Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 2: Đệ nhất dũng sĩ



Đặt đồ lên trên lưới đánh cá, Hanz kéo chúng về chỗ định cư mới.

Khỏi phải nói thì khi thấy hắn trở về, đám người kia kinh ngạc sửng sốt đến mức nào, mắt chữ a mồm chữ o ngơ ngác nhìn nhau.

Không để ý đến bọn chúng, Hanz bắt đầu kêu mọi người lại chia đồ, 15 tên trai tráng khỏe mạnh trong đội săn thú thì chỉ có 10 tên ở lại đục băng, còn lại đều đã đi săn thú , những tên ở lại được hắn giao cho vũ khí, từng tên từng tên vui sướng đến phát khóc, cầm vũ khí trong tay mà như trẻ em được phát kẹo, mếu mếu máo máo, phải biết rằng trước đây bọn hắn săn thú chỉ bằng những cây gỗ vót nhọn a, bọn chúng chỉ là đám dân vùng biên giới, lấy đâu ra vũ khí, chỉ có 2 người là Hanz và cận vệ Artemis là có vũ khí từ trước thôi, cho bọn chúng cầm những thứ đồ quý giá vậy trong tay, chẳng khác gì cho bọn hắn thêm một sinh mạng cả. Cung tên thì hắn đưa cho Artemis một cái và 5 bó tên gồm 50 mũi, chiếc còn lại hắn cần xem nhân tuyển thích hợp để trao.

Còn lại cần câu, hắn giao cho 5 người đàn ông gầy yếu hơn, không trong đội săn thú, lưới đánh cá giao luôn cho họ, sau một lúc dặn dò cách dùng, hắn phân phó mọi người đào giun để bắt cá, tất cả phải chuẩn bị sẵn sàng để có một bữa tiệc chúc mừng bọn họ có nơi ở mới, cũng như là chào mừng hắn đến với thế giới này...

Ngay tại lúc hắn đang duy trì vẻ mặt hưng phấn, tên nhóc trước đó tìm ra dòng sông mặt mũi tràn đầy kinh hoảng chạy về :"Nam Tước! Nam tước! Không ổn rồi! Đội săn của chúng ta bên ngoài gặp đám người khác, bọn chúng muốn cướp con mồi của chúng ta, hiện tại đã đánh nhau rồi!"

Nghe được báo cáo, trong lòng Hanz cũng bắt đầu rối lên: "Móa, ta mới vừa tới nơi này chưa được một ngày đã muốn đánh nhau rồi? Tỉnh táo, tóm lại xác nhận tình huống trước..."

"Đối phương có bao nhiêu người? ở nơi nào? Vũ khí thì sao? " Hanz một bên tra hỏi một bên ép buộc chính mình tỉnh táo lại.

"Đại khái 8, 9 người, cách chỗ này không xa, chính ở đằng kia đi qua, vũ khí cũng là gậy gỗ vót nhọn như chúng t...a.."

Chưa dứt lời, mắt hắn liếc nhìn đống vũ khí phía sau mà há hốc mồm, chẳng thốt lên được câu nào nữa.

Đạt được đáp án này, Hanz đã có dự đoán trong lòng, hắn biết chắc rằng đối phương cũng chẳng phải đám giặc cướp hung ác gì, chắc cũng là đám dân chạy nạn không được vào thành như hắn, đói rét nên sinh bản tính xấu, nếu chưa có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ thu nhận đám người kia, từ khi xác định đinh cư tại dòng sông này, cái ý nghĩ xây dựng nên một vương quốc đã nhen nhóm trên người hắn, hắn cũng có hùng tâm tráng trí như bao anh em khác trong đồng bào trọng sinh giả, hắn cũng muốn cống hiến cho đời, hắn có được hệ thống, đến ông trời cũng muốn hắn tạo nên một thế giới tươi đẹp, tại sao hắn còn không làm, còn nếu đám kia hung ác giết người của hắn thì.... "

Nghĩ đến đây hắn bắt đầu sôi sục ý chí, cúi đầu nhìn thoáng qua đống vũ khí mới, rồi thật tỉ mỉ quan sát tên nhóc con trước mắt, đoạn thấy cái ná cao su giắt bên hông y, hắn dứt khoát nhét cung tên vào tay thằng nhóc, rồi nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý. Sau khi tên nhóc hưng phấn đến run run nhận lấy cái cung mà có lẽ nó xem như báu vật ấy, Hanz rút kiếm chỉ thiên quát to :" Đám đàn ông ở lại bảo vệ người già, phụ nữ, trẻ em, còn lại, tất cả những dũng sĩ đội săn thú theo ta đi!"

Nơi này, ngoại trừ 10 tên dũng sĩ cao to cường tráng cầm vũ khí trong tay, trông cực kỳ có chiến lực, còn lại người già cùng trẻ em, phụ nữ cùng đám nam nhân khác thể trạng tương đối gầy yếu, tất cả chẳng ai run sợ, có lẽ tiếng hét to của người dẫn dắt, bảo hộ bọn họ những ngày qua đã cảm nhiễm bọn họ, sự sợ hãi đối với bọn họ có lẽ đã biến mất từ lâu, cũng có thể đã chuyển hóa thành niềm tin với người đàn ông mà bọn họ xem là vĩ đại ấy. Họ chẳng có ai muốn lùi bước!

Nhìn lấy những người dân của mình, một chút sự hoảng loạn trong tâm trí Hanz dập tắt ngay lập tức, như nhận được sự cổ vũ ,hắn hay kể cả những dũng sĩ còn lại đều chuẩn bị cho tình huống xấu nhất về một trận chiến sống còn.

Tại thế giới cũ, một kỹ sư quân đội như Hanz cũng đã từng có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng đánh nhau cùng chém giết hiển nhiên không cùng một cấp bậc, nói trong lòng hắn không có chút nào khẩn trương vậy khẳng định là giả, nhưng khí thế thôi thúc hắn khiến tâm tình hắn thật chẳng biết nghĩ gì.

Theo tên nhóc mãnh liệt đuổi đến một đoạn đường về sau, một trận âm thanh mãnh liệt của tiếng đánh nhau nhất thời truyền vào lỗ tai của bọn hắn, chỉ thấy phía trước bên trong một mảnh rừng, 5 tên dũng sĩ thuộc thị trấn của bọn họ đang tả xung hữu đột, trong tay vẫn giữ lấy con mồi, mỗi một người mặt mũi bầm dập, trên thân chằng chịt vết thương, có một tên máu me đầy mặt, hô hấp khó khăn nhưng chính là không lùi nửa bước!

Ý nghĩ của bọn hắn cũng rất đơn giản, đám người bọn hắn có hơn bảy mươi tên, cái này hươu bào còn chưa đủ chính bọn hắn ăn, dưới tình huống này, con mồi lại bị cướp đi thì trong nhóm bọn hắn, người già, phụ nữ, trẻ em chắc chắn đều phải nhịn đói, cho nên con mồi này tuyệt không thể cho, mang ý nghĩ như vậy, để cho bọn hắn gắng gượng chống chọi với đám địch nhân gần gấp đôi bọn hắn đến tận bây giờ.

Đứng trên đỉnh núi nhìn thấy một màn này, Hanz cũng là khí huyết dâng trào, bất chấp tất cả, trực tiếp rống giận xông tới. "Chúng ta tới rồi! Các anh em đừng hoảng hốt, theo ta giết chết bọn chúng!"

Nương theo lấy một tiếng hô to này, cây kiếm trong tay Hanz trực tiếp hướng về tên địch nhân gần nhất lao tới, đoàn người như vũ bão theo sau Hanz, gươm giáo sáng loáng một góc.

-Giết a! Giết chết bọn chúng! Biệt khuất lâu như vây, cuối cùng cũng có cơ hội phản kích, 5 gã thanh niên như uống thuốc kích dục thấy gái, mắt long lên sòng sọc, liều mạng quần lấy địch nhân, do khoảng cách quá gần, cung tên chẳng thể bắn, Artemis cũng nâng lên cây cự kiếm chưa từng ra khỏi vỏ của mình, lao vun vút như một con báo hoang về phía địch nhân.

Đám người kia trông thấy vũ khí sáng loáng trong tay đối phương, lại còn tên cầm cự kiếm đáng sợ như u linh địa ngục kia nữa, chẳng còn tí ý chí chiến đấu nào nữa, đang định quay đầu chạy thì ngước nhìn thấy phía xa một gã nhỏ con cầm cung tên ghim chặt vị trí bọn hắn, thật là tiến thoái lưỡng nan, khóc không ra nước mắt a, ngay lúc ấy, cái gì đến cuối cùng vẫn sẽ đến, tên cầm cự kiếm to lớn kia đã lao lại vung vũ khí lên đập về một tên trong đám bọn hắn

Kẻ xấu số kia cũng xem như phản ứng nhanh, vội vàng giơ lên chùy gỗ ngăn cản.

Hai kiện vũ khí trong nháy mắt chạm vào nhau. Lực đạo của Artemis lớn đến kinh người, dù kiếm chưa rời vỏ nhưng lúc đó chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, chùy gỗ trong tay đối phương tại chỗ phân thành hai đoạn.

Địch nhân trông thấy cảnh này đều bị lực đạo hung mãnh làm cho kinh hãi. Còn đám người bên Hanz thì cuồng hỉ một trận, nhưng cùng lúc thế công cũng chẳng dừng lại, vỏ kiếm nhất kích đập vào đầu tên kia.

Một tiếng vang trầm truyền ra, Hanz thấy rõ ràng, tên kia trực tiếp quỳ lún xuống mặt đất, nửa cái đầu lõm vào, cơ hồ muốn bị đánh nổ, đoán chừng chẳng có cơ hội sống sót. Thật không hổ là đệ nhất Dũng sĩ của bọn hắn, ngay cả thanh kiếm chưa rời vỏ cũng là một kiện đại sát khí.

Nhìn thấy Artemis lao vào đám đông, Hanz tự cảm thán trong lòng :"Thật chẳng khác nào sói nhập bầy cừu! cho dù bọn hắn chẳng cần làm gì thì trận chiến này cũng đã định chắc kết quả rồi."

Một mạch liều chết, đám địch nhân căn bản ngăn không được hắn, đối mặt lực sát thương tăng lên không ngừng của thanh cự kiếm, lại phối hợp thêm cái sức mạnh kinh khủng phát ra từ Artemis, chỉ là mấy cái cây côn gỗ chày gỗ làm sao có thể chống đỡ được? Sói nhập bầy cừu bốn chữ này quả thực là hình dung quá chuẩn xác!

Mà một bên khác đám người Hanz cũng đuổi kịp, nắm chặt lấy vũ khí trong tay mình, đùa nghịch một trận Vô Song Loạn Vũ, kết quả cũng không giết chết một địch nhân Hanz thật cũng không làm sao xấu hổ, chủ yếu là ngay từ đầu liền không có đối lực chiến đấu của mình ôm lấy quá lớn chờ mong, là một cái người hiện đại đánh đấm bằng tay không, đã bao giờ hắn cầm kiếm, hắn trong lòng mình có thể không có điểm số?

Như thế như vậy, dần dần thích ứng chiến đấu hắn, bắt đầu dùng mộ số phương thức chiến đấu thông minh, ánh mắt nhanh chóng chuyển tới một địch nhân trên thân, nhìn chính xác cơ hội, Hanz mãnh liệt hít một hơi, trực tiếp đâm ra một kiếm vừa nhanh vừa mạnh!

Lúc đó, chỉ nghe được một tiếng hét thảm, kiếm đâm vào ngay bụng tên kia, một xúc cảm kì lạ lập tức truyền đến trên tay của hắn, khiến hắn ngay tại chỗ nhận thấy được một cảm giác tê cả da đầu, thế mà Hanz không có buông tay, thậm chí còn tại tăng thêm lực đạo! Đồng thời ở trong lòng không ngừng nói với chính mình, "Cái này là địch nhân! Cái này là địch nhân! Cái này là địch nhân! !"

Cải biến phương thức chiến đấu của mình, Hanz có thể nói là một kích thành công, đây đối với hắn mà nói càng thêm thông minh phương thức chiến đấu, đương nhiên, nói khó nghe chút cũng có thể hình dung là âm hiểm hoặc là bỉ ổi, thế mà, hắn sẽ quan tâm? Một chút cũng không!

Đồng thời sự thật chứng minh, đám người của hắn cũng không có chút nào quan tâm, thậm chí còn kêu to hoan hô lên , liên đới lấy sĩ khí đều tại tăng lên.

Đối với đám người cả ngày đối mặt với Hung thú giành giật từng khoảnh khắc sống này mà nói 'Mạnh được yếu thua, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn' cái này tám chữ mới là chân lý! Không có cái gì bỉ ổi không hèn hạ, chỉ có chết đi hoặc là sống sót!

Dưới sự chỉ đạo của Hanz, các chiến sĩ đội săn thú có thể nói là sĩ khí tăng vọt, càng đánh càng hăng! Lúc này lại có thêm 2 kẻ bên kia chết trận, 5 tên địch nhân nhân còn lại liên tục bại lui, trong thời gian ngắn thì nghịch chuyển cục thế, Với ưu thế về vũ khí và số lượng này, bọn hắn muốn thua cũng không nổi.

"Chạy mau! Mọi người chạy mau! !" Liên tục chết bốn người, còn lại cũng đều thương tích máu me đầy mình, địch nhân giờ phút này hiển nhiên là không có nổi 1 tia chiến ý, nguyên một đám chạy quả thực còn nhanh hơn thỏ, mặc kệ cung tên gì cũng chẳng để ý được nữa. Nhưng chạy mãi, chạy mãi cũng chẳng có mũi tên nào bay về phía bọn hắn, khiến tên nào tên nấy mừng như điên, cắm cổ điên cuồng tiếp tục chạy.

Lúc này, chiến ý lên cao, cả đám đều rống giận chuẩn bị truy giết tới bộ lạc chiến sĩ, Hanz vội vàng lên tiếng kêu dừng, "Tốt, đều đừng đuổi theo!"

Nghe được tộc trưởng mệnh lệnh các chiến sĩ ào ào ngừng mỗi người động tác, nhưng nhìn qua ánh mắt bên trong đều mang tràn đầy nghi hoặc, hết nhìn Hanz lại nhìn tên nhóc con cầm cung kia. Hiển nhiên là không hiểu Nam tước của bọn họ vì sao lại buông tha cơ hội truy sát tốt như vậy, cũng chẳng hiểu thằng nhãi kia vì sao đứng như tượng rưng rưng nước mắt mà không bắn.

Mặt đối với đám người nghi hoặc, giờ phút này đầu não đã tỉnh táo lại Hanz không nhanh không chậm mở miệng, "Hiện tại chuyện gấp gáp nhất là trước tiên đem nơi ở dựng lên, sau đó giải quyết vấn đề thức ăn, còn cả những anh em bị thương nữa, đến mức những tên kia, lãng phí sức lực đi giải quyết bọn họ mất nhiều hơn được, trước hoãn một chút đi."

Lời nói này vừa nói ra khỏi miệng, mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, phần nghi hoặc trong mắt ào ào chuyển biến đối với Hanz tràn đầy sùng kính, đồng thời trong lòng càng thêm kiên định người đàn ông trước mặt này có thể khiến bọn họ có một cuộc sống tốt đẹp hơn! Nhưng cùng lúc lại hướng ánh mắt về tên nhóc kia. Cả Hanz cũng nghi hoặc không thôi! Hắn vẫy tay gọi tên nhóc.

Nó mếu máo chậm rãi đi đến, cúi gằm mặt không nhìn ai, Hanz phải lên tiếng trước: - Nhóc con tên gì?

-Ta là Slay. Đứa nhỏ lí nhí trả lời.

-Slay, cái tên thật hay a, thế tại sao ngươi lại khóc?

- Ta...t..a! Ta sợ bắn chết bọn hắn, ta không muốn!.. Thằng bé ngẩng đầu nhìn những gương mặt tức giận kia, khóc nấc lên hết sức thống khổ.

- Haha...Đúng, lí do này rất rất hợp lí, ngươi biết không, hôm nay cũng là lần đầu tiên ta giết người, các ngươi biết không, ta cũng sợ, thật sự sợ hãi, nhưng...

Hanz ngừng lại không nói rồi chỉ tay về hướng một người đàn ông cao to được dìu bởi 2 người khác, cả người đều là máu, thở từng hơi thở hết sức khó khăn sau đó tiếp tục thét lên:

-Nếu ta không giết hắn thì những người kia sẽ chết dưới tay bọn chúng. Ngươi có nhìn thấy không, bọn hắn vì mọi người mà ngày đêm chẳng quản nắng mưa, chẳng ngại nguy hiểm đi kiếm thức ăn. Lúc bọn hắn đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết vẫn chẳng chịu lùi bước trước địch mạnh, một lòng chỉ nghĩ nếu bọn hắn lùi lại thì đêm nay sẽ có người trong chúng ta phải chết vì đói, bọn hắn mạo hiểm như vậy vì ai? VÌ AI? ... Ta không muốn giết bất kỳ ai cả, thực lòng không muốn, nhưng nếu có người dám làm hại anh em của ta, làm hại người của ta, thì phải chuẩn bị xuống âm phủ chịu tội đi, ta sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào!

Giọng nói hùng hồn vang lên, đám người xúc động không thôi, ai cũng cảm thấy vinh quang, cảm thấy tự hào vì đóng góp của mình được ghi nhận, bọn họ mạo hiểm cũng đáng, mạo hiểm vì chính họ, vì gia đình họ, vì người thân họ, và vì người đàn ông này, người luôn dẫn dắt bọn họ vượt qua hết thảy.

Tên nhóc con kia cúi mặt không lên tiếng, một lúc sau hắn ngẩng đầu, môi mím chặt, nước mắt đã ngừng chảy từ lâu, hai nắm tay xiết chặt vào nhau nói từng chữ:

-Ta hiểu rồi, xin lỗi mọi người, từ nay ta sẽ không yếu đuối nữa, ta muốn chiến đấu cùng mọi người, ta cũng muốn góp một phần sức của mình.

Mắt thấy đứa nhỏ gầy yếu chỉ có 16, 17 tuổi trước mặt thoáng chốc đã trưởng thành lên, Hanz nhoẻn miệng cười, đoạn giơ kiếm của mình lên trời hét: " Chiến đấu vì mọi người! "

Tất cả đồng thanh:"Chiến đấu vì mọi người! Chiến đấu vì mọi người! "





"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...