cuộc t·ấn c·ông vào các mỏ vàng nhỏ lân cận, Thanh Vàng và Tuấn Khỉ ra lệnh cho quân của mình xông lên.

Đội quân của cả hai bưởng vàng di chuyển nhanh chóng qua các lối đi bí mật trong rừng, tiến thẳng đến mỏ vàng chính của Hùng Sẹo.

Mọi thứ dường như diễn ra thuận lợi đến không ngờ. Không gặp phải sự kháng cự nào đáng kể, họ tiến vào sâu trong mỏ, cảm giác chiến thắng đã gần kề.

Vũ Luân, ẩn mình ở một vị trí cao bên ngoài mỏ, theo dõi toàn bộ diễn biến trận chiến.

Hắn không thể không cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Mọi thứ dường như quá suôn sẻ. Hắn tự hỏi, liệu Hùng Sẹo có thực sự ngu ngốc đến mức để mất mỏ vàng của mình một cách dễ dàng như vậy?

Nếu Hùng Sẹo thực sự là một kẻ ngu dốt, làm sao hắn có thể giữ vững vị trí bưởng vàng hàng đầu trong khu vực Thần Sa này?

Những suy nghĩ ấy khiến Vũ Luân cảm thấy không yên. Hắn cảm giác rằng có một điều gì đó rất sai.

Tuy nhiên, Thanh Vàng và Tuấn Khỉ, trong cơn say chiến thắng, hoàn toàn không nhận ra những dấu hiệu bất thường.

Cả hai đều cho rằng chiến thắng đã nằm chắc trong tay. Họ tiến vào sâu hơn trong mỏ, tin rằng chỉ cần một chút nữa thôi, họ sẽ có thể chạm tay vào những kho vàng lấp lánh mà họ hằng mong đợi.

Đúng lúc đó, một tràng cười lớn vang lên, đầy chế giễu và thách thức.

Tiếng cười của Hùng Sẹo.

Từ trong bóng tối, hắn bước ra, khuôn mặt đắc thắng, đôi mắt lóe lên tia nhìn khinh miệt.

“Bọn mày nghĩ tao dễ bị diệt thế sao?” Hùng Sẹo cất giọng, đầy sự ngạo nghễ.

“Tao đã chờ đợi ngày này lâu rồi, để dạy cho tụi mày một bài học.”

Tiếng cười của Hùng Sẹo như một tín hiệu.

Ngay lập tức, từ khắp các ngóc ngách trong khu mỏ, hàng loạt binh lính của Hùng Sẹo xuất hiện.



Họ tràn ra từ những hầm ngầm, các lối đi bí mật mà Thanh Vàng và Tuấn Khỉ không hề hay biết.

Hóa ra, toàn bộ kế hoạch t·ấn c·ông của hai bưởng vàng này đã rơi vào bẫy của Hùng Sẹo.

Hắn đã cố tình tạo ra vẻ yếu ớt, để dụ cả Thanh Vàng và Tuấn Khỉ vào thế trận của mình.

Cả hai bưởng vàng không kịp phản ứng, quá bất ngờ trước sự xuất hiện đông đảo và bất ngờ của quân Hùng Sẹo.

Tiếng súng nổ rền vang, từng loạt đạn xé toạc không gian, gieo rắc c·ái c·hết khắp nơi.

Quân của Thanh Vàng và Tuấn Khỉ rơi vào cảnh hỗn loạn, không còn giữ được đội hình. Họ bị bao vây, không còn đường lui.

Những kẻ từng hùng hổ xông lên giờ đây chỉ biết chạy trốn, nhưng hầu hết đều không thể thoát khỏi cơn mưa đạn.

Vũ Luân, từ vị trí quan sát của mình, chứng kiến cảnh tượng này với sự ngạc nhiên xen lẫn thán phục.

Hắn phải thừa nhận rằng, Hùng Sẹo đã tính toán rất kỹ lưỡng.

Bẫy này không chỉ nhằm tiêu diệt hai kẻ thù lớn nhất của hắn mà còn nhằm thâu tóm toàn bộ khu vực khai thác vàng mà không tốn quá nhiều công sức.

Đây là một nước cờ đầy khôn ngoan và tàn nhẫn. Một cái bẫy hoàn hảo đã được giăng ra, và giờ đây, kết cục của nó đang dần hiện rõ.

Trận chiến trở nên ác liệt hơn bao giờ hết.

Quân của Thanh Vàng và Tuấn Khỉ, dù cố gắng phản kháng, nhưng trước sự áp đảo về lực lượng và lợi thế địa hình của quân Hùng Sẹo, họ lần lượt gục ngã.

Xác c·hết bắt đầu chất chồng lên nhau, máu chảy thành dòng nhuộm đỏ cả nền đất.

Tiếng kêu thét đau đớn của những kẻ b·ị t·hương, tiếng gào rú của những kẻ sắp c·hết hòa vào nhau tạo thành một bức tranh c·hiến t·ranh khốc liệt.

Giữa khung cảnh ấy, Hùng Sẹo vẫn đứng sừng sững, cười lớn.

Hắn như một vị vua đang chứng kiến cảnh quân thù bị tiêu diệt dưới chân mình.

Hắn quay sang Thanh Vàng và Tuấn Khỉ, lúc này đang bị bao vây và không còn đường thoát.

"Tao đã bảo rồi, chơi với lửa có ngày cháy tay. Tụi mày tưởng dễ qua mặt tao lắm sao?"

Hùng Sẹo gầm lên, giọng nói đầy phẫn nộ nhưng cũng chứa đựng sự đắc ý.

Trong khi đó, Vũ Luân vẫn bình tĩnh quan sát từ xa. Hắn biết rằng thời điểm hành động của mình sắp đến.

Với cả ba bưởng vàng đều lâm vào cảnh chiến đấu sinh tử, Vũ Luân hiểu rằng đây chính là cơ hội để hắn ra tay.

Trong cuộc chiến này, hắn không chỉ muốn lấy vàng mà còn muốn tận dụng sự hỗn loạn để dọn dẹp tất cả những kẻ cản đường.

Hắn chuẩn bị sẵn sàng, chờ thời cơ chín muồi để hành động.

Cuộc chiến chưa kết thúc, và Vũ Luân biết rằng trận ác chiến này sẽ còn tiếp tục, nhưng khi nó kết thúc, sẽ không ai còn đủ sức để ngăn cản hắn.

Với cái nhìn lạnh lùng và tâm thế của một kẻ săn mồi, Vũ Luân đã sẵn sàng bước vào cuộc chơi mà hắn tin chắc mình sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Kết thúc Chương 17.