Kinh Thương Nước Việt

Chương 12: Thượng Đẳng (3) Vu Oan




Dương Thiên vừa hỗ trợ xong vốn định rời đi, nghe vậy không khỏi buồn cười. Tên kia lại coi hắn là kẻ ăn trộm, giờ còn muốn gỡ hết ra kiểm tra lại.

Dương Thiên cũng không ngu, hắn nghe vậy sao còn không biết tên này giở trò, sợ rằng ngay từ đầu đã không có ý định mua món đồ này rồi. Hắn không phải bác sĩ tâm lý, nhưng loại người giàu mắt chó coi thường người khác này hắn đã gặp không ít.

Nói trắng ra, tên mập này làm mọi thứ cũng chỉ để thỏa mãn tâm lý biến thái của mình, muốn đem nỗ lực coi như rác rưởi mà chơi đùa.

Trần Phương đắng chát, hắn miệng vừa mới mở ra, chuẩn bị yêu cầu nhân viên tháo ra làm lại, nhưng tên mập đã chơi chán, hắn muốn lật bài.

- A. Muộn giờ của tao rồi, chúng mày làm được thì làm không làm được thì nên cút sớm.

Chỉ tay vào mặt Quỳnh Nga quát lớn xong, hắn lập tức quay sang tên quản lý thu ngân.

- Quản lý Phương, tôi không mua nữa. Mau hoàn lại tiền. Tiệm các người làm ăn quá kém. Tốt nhất đuổi một đám vô dụng này đi, lần sau bà xã tôi may ra còn tới tiệm này mua đồ.

Vừa nói hắn vừa quay sang bồ nhí hơi hơi bóp mông ả một chút.

Trần Lê Mai mặt cũng không đỏ, làm bồ nhí cô vốn đã không coi mình ra gì rồi, cũng không có gì phải giấu, thấy kim chủ của mình kêu có việc bận, cô cũng không dám nói thêm gì, tay vòng qua lôi kéo cánh tay tên mập ấn vào bộ ngực mình, nũng nịu nói:

- Đúng vậy, chờ gần 1 tiếng đồng hồ, làm ăn chẳng ra sao cả. Ông xã, mình đi chỗ khác mua. Em không thích hoa nữa, mua túi đi, em thích túi.

- Được, vậy đi mua túi.

Khẽ vuốt ve cặp mông đầy đặn, Lý Thái Sơn lòng hơi nóng lên, cười dâm nói.

Trần Phương nghe vậy hai mắt trợn tròn, hắn hoảng, con vịt vào tận miệng còn để bay sao được, hắn vội năn nhỉ:

- Ngài có thể chờ một chút nữa sao? Chúng tôi nhất định tháo ra và kiểm tra thật nhanh. Đảm bảo 1 tiếng sẽ xong.

Nghĩ mình được thưởng 8% đơn hàng, 64 triệu, một bút lớn hoa hồng a, bất đắc dĩ, hắn đành thịt đau nói:

- Tiệm sẽ chiếu khấu cho ngài thêm 5%.

Lý Thái Sơn bĩu môi, 5% đáng kể bao nhiêu, 50% hắn cũng không muốn. Hắn chính là muốn tiêu khiển mà thôi.

- Đừng làm mất thời gian, các cậu nói có thể hoàn tiền trong vòng 1 ngày nếu không vừa ý mà? Sao? Giờ làm ăn chậm chạp, trộm cắp không biết bao nhiêu ngọc, bao nhiêu vàng, giờ lại định quỵt tiền? Có tin tôi báo cảnh sát không?

Trần Phương cùng 3 nhân viên nghe vậy mặt liền tái đi, tiền thanh toán nhận thì nhanh, giờ lấy ra trả đâu có dễ như vậy. Phải gọi điện cho ông chủ, giải thích vì sao phải bị trả lại hàng, rồi sau đó chắc chắn bọn họ sẽ phải bị nghiêm phạt, tháng này đi làm sợ là không còn tiền lương.

Trần Phương không biết làm gì khác, khách nằng nặc đòi hoàn tiền, chính sách công ty cho phép, chưa kể chậu hoa còn chưa rời ra ngoài tiệm đây, hắn còn nói gì khác được? Ánh mắt hận ý nhất thời nhìn về phía Dương Thiên, nếu không phải tên này thì mọi chuyện chắc chắn sẽ khác.

Dương Thiên không thèm để ý tên cái nhìn của tên lấn yếu sợ mạnh này, là quản lý mà không biết đứng ra bảo vệ nhân viên, làm việc không có nguyên tắc đều là những kẻ giá trị con người không đáng một đồng.

Hắn vốn không muốn rước lấy phiền phức nhưng không có nghĩa Dương Thiên hắn sợ phiền phức. Bước tới trước mặt Lý Thái Sơn, ánh mắt hắn sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt tên mập khiến Lý Thái Sơn nhất thời chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng hừ lạnh quay đầu đi.

- Có tiền thật uy phong a?

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra bấm số gọi đi, rất nhanh một giọng nữ đầy chính khí vang lên:

- Tôi Lệ Quân đây. Anh Thiên, tôi có thể giúp gì anh sao?

Dương Thiên trước đó cũng có gọi điện trao đổi với Lệ Quân, xác nhận Lệ Quân tại công ty Luật Minh Thành ngoài làm luật sư kinh tế, Lệ Quân còn tiếp các vụ án kiện tụng từ dân sự tới hình sự.

Không chỉ như vậy, trong hồ sơ của người phụ nữ này, thành tích rất lóa mắt: 100% các vụ kiện Lệ Quân nhận đều là bên thắng cuối cùng, mặc dù Dương Thiên là người ngoài ngành, nhưng một luật sư trẻ lại có thành tích 2 năm, 15 vụ án kiện tụng lớn nhỏ đều thành công, rõ ràng rất xuất sắc.

Hắn cũng ngỏ ý có việc sẽ mời Lệ Quân giúp hắn kiện tụng, Lệ Quân làm việc với hắn thấy người này làm ăn chính đáng, rõ ràng minh bạch, tiền nong cho hào phóng, con người cũng không tệ, vì thế nếu vụ án hợp lý cô sẽ ưu tiên hỗ trợ xử lý. Đương nhiên, chuyện phạm pháp Lệ Quân sẽ không nhận lời.

Có lời hứa hẹn như vậy, Dương Thiên lúc này mới trực tiếp gọi cuộc điện thoại này.

- Chào Luật sư Lệ Quân. Đúng là có chuyện cần cô giúp. Hôm nay tôi đi tản bộ, gặp chuyện ...

Dương Thiên nói rõ ràng, rành mạch, lại rất ngắn gọn, chưa tới 15 giây đã trình bày tóm tắt vấn đề, đặt biệt nhấn mạnh mình có ghi âm lại những lời phỉ báng của tên mập.

Lệ Quân nghe Dương Thiên trình bày, trong lòng cũng rất chán ghét những kẻ cặn bã như Lý Thái Sơn, chưa kể Dương Thiên còn có bằng chứng ghi âm lại, như vậy liên dễ làm.

Dương Thiên thấy Lệ Quân một lời đáp ứng, còn hỏi luôn hắn đang ở đâu để mình lái xe tới khiến hắn tương đối hài lòng.

Lý Thái Sơn có chút mộng, hắn không ngờ người này một câu không hợp liền gọi luật sư, đã thế còn âm hiểm lén lút ghi âm lại lời hắn nói. Lý Thái Sơn mắng đã quen miệng nhưng không có nghĩa hắn không biết mình nói lời lẽ bẩn thỉu ra sao. Bình thường hắn cũng chỉ mắng đám người tầng lớp làm thuê thấp kém để thỏa tâm lý vặn vẹo của mình mà thôi. Những người này làm thuê, hắn lại là người mua hàng, vì đồng tiền đa phần đều cắn răng chịu nhục, lần này cũng như vậy, hắn xuất nhiều tiền, đương nhiên buông lời càng quá mức.

Lý Thái Sơn cũng mắng Dương Thiên không ít, ban đầu chỉ thấy hắn một thân trang phục bình thường, lại hạ mình làm công việc thấp kém, bị hắn chửi thăm dò mấy câu cũng không phản kháng lại nên càng được đà lấn tới. Nhưng tuyệt đối hắn không ngờ tên này âm hắn một đao.

Lý Thái Sơn cũng quen luật sư, nhưng hắn biết lần này rõ ràng đuối lý, người kia cũng không lên tiếng chửi hắn lại lời nào, vì thế dù có mời luật sư thì bản thân hắn cũng không có cách nào chiếm lý.

Nhìn thấy Lý Thái Sơn mặc kệ không nói chuyện với mình, lại quay sang thúc giục Trần Phương hoàn tiền.

Trần Phương lúc này toàn thân đều là mồ hôi, vốn còn định mắng Dương Thiên mấy câu nhưng lại không dám, hắn cũng không có luật sư đâu, giờ phút này đầu óc rối bời, thấy Lý Thái Sơn tức giận đòi hoàn tiền, hắn cũng không nghĩ được nhiều, tay chân luống cuống, vội vàng liên hệ chủ tiệm.

Chủ tiệm hoa, ông chủ Cao Sâm vốn đang cao hứng vì tài khoản nhận được tiền về, chưa được bao lâu không ngờ lại được nhân viên gọi hoàn lại tiền cho khách. Cao Sâm yêu cầu giải thích lý do, nghe Trần Phương đau khổ nói ra, hắn nhất thời nhíu mày nhưng cũng không dám hành động lỗ mãng. Hắn hiện tại đã lấy hàng mới gần về tới nơi rồi, vì thế liền căn dặn Trần Phương tạm thời ứng phó một chút, 5 phút nữa hắn sẽ có mặt.

Lý Thái Sơn nghe thấy cửa tiệm không muốn hoàn tiền luôn mà còn phải chờ ông chủ về, hắn suýt nữa bốc hỏa. Nhưng ngại Dương Thiên vẫn đang nhìn chằm chằm, sợ hắn nói lỡ lời gì bị tên kia ghi âm lại được thành ra to chuyện.

Vì thế, hắn chỉ đành khó chịu thúc giục Trần Phương nhắn ông chủ hắn mau mau một chút. Đồng thời thầm tự an ủi mình luật sư của Dương Thiên vừa nhận được tin chắc nhanh cũng phải 15-20 phút mới tới được đây đi, lúc đó hắn chắn hẳn đã chuồn êm rồi.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều