Kinh Thương Nước Việt

Chương 13: Chuẩn Bị Đầy Đủ




Chỉ là người tính không bằng trời tính, Lệ Quân hôm nay chính đang có một khách hàng ở gần đây cần tư vấn luật sư, cô vừa xong việc đang nổ máy chuẩn bị rời khỏi gara liền tiếp được điện thoại của Dương Thiên.
Vì thế chưa tới 5 phút, Lệ Quân đã tới nơi, thậm chí còn đến trước Cao Sâm.

Lệ Quân một thân âu phục, gương mặt xinh đẹp nhưng tố chất nghề nghiệp và tính cách khiến vẻ ngoài cô luôn rất lạnh lùng. Tay xách cặp da, chân dài bước tới, thấy Dương Thiên nhìn qua, cô gật đầu đi tới, vươn tay nói:

- Lại gặp nhau. Anh Thiên.

- Rất nhanh. Nhìn ra cô cũng đang ở ngay gần đây.

Dương Thiên vươn tay thoáng nắm theo lễ tiết, liền bắt đầu nói vào chính sự.

- Người này là Lý Thái Sơn, người đã buông lời lẽ phỉ báng và đe dọa cả nhân viên của tiệm hoa này lẫn tôi. Sự tình vắn tắt tôi đã nói với cô, còn đây là file ghi âm.

Lệ Quân quay sang thái độ không nặng không nhẹ nhìn Lý Thái Sơn. Quan sát qua kẻ này tướng mạo hèn tiện, lại cố tỏ ra mình ở trên cao nhìn xuống, mắt chó coi thường người, đúng loại Lệ Quân rất chán ghét nhưng lại thường xuyên gặp phải. Cô không để mắt tới hắn quá lâu, tập trung nghe âm thanh ghi âm, cô vốn lạnh lùng cũng phải nhíu mày khi nghe lời lăng mạ của tên khốn này.

Theo quy định của Nghị định xx/yy/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh, trật tự, an toàn xã hội. Theo đó người có hành vi khiêu khích, trêu ghẹo, xúc phạm, lăng mạ, bôi nhọ danh dự, nhân phẩm của người khác sẽ bị phạt tiền từ 2 triệu đến 3 triệu. Trừ trường hợp quy định tại điểm b khoản 2 Điều 21 và Điều 54 Nghị định này.

Cụ thể, loại trừ trường hợp có lời nói, hành động đe dọa, lăng mạ, xúc phạm danh dự, nhân phẩm người thi hành công vụ quy định tại điểm b khoản 2 Điều 21. Hành vi này có mức phạt tiền từ 4 triệu đến 6 triệu. Đối với hành vi xúc phạm danh dự, nhân phẩm của thành viên gia đình quy định tại Điều 54. Mức phạt tiền cao nhất cho hành vi này lên tới 10 triệu đến 20 triệu.

Trong trường hợp hành bi bôi nhọ danh dự gây nên hậu quả nghiệm trọng. Người thực hiện hành vi có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội làm nhục người khác theo quy định tại Điều 155 của Bộ luật Hình sự 2015 sửa đổi năm 2017.

Theo đó, người thực hiện hành vi trên có thể bị phạt cảnh cáo, phạt tiền từ 10 đến 30 triệu đồng. Hoặc phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm.

Trường hợp người thực hiện hành vi bôi nhọ thực hiện với nhiều người có thể bị phạt tù từ 3 tháng đến 2 năm. Hay trường hợp nghiêm trọng hơn là gây rối loạn tâm thần và hành vi của nạn nhân, tỷ lệ tổn thương cơ thể 61% trở lên, hoặc làm nạn nhân tự sát, đối tượng sẽ phại chịu phạt tù từ 02 năm đến 05 năm.

Bên cạnh đó, người thực hiện hành vi bôi nhọ danh dự, nhân phẩm người khác còn có thể bị cấm đảm nhiệm chức vụ, cấm hành nghề hoặc làm công việc nhất định từ 1 đến 5 năm.

Lê Quân rất nhanh xác nhận lời lẽ lăng mạ của kẻ này hoàn toàn đủ xét vi phạm luật hình sự, tỉ lệ phạt tù là không thấp. Loại sâu mọt này phải cho chúng ngồi tù mới đem lại công bằng cho người bị chúng lăng mạ.

Lúc này, Lý Thái Sơn toàn thân đã phát run, không phải tức phát run mà là sợ phát run. Hắn không ngờ Dương Thiên lại chơi thật, gọi hẳn luật sư tới. Lý Thái Sơn hắn cũng có quen luật sư nhưng hắn hiểu rõ lần này mình đuối lý. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh bước tới phía Dương Thiên:

- Người anh em này, đều là kẻ có địa vị sao lại đi gài bẫy nhau? Tôi thấy thế này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi mời cậu một bữa làm lành được chứ? Chậu hoa này tôi vẫn sẽ mua.

Trần Phương nghe vậy hai mắt hơi sáng lên, so việc bị chửi mắng mấy câu mà nhận được hoa hồng cũng không đáng nhắc tới:

- Tôi thấy ông chủ Lý đây cũng có thành ý xin lỗi rồi, việc này anh Dương xem có bỏ qua được không?

Dương Thiên nhíu mày, hắn rất khinh thường hạng người lá mặt lá trái như Trần Phương, hám giàu khinh nghèo, loại người này chỉ có kẻ vô năng mới thuê làm việc. Giờ phút này kẻ gây họa đã chịu nhận lỗi, kẻ trông tiệm cũng lên tiếng bao che, hắn Dương Thiên thực sự cũng chỉ là người ngoài. Tuy vậy, đã động đến Dương Thiên hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được.

- Lê Quân, cô cần thêm gì nữa để xử lý vụ này?

Lê Quân vốn còn đang thất vọng thì nghĩ có hai người đứng ra bày tỏ làm hòa rồi thì Dương Thiên sẽ coi như thôi, cô thực sự rất muốn đem những kẻ miệng không sạch sẽ này giáo huấn nhưng dù sao mình cũng chỉ là người ngoài cuộc nên không tiện nói gì. Không ngờ Dương Thiên lại đúng hợp khẩu vị cô.

- Tôi thấy ở khu này có camera nữa, tôi sẽ làm việc với ban quản lý tòa nhà. Có camera ghi hình, máy ghi âm ghi tiếng, như vậy là đủ để xử lý vụ này rồi.

- Được, vậy vất vả cô.

Nói xong Dương Thiên nhìn một chút Lý Thái Sơn đang run rẩy cầm điện thoại gọi luật sư, còn có Trần Phương mặt héo úa đứng ở một bên.

- Trần Phương, có chuyện gì?

Một đại hán cao lớn bước tới, mặt mũi tràn đầy khó chịu.

- Ông chủ Sâm!

Trần Phương hai mắt tỏa sáng, hy vọng lại tới, hắn vội vàng lên tiếng giải thích sự việc đầu đuôi chí cuối, đương nhiên cũng thêm mắm thêm muối việc Dương Thiên cắn mãi không nhả.

Cao Sâm nghe chuyện mày hơi nhíu. Người trẻ tuổi trước mặt đẹp trai cao ráo, tuy vậy một thân không đáng bao nhiêu tiền, nhưng khí chất thong dong, tự tại, lại có luật sư nhìn giống rất thân thiết, khiến Cao Sâm có mấy phần e dè. Đứng về phía mình, Dương Thiên trượng nghĩa ra tay hỗ trợ, nhưng lại cắn mãi không thả, kẻ làm ăn như hắn rất ngại vấn đề liên quan kiện tụng, hầu tòa. Dù mình không sai, nhưng thời gian, tinh lực và danh tiếng rất có thể bị ảnh hưởng ít nhiều. Bản thân hắn cũng muốn thêm một việc không bằng bớt một việc. Vì thế, Cao Sâm bước tới:

- Chào anh Dương, tôi là Cao Sâm, chủ cửa hàng này. Rất cảm ơn anh đã tương trợ khi khó khăn.

Dương Thiên đánh giá người trước mặt, rõ ràng là kẻ thành tinh, nhưng những người này thường lại càng ngại phiền phức.

- Chào anh, tôi Dương Thiên, khó khăn giúp đỡ là việc nên làm, anh không cần quá câu nệ.

- Anh Dương rất trẻ, sau khi nghe trợ lý kể lại chuyện vừa xảy ra, tôi rất khâm phục anh. Nhưng việc này tôi nghĩ vẫn nên xử lý êm đẹp là tốt nhất. Anh Dương xem có thể cho tôi chút mặt mũi được không? Làm nghề dịch vụ này, nhiều khi khách chính là cha mẹ, bị răn dạy chửi bới cũng là một phần nhiệm vụ công việc a.

Dương Thiên thở dài, hắn biết nếu kiện vụ này phía cửa hàng xem ra chỉ có thể đứng làm nhân chứng, giá trị cũng không cao. Hắn gật đầu:

- Tốt. Ông chủ Sâm đã lên tiếng tôi cũng không làm khó ông. Vốn tôi còn định để luật sư hỗ trợ cửa hàng của ông xả được cơn tức này, nhưng xem ra thôi vậy. Việc kiện tụng này cứ để tôi tới tiếp đi, dù sao người này tập trung lăng mạ tôi cũng không thiếu.

Cao Sâm nghe được nửa đầu vốn đã thả lỏng một hơi, nhưng nghe đoạn sau lại chỉ biết cười khổ trong lòng. Hắn biết, người ở độ tuổi như hắn độ nhẫn nhịn rất tốt, nhưng người trẻ, lại có chút địa vị, không trực tiếp lao tới sử dụng nắm đấm đã coi như rất kiềm chế rồi. Giờ luật sư cũng đã gọi tới, vụ này vẫn là thôi đi, để hắn tự lo. Mặc dù chậu hoa ngọc cẩm tú này giá trị không nhỏ, nhưng chung quy vẫn là chất lượng ở đó, hắn vốn cũng để làm trấn điếm chi bảo nên bán sớm bán muộn cũng không vấn đề gì.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
— QUẢNG CÁO —