Dạ Vũ

Chương 13: Phán Xét



Chương 13: Phán Xét

Tuấn Anh run rẩy móc điện thoại của mình ra, đôi tay hắn run lên không ngừng khi cố gắng bấm số gọi cho cha mình.

Nhưng trước khi hắn kịp nhấn nút gọi, một ánh đao sắc bén lóe lên trong bóng tối, chém rụng cả hai bàn tay hắn.

Chiếc điện thoại theo đó rơi xuống đất, lăn lông lốc trước khi nằm im một chỗ, màn hình vẫn sáng rực.

Tiếng thét đau đớn của Tuấn Anh vang lên khắp căn phòng, một tiếng thét xé lòng, thể hiện sự đau đớn tột cùng khi hắn nhìn xuống đôi tay đẫm máu của mình.

Máu từ các vết chém tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cả sàn nhà.

Hắn ngã gục xuống, cố gắng quằn quại trong nỗi đau không thể diễn tả thành lời, nhưng điều kinh hoàng hơn chính là hắn không thể thấy bất kỳ ai xung quanh.

Không có kẻ nào để trách mắng, không có ai để cầu xin sự giúp đỡ. Xung quanh hắn chỉ là bóng tối và sự tĩnh lặng c·hết chóc.

Những ả nữ sinh vừa bị Tuấn Anh h·ành h·ạ cũng không kém phần sợ hãi.

Họ đã bị bào mòn cả về thể xác lẫn tâm lý, và giờ đây, cảnh tượng máu me và quỷ dị trước mắt như giọt nước tràn ly, đẩy họ đến bờ vực của sự mất kiểm soát hoàn toàn.

Một số cô run rẩy đến mức không thể đứng vững, ngã quỵ xuống đất, khóc nấc lên trong nỗi sợ hãi tột cùng.

Họ không thể kiềm chế nổi chức năng bài tiết, và mùi h·ôi t·hối bắt đầu lan ra trong không gian, càng làm tăng thêm bầu không khí kinh hoàng.

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng và đầy chế nhạo vang lên trong không khí.

Giọng nói không phát ra từ một vị trí cụ thể nào mà như tràn ngập khắp nơi, bao bọc lấy Tuấn Anh.

Đó là giọng của Vũ Luân, kẻ mà Tuấn Anh không thể thấy, nhưng sự hiện diện của hắn như một bóng ma đầy uy lực.

“Tuấn Anh, mày có biết cảm giác của những người mà mày đã hãm hại như thế nào không? Chắc mày không thể tưởng tượng được, đúng không? Vì mày luôn sống trong sự bảo vệ của cha mày, nghĩ rằng mình là kẻ bất khả x·âm p·hạm.”

Tuấn Anh lắc đầu, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói, nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ là bóng tối và nỗi kinh hoàng.

Giọng nói đó tiếp tục, giờ đây vang lên đầy sự khinh miệt.

“Đây là sự trừng phạt của tao dành cho mày, cho những tội lỗi mà mày đã gây ra. Mày nghĩ rằng mày có thể thoát khỏi tất cả mọi thứ chỉ vì có cha mày đứng sau lưng? Mày đã lầm, Tuấn Anh à. Đêm nay, mày sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mày đã làm.”

Tuấn Anh càng hoảng sợ hơn, hắn cố gắng lết đi trên sàn, nhưng sự đau đớn từ đôi tay b·ị c·hém khiến hắn không thể di chuyển được.

Mỗi lần cố gắng, cơn đau lại bùng lên như ngọn lửa thiêu đốt từng thớ thịt, khiến hắn chỉ có thể quằn quại trong sự bất lực.

Hắn muốn hét lên, muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng không thể thốt nên lời, chỉ có những tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên từ cuống họng khô khốc.



Vũ Luân chậm rãi bước đến gần hắn, vẫn trong trạng thái tàng hình, rồi đột ngột hiện ra trước mặt hắn.

Đôi mắt của Vũ Luân nhìn Tuấn Anh lạnh lùng, không một chút thương xót.

Anh rút điện thoại ra, bắt đầu ghi hình lại tất cả những gì đang diễn ra.

Giọng nói của anh vang lên lần nữa, lần này là để hỏi hắn về những tội lỗi trong quá khứ.

“Nói đi, Tuấn Anh. Mày đã làm những gì? Hãy khai ra hết, từng tội lỗi một. Nếu không, tao sẽ khiến mày phải chịu đựng một c·ái c·hết từ từ và đau đớn hơn bất kỳ thứ gì mày từng tưởng tượng.”

Tuấn Anh, trong cơn đau đớn và tuyệt vọng, bắt đầu lắp bắp khai nhận.

Hắn kể lại những tội lỗi mà hắn đã gây ra với giọng nói ngắt quãng, run rẩy.

Hắn thú nhận tất cả: từ những vụ hãm h·iếp, t·ống t·iền, đến việc hắn đã từng g·iết c·hết những người vô tội khi say xỉn và tham gia vào những cuộc đua xe nguy hiểm.

Mỗi lời thú nhận của hắn đều được Vũ Luân ghi lại, từng chi tiết, từng sự kiện.

Cuối cùng, khi đã thu thập đủ chứng cứ, Vũ Luân dừng lại.

Anh nhìn xuống Tuấn Anh, kẻ giờ đây chỉ còn là một tên tội đồ quằn quại trong vũng máu của chính mình.

Ánh mắt của Vũ Luân không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng và vô cảm như từ đầu.

Anh rút con dao sắc bén ra, không một chút do dự, anh vung dao chém phăng cả bốn chi của Tuấn Anh, máu tuôn ra không ngừng.

Tiếng hét của hắn vang lên trong đêm tối, nhưng không ai đến cứu, không ai nghe thấy.

Sau khi cắt bỏ tứ chi, Vũ Luân đứng dậy, nhìn xuống cái xác đang dần tắt thở của Tuấn Anh.

“Đây là cái giá mà mày phải trả. Tao chỉ đơn giản là lấy ác diệt trừ ác. Mày không xứng đáng được sống, và mày sẽ không bao giờ làm tổn thương thêm ai nữa.”

Với một nhát dao cuối cùng, Vũ Luân chặt phăng đầu của Tuấn Anh, kết thúc cuộc đời của một kẻ tội đồ.

Máu tuôn ra như thác, nhuộm đỏ cả sàn nhà.

Vũ Luân lặng lẽ cất dao vào túi, dọn dẹp những bằng chứng cần thiết, rồi biến mất vào đêm tối, để lại căn phòng đầy máu và xác c·hết, nhưng giờ đây, nó là một nơi yên tĩnh hơn, không còn sự độc ác và tội lỗi.

Sau khi hoàn tất hành động tàn bạo của mình, Vũ Luân đứng lặng trước đống hỗn loạn mà anh đã tạo ra.

Cái xác không đầu của Trần Tuấn Anh nằm bất động trên sàn, máu vẫn còn chảy ra từ những vết chém.



Những cô nữ sinh tội nghiệp, vừa thoát khỏi bàn tay tàn ác của hắn, giờ đây chỉ còn biết co rúm lại trong góc phòng, ánh mắt hoảng loạn và sợ hãi tột độ.

Trước khi rời khỏi căn phòng đẫm máu, Vũ Luân quay lại nhìn những cô gái trẻ.

Giọng anh lạnh lùng nhưng không thiếu phần đe dọa

“Các cô tốt nhất là bình tĩnh lại và rời khỏi nơi này nếu không muốn bị liên lụy. Quên những gì đã thấy, và sống tiếp cuộc đời của các cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Nói xong, anh không đợi phản ứng từ họ, lặng lẽ bước ra ngoài.

Anh biết rằng những cô gái này sẽ không dám tiết lộ bất kỳ điều gì về những gì đã xảy ra đêm nay.

Họ đã quá sợ hãi, quá chấn động để làm bất cứ điều gì khác ngoài việc trốn chạy khỏi địa ngục này.

Bước ra khỏi căn phòng, Vũ Luân tìm kiếm một chiếc balo để có thể thu thập v·ũ k·hí.

Anh biết rằng mình cần phải chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra, và trong một đất nước mà việc sở hữu súng ống là điều cấm kỵ đối với những người không có thân phận đặc biệt, thì những khẩu súng mà đám cận vệ của Trần Tuấn Anh mang theo là một tài sản vô giá.

Anh lặng lẽ lục soát các xác c·hết trong biệt thự, thu thập tất cả những khẩu súng, đạn dược và các trang bị khác mà anh có thể tìm thấy.

Anh nhét chúng vào balo một cách cẩn thận, từng khẩu súng được bọc kỹ để tránh tạo ra tiếng động hay để lại dấu vết.

Đây không chỉ là sự chuẩn bị cho những phi vụ tiếp theo mà còn là biện pháp phòng ngừa để bảo vệ chính bản thân và gia đình anh.

Khi đã thu thập đủ v·ũ k·hí, Vũ Luân rời khỏi biệt thự và lặng lẽ trở về nhà.

Trên đường về, tâm trí anh không ngừng suy nghĩ về những gì sắp tới. Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao năm, anh biết rõ rằng khi một kẻ quyền lực như Trần Tuấn Hải phát hiện con mình bị g·iết, hắn sẽ không để yên.

Dù muốn dù không, Vũ Luân hiểu rằng ông ta sẽ tìm cách trả thù, và điều đó có thể đặt gia đình anh vào tình thế nguy hiểm.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vũ Luân: để đảm bảo an toàn tuyệt đối, anh cần phải loại bỏ mối đe dọa này từ trong trứng nước.

Giết c·hết Trần Tuấn Anh chưa đủ, anh cần phải trừ khử luôn cả cha hắn, Trần Tuấn Hải, để đảm bảo rằng không ai có thể trả thù anh hay đe dọa gia đình anh trong tương lai.

Quyết định này được đưa ra một cách nhanh chóng và dứt khoát. Vũ Luân không chần chừ thêm, anh quyết định hành động ngay lập tức.

Anh nhớ lại địa chỉ nhà của Trần Tuấn Hải mà người thuê đã cung cấp trong hồ sơ.

Đó là một biệt thự lớn nằm ở ngoại ô thành phố, nơi mà ông ta và vợ đang sinh sống.

Vũ Luân lặng lẽ tiến đến căn biệt thự của Trần Tuấn Hải.



Với kinh nghiệm vừa thu được, anh một lần nữa sử dụng khả năng tàng hình của mình để đột nhập vào nhà mà không ai phát hiện.

Như một bóng ma, anh vô hiệu hóa toàn bộ hệ thống camera giá·m s·át và các thiết bị an ninh bằng những thủ thuật đã thành thạo.

Căn biệt thự này cũng không phải là một thách thức đối với anh, khi mọi hệ thống an ninh đều bị vô hiệu hóa trong im lặng.

Sau khi chắc chắn rằng không có ai phát hiện ra sự hiện diện của mình, Vũ Luân bắt đầu kiểm tra toàn bộ căn nhà.

Anh nhận ra rằng ngoài Trần Tuấn Hải và vợ ông ta, không có bất kỳ ai khác trong căn biệt thự này.

Điều này khiến anh cảm thấy yên tâm hơn, bởi việc trừ khử Trần Tuấn Hải giờ đây trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Mặc dù không biết Trần Tuấn Hải có thực sự gây ra tội ác nào hay không, Vũ Luân không có ý định để ông ta sống sót.

Anh biết rằng nếu không ra tay, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.

Trần Tuấn Hải là một người quyền lực, và một khi ông ta biết được sự thật về c·ái c·hết của con trai mình, chắc chắn ông ta sẽ không để yên.

Vũ Luân tạo ra một tiếng động nhỏ, đủ để khiến vợ chồng Trần Tuấn Hải tỉnh giấc.

Trong bóng tối, ông Tuấn Hải lặng lẽ đứng dậy, nghi ngờ có điều gì đó không ổn.

Ông ra khỏi giường, cẩn thận bước ra khỏi phòng để kiểm tra xung quanh.

Chính vào khoảnh khắc đó, Vũ Luân hành động.

Anh lặng lẽ tiếp cận Trần Tuấn Hải từ phía sau, chiếc dây cước siết chặt trong tay.

Khi ông Tuấn Hải quay đầu lại, cũng là lúc Vũ Luân vung sợi dây cước, quấn chặt quanh cổ ông ta.

Trần Tuấn Hải không kịp thốt ra một lời, cảm giác nghẹt thở lập tức ập đến.

Anh siết chặt dây cước với lực mạnh, kéo ông ta vào góc tối của căn nhà.

Trần Tuấn Hải quằn quại trong tuyệt vọng, đôi tay cố gắng giằng co với sợi dây cước, nhưng sức mạnh của Vũ Luân không cho ông ta cơ hội.

Trong vòng vài giây ngắn ngủi, ông Tuấn Hải bất động, đôi mắt mở trừng trừng trong nỗi kinh hoàng cuối cùng.

Vũ Luân thả xác ông ta xuống sàn, hít một hơi dài rồi từ từ đứng dậy.

Anh biết rằng với c·ái c·hết của Trần Tuấn Hải, mối nguy hiểm cho gia đình mình đã được loại bỏ hoàn toàn.

Không còn ai có thể đe dọa anh, và anh sẽ tiếp tục con đường mà mình đã chọn, không chút do dự hay sợ hãi.

Tất nhiên đêm đó ngay cả vợ ông Hải cũng không thoát khỏi số phận.

Kết thúc Chương 13.