Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 1: Thế giới mới



Tuấn Anh cảm thấy như có ai đó đang gọi hắn.

-Nam nhân thối, tỉnh dậy đi...

Hắn quay đầu đi nhưng những âm thanh hắn nghe không biến mất, thay vào đó trở nên to hơn. Sau đó Hắn cảm thấy ai đó nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn.

-Nam nhân thối... đừng làm ta sợ!

Tuấn Anh mở mắt ra ngay lập tức. Hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì hắn đã từng quen thuộc-máy tính đã biến mất-bàn làm việc đã biến mất và căn phòng hắn đang ngồi làm việc cũng biến mất. Chúng được thay thế bằng một cảnh kỳ lạ- Một vùng trời tuyết trắng bao phủ khắp nơi.

Tuấn Anh chậm rãi ngẩng đầu, không làm gì thì thôi, ngẩng đầu một cái khiến hắn sợ hết hồn, một đám người xa lạ đang vây quanh chằm chằm nhìn lấy hắn, vẻ mặt hết sức quái dị, chưa hết, hắn còn đang gối đầu lên đùi một cô gái hết sức xinh đẹp, nàng khoác trên mình một chiếc áo choàng bạc, mái tóc dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan, làn da trắng bóc, chiếc mũi cao, đôi mắt to tròn đen láy với vành mắt phiến hồng đang rưng rưng nước mắt và ôm chầm lấy hắn!

" Cái khỉ khô! " Đối mặt tình hình như vậy, Tuấn Anh trong lòng chửi thầm một tiếng, cả người đều hoang mang.

-Đây là nơi nào? Với công việc kĩ sư lắp ráp đang làm việc trong một nhà máy sản xuất vũ khí, chẳng phải hắn đang miệt mài ngày đêm hoàn thành bản vẽ vũ khí hay sao? Tại sao lại ở nơi này? Vẻ hốt hoảng hiện rõ trên khuôn mặt hắn! Có thể là do ba ngày liên tiếp làm việc ngoài giờ đã đẩy hắn đến mức cực hạn của tinh thần và thể chất. Tất cả những gì hắn có thể nhớ là hắn đã kiệt sức, nhịp tim của hắn bắt đầu run lên một cách không vững chắc, và hắn không muốn gì ngoài nằm xuống bàn làm việc và nghỉ ngơi trong chốc lát.

"Ngươi, cuối cùng, cuối cùng... Ngươi cũng tỉnh lại"- Người phụ nữ kia òa khóc run run nói.

- Ta đang nằm mơ? Tuấn Anh nghĩ khi hắn liếm liếm môi khô.

- Tỉnh lại, tại sao ta lại ngất đi?
Chẳng qua, hắn nhanh chóng liền biết ngay. Những đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng, mong đợi nhìn chằm chằm vào hắn, Ôi! Cái thời tiết trời đánh này không ngất mới là lạ.
Trong giấc mơ quái đản này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, chân tay chẳng còn chút sức lực nào, hắn gắng gượng ngồi dậy nhưng chẳng thể. Một cơn đau nhói từ lồng ngực khiến hắn cảm thấy khó thở!

- Ngươi vì ta mà bị thương, tại sao, tại sao ngươi lại ngốc như vậy?.... Người phụ nữ kia vẫn khóc tu tu.

Tuấn Anh liếc nhìn đối phương. Ồ, người phụ nữ xinh đẹp ấy được gọi là Natalia. Trong một lần săn thú gần đây, tình cờ gặp nàng đang bị một con Nhất tinh hung thú truy đuổi, hắn đã rút kiếm tương trợ cứu nàng. Do đói mệt khiến nàng ngất đi, hắn đành phải mang nàng về. Những ngày qua nàng vẫn luôn chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ cho hắn. Cha mẹ hắn mất khi hắn mới lên 5, được một người quan tâm đến mình khiến hắn rất cảm động, cũng xem nàng như người thân.

Còn chính mình, hắn là một Nam Tước của Vương quốc Redlined, tên là Hanz, hắn sinh ra tại kinh đô, nhưng từ khi cha mẹ mất, hắn được mang đến đây và cái nơi hắn phụ trách cai quản là thị trấn Troys- một vùng nhỏ thuộc biên giới Vương quốc. Vào những ngày mùa đông giá rét tại nơi đây, đám Hung thú sẽ xuất hiện và tấn công thị trấn, mọi năm thì đám hiệp sĩ từ thành Iris sẽ tiếp viện và đưa những cư dân thuộc biên giới về thành Iris lánh nạn nhưng năm nay chẳng có bóng dáng kẻ nào cả. Không thể đợi thêm, hắn đành dứt khoát chia mọi người thành từng nhóm để lẩn trốn vào núi.

Hắn ôm cho mình trách nhiệm to nhất nên nhóm của hắn gấp vài lần các nhóm khác, lên tới hơn 70 người, đông người vì thế đã vài lần bị đám Hung thú đánh hơi được, hắn đành cùng 15 tên đàn ông khỏe mạnh trong đám người lập đội chiến đấu với lũ hung thú. May mắn, mọi lần chỉ là những đầu nhất tinh Hung thú nên đám người vẫn đối phó được, chỉ là lần này, hắn cùng Natalia và vài người khác trên đường ra ngoài tìm thức ăn đã đụng phải một đầu nhị tinh Hung thú, con nghiệt súc sau một hồi quần chiến đã giảo hoạt chuyển mục tiêu sang nàng. Trong giây phút ấy, hắn liều mình lao qua đỡ hộ nàng móng vuốt từ con vật kia, sau đó dùng hết lực bình sinh chém một đao qua cổ nó.

Những ký ức hiện ra trả lời cho mọi câu hỏi của hắn. Như thể những ký ức này xuất phát từ những trải nghiệm cá nhân của hắn, chứ không phải là kiến thức hắn đã thu được từ việc đọc sách. Điều này làm hắn bối rối. Một giấc mơ không bao giờ có thể chi tiết như thế này, do đó, đây chẳng lẽ không phải là một giấc mơ?
Lẽ nào mình đã đi ngược thời gian đến những thời đại đen tối của Trung Cổ ở Châu Âu và trở thành Hanz? Mình đã chuyển đổi từ một kĩ sư chế tạo vũ khí sang một Nam tước ?
Mặc dù lãnh thổ của Vương quốc này dường như cằn cỗi và lạc hậu, bản thân hắn cũng chưa từng thấy cái tên "Vương quốc Redlined" trong bất kỳ cuốn sách lịch sử nào.

Được rồi, ta nên làm gì tiếp theo?
Chuyện khoa học không thể giải thích như cái kiểu cưỡi lên "Cỗ máy thời gian của Doraemon" này hắn đành phải tạm gác qua một bên thôi.

- Nhìn lên những gương mặt kia, hắn nhoẻn nụ cười: " Không sao đâu, chút vết thương nhỏ mà thôi, cùng nhau trở về nào!"

Đến lúc này mọi người mới thở phào như trút được gánh nặng, đặt hắn lên một cái cáng dựng tạm bằng những nhánh cây, có hai gã xiên một đầu ác hổ vác lên vai làm chiến lợi phẩm mang về.

- Nam tước, tinh thạch của ngài!

Một gã hưng phấn chìa bàn tay ra trước mặt Tuấn Anh.

Đập vào mắt hắn là một viên tinh thạch màu hồng lấp lánh, cỡ ngón tay út. Tuấn Anh vươn tay nhận lấy viên đá từ trong tay người đàn ông kia.

Lúc này, một âm thanh vang lên trong đầu hắn:

- Ting! Kiểm tra đo lường hoàn thành, có thể kết nối với hệ thống " Thế giới mới "

- Ting! Thành công liên kết với hệ thống Thế giới mới, bắt đầu giới thiệu tóm tắt.

- Ting! Đã kiểm tra đo lường năng lượng thể thành công, có hay không chuyển hóa thành điểm tinh hoa lam?

Hôm nay đã quá nhiều chuyện khiến bản thân Tuấn Anh chẳng thể ngờ rồi, hắn cũng chẳng do dự mà chọn chấp nhận chuyển hóa cả.

Ngay sau đấy, trong đầu đã truyền đến một đống tin liệu.

Sau khi hắn xem xong mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Một hệ thống có trí tuệ của thế giới thời không cao cấp dùng để chế tạo 'Thế giới mới', trong quá trình truyền tống giao hàng, không cẩn thận bị cuốn vào thời không loạn lưu (lỗ hổng không gian), vừa vặn dung hợp với bản thân hắn khi đang xuyên việt.

- Không hổ là thời không gì đó, một hệ thống trí tuệ dùng để chế tạo một thế giới hoàn toàn mới, kết nối bản thể 2 thế giới mà túc chủ ở. Mang nền văn minh thế giới trước kia ảnh hưởng đến hiện thực ở thế giới thời không cấp thấp mà túc chủ xuyên qua

Tuấn Anh cảm khái trong lòng, đang phân tích nắm rõ công dụng của hệ thống.

Trước mắt hắn là 7 bộ khung hình chữ nhật, lần lượt là:
1- Vũ khí ( Đã mở )
2- Đồ dùng sinh hoạt ( Đã mở )
3- Hạt giống ( Khóa )
4- Đồ ăn nhanh ( Khóa )
5- Phương tiện giao thông ( Khóa )
6- Đồ dùng sinh hoạt cao cấp ( Khóa )
7- Vũ khí cao cấp ( Khóa )
Và 2 dòng chữ nho nhỏ phía cuối góc màn hình :
•Tinh hoa lam: 20
•Tinh hoa cam: 0

Hiện tại, hệ thống mở ra quyền hạn tương đối thấp, nên công dụng có thể dùng rất đơn giản.

Trong đấy có một dòng ghi : "5, 6, 7" chỉ tồn tại dưới dạng bản vẽ và nguyên liệu.

Mà muốn mở khóa những hạng mục này cần vô số điểm tinh hoa cam. Để có được cái hạng mục 5, 6, 7 này thật khó nhằn, để mở khóa và mua đều phải thanh toán bằng tinh hoa cam. Mà để có được điểm tinh hoa cam thì phải hấp thụ tinh thạch của những đầu Ngũ tinh hung thú trở lên... Aizz! Tạm thời những thứ này bây giờ thật xa xôi - Tuấn Anh thầm nghĩ.

Trở lại nơi trú ẩn, nơi này là chỉ là được dựng bởi những căn lều gỗ tạm bợ, quá nhỏ bé để chứa hơn 70 con người. Cảnh vật đìu hiu nhưng khi thấy đám người đi săn trở về ai ai cũng nhiệt tình chào đón.

Nhưng thấy ngài Nam Tước nằm cáng được mọi người khiêng về, ai nấy đều hiện lên vẻ mặt lo lắng. Bỗng từ xa một tiếng hét to vọng lại phá tan bầu không khí trầm mặc :

"Ngài Nam Tước, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi..ii! Ta tìm thấy nguồn nước ngọt rồi!" Một tên nhóc trông hơi có vẻ gầy yếu khoảng chừng 16 17 tuổi, nhưng rất tuấn tú, chạy từ đỉnh núi xa xa về, hắn vừa chạy vừa la. Dưới bầu trời tuyết trắng phủ đầy, tên nhóc nhỏ con ấy trông thật buồn cười.

Một lúc sau, tên nhóc chạy đến bên cạnh Tuấn Anh, vừa thở hổn hển vừa khoa chân múa tay:

"Ngài Hanz, không làm ngài thất vọng, ta.. ta tìm được nguồn nước rồi, là một hồ nước, một hồ nước cực lớn a, chúng ta có nước rồi, có nước rồi...."

Không cho hắn thời gian thở, dựa theo kí ức bản thân, Tuấn Anh biết đám người này đã dùng sạch số nước ít ỏi đem theo, vì vậy hắn đã sai người đi tìm nguồn nước mấy hôm nay nhưng chẳng có tí tin tức nào, thật là may mắn đúng hôm nay lại có a, liền vội vàng ra lệnh :
" Mọi người, lập tức thu dọn đồ lên đường di chuyển đến nơi đó, chúng ta sẽ định cư ở đấy!"

Mang tâm tình khẩn trương, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên đường. Nửa tiếng sau, tên nhóc dẫn đường kia hét lớn : " Ngài Nam Tước, đến rồi "

Theo thanh âm, một mặt lo lắng nặng nề Tuấn Anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xuyên qua rừng cây nhỏ trước mặt, một hồ nước cực lớn nhất thời dẫn vào tầm mắt của hắn, mọi người đồng loạt hò reo, vui sướng ngay dưới cơn bão tuyết nặng nề phủ trắng trời.

Mang tâm trạng kích động, khẩn trương, mọi người nhanh chóng đến bên hồ, không thể không nói, hồ này thật xứng với hai chữ " kỳ quan " a. Mặc cho nguyên nhân trời đông giá rét cũng không che lấp đi sự hùng vĩ của hồ tạo cho mọi người một sự trùng kích thật lớn.

" Chúng ta từ giờ phút này sẽ định cư tại đây "

Người đứng đầu lên tiếng, những người khác tự nhiên không có ý kiến, nguyên một đám trên mặt đều lộ ra như trút được gánh nặng, mấy ngày nay nguồn nước khiến bọn họ khổ sở chật vật biết bao, để cho bọn hắn tâm thần đều mệt, hiện tại rốt cuộc cũng tìm được, hơn nữa hai bên bờ sông đầy rẫy những khe núi, hang động rộng lớn để mọi người trú rét, thật là tuyệt vời a! Mọi người đến lúc này đều nhẹ nhàng thở ra.

"Được rồi, tất cả đều sẽ tốt hơn, hiện tại đàn ông đi xung quanh kiếm nhánh cây và đá trở về, vài tên khỏe mạnh của đội săn ở lại phá băng cho ta, phụ nữ đem tuyết trên đất dọn dẹp một chút."
Tuấn Anh bắt đầu chỉ huy mọi người làm việc.

Khi mọi người bắt tay vào công việc, Tuấn Anh hướng ánh mắt đến phía trên mặt hồ đã đóng băng, hiển nhiên là hắn muốn đánh chủ ý lên nước và cá rồi. Một lần nữa đi đến phía trên hồ, sau một thời gian nghỉ ngơi đủ dài, thể lực hắn hồi phục gần như hoàn toàn. Tuấn Anh ngồi xổm người xuống, lấy tay gõ gõ lớp băng trên mặt hồ, phát ra âm thanh chẳng khác gì như đập vào mặt trên vách tường cả, trong nháy mắt làm hắn cảm nhận được mặt hồ này khá dày, " Khá lắm, đến tìm đá nhọn, đồ đạc , đem cái này đập nát cho ta "

Âm thanh rơi xuống, một đám người cường tráng vạm vỡ nhanh chóng dùng đá bắt đầu đập.

Thu hết thảy vào tầm mắt, cảm thấy đồ dùng mọi người cực kì thô sơ, đến cả đội săn cũng chỉ có vài cây gỗ để chiến đấu, như nhận ra thứ gì, Tuấn Anh la lên: "Đúng rồi, người đâu, gọi Artemis lên đây cho ta". Trong trí nhớ của hắn, gã là một Hiệp sĩ dũng mãnh nhất, chưa bao giờ bại trận, hắn cũng không biết tại sao người như gã lại chịu ở lại thủ hộ cho hắn, chỉ nhớ từ cha mẹ mất, hắn đã luôn ở cạnh mình.

Chốc lát sau, từ xa một người đàn ông chạy lại quỳ một chân xuống trước mặt hắn:

- Nam tước kêu ta

Trước mắt Tuấn Anh là một gã nam nhân lực lưỡng, tên kia cao chừng 1m8 m9, cơ bắp cuồn cuộn, một thân trọng giáp đã được cởi bỏ để tiện hoạt động, lộ ra làn da khỏe khoắn đỏ như đồng thau của gã, trên ngực là một vệt chém sâu hoắm kéo dài từ đầu vai chéo đến eo gã. Chẳng ai biết vết chém trên người gã từ đâu mà có. Đôi mắt cô độc rét lạnh như u linh nhưng hắn biết gã đối với mình thực tốt. Cũng chẳng biết sự trung thành ấy từ đâu mà có. Xem xét đối phương một hồi, hắn phất tay:

-Đứng lên đi, mấy viên tinh thạch gần đây săn được đâu cả rồi, đưa cho ta.

Gã đàn ông nhanh chóng cho tay vào một bên hông, lấy ra một cái túi, đô ra tay 8 viên tinh thạch màu trắng, tượng trưng cho hung thú cấp một, cung kính đưa lên cho Tuấn Anh.

Hắn nhận lấy đống tinh thạch, ngay lúc này một tiếng động vang lên trong đầu hắn, cưỡng ép tâm tình, phất tay kêu mọi người đi làm việc, nhận ra không có ai chú ý, hắn nhanh chóng thối lui ra xa, len lỏi trong những lùm cây tìm một nơi yên lặng cạnh mặt hồ ngồi xuống.

- Ting! Đã kiểm tra đo lường năng lượng thể thành công, có hay không chuyển hóa thành điểm tinh hoa lam?

-Đồng ý!

Lúc này đây, một giao diện như cũ hiện lên trước mắt hắn, chỉ có điều điểm tinh hoa đã được tăng lên rồi.

•Tinh hoa lam: 100
•Tinh hoa cam: 0

Hắn lại ấn vào giao diện Vũ khí. Lập tức một dãy dọc ô vuông biểu tượng và giá thành hiện ra. Kiếm, cung, thương, khiên, vũ khí hiện ra hàng loạt. Tên: 10 mũi 1 tinh hoa lam, Kiếm: 5 tinh hoa lam, Khiên: 10 tinh hoa lam, Cung: 15 tinh hoa lam... Hắn lẩm nhẩm đọc từng dòng, một bên thì kéo thanh kéo xuống dưới cùng. Một dãy biểu tượng hiện lên, nào là M16, Ak, Awm, K98, các loại súng ống, rồi đến những loại RPG-7 hay còn gọi là Bazooka có cả những loại 120-PM-43 dùng trong chiến tranh thế giới thứ hai, ... Hàng loạt những biểu tượng vũ khí hạng nặng với cái giá trên trời nhưng nhưng chỉ hiện lên bên cạnh bằng vài từ : Bản Vẽ + Nguyên liệu

Chỉ vài từ thôi nhưng làm trái tim Tuấn Anh hắn nguội lạnh a, má nó bán với giá cắt cổ nhưng không cho cả hàng mẫu chứ, chửi thầm trong miệng một câu xong hắn cũng bình tâm lại được, là một kĩ sư về vũ khí, hắn biết những thứ ấy nếu xuất hiện ở thế giới này sẽ kinh khủng ra sao, nên cái giá kể cũng đúng, lướt một vòng, hắn đổi toàn bộ điểm tinh hoa lam sang vũ khí : 100 mũi tên- 10 THL, 5 cây kiếm-25 THL, 5 cây thương-25 THL, 2 cái cung- 30 THL vừa tròn 90 điểm còn dư lại 10 điểm.

Lại lướt thêm một lượt ngắm nhìn những dụng cụ sinh hoạt bên ô 2 như bàn, ghế, ghế sofa, giường,... Toàn những thứ đồ xa xỉ khác mà trong lúc cần thức ăn, đấu tranh giành mạng sống này hắn chẳng muốn để ý, nên tạm thời bỏ qua, cuối cùng hắn quyết mua 5 cái cần câu giá 5 THL, 1 cái lưới đánh cá xịn giá 5 THL, vừa đủ tiền, xong xuôi hắn ấn vào xác nhận thanh toán.

Sau khi thanh toán xong hắn mới phát hiện một điều, mọi món đồ đều có hạn mức mua nhất định là 10 món, bên cạnh kí hiệu thanh kiếm là còn 5/10 lần, bên cạnh các món hàng từng mua khác cũng y hệt như vậy. "Có lẽ hệ thống muốn bản thân có thể tự sáng tạo ra những món đồ đấy nên mới đặt ra hạn mức như vậy chăng? Ồ nếu thế thì thật thú vị và hợp lý!" Tuấn Anh thầm nghĩ.

Trong lúc đấy, một loạt các món đồ đã hiện ra trước mặt hắn, từng món từng món xếp lên nhau mới cứng. Cầm lên một cây giáo, lưỡi giáo nhọn hoắt, sáng bóng, lạnh lẽo. Hắn dùng lực đâm thật mạnh xuống mặt băng, từng tiếng động vang dội: Phập! Mặt sông nứt ra, hắn nhoẻn miệng cười vui sướng. Ngắm nhìn bản thân trong nước. Ôi, khá đẹp trai a, cơ thể cũng có thật tuyệt, hắn dơ tay lên gồng tự sướng. Lúc này, hắn cũng chẳng cần biết tại sao mình chết, có lẽ là làm việc kiệt sức như trong những tác phẩm xuyên không, hắn được đến bối cảnh phương Tây, hắn lại nghĩ đến những bộ truyện"Thả vu nữ đó ra", "Từ hôm nay bắt đầu làm thành chủ" mà hắn từng đọc, hắn lại ảo tưởng, hắn cũng muốn làm một phen huy hoàng a, đúng rồi! Sao lại không chứ, kiếp trước dù gì cũng là một thân cô độc sống trên đời, cha mẹ không có, người yêu vợ con thì càng không, sống cả ngày cắm đầu vào nghiên cứu vũ khí, ông trời cho một cuộc sống mới, tại sao lại phải buồn rầu, phải tiếc nuối, mà không áp dụng kiến thức, lại còn có hệ thống hỗ trợ a, phải sống cho thật đáng sống, phải làm một nhà sáng thế vĩ đại dẫn dắt con người chống lại hung thú man rợ. Hắn phải bỏ lại mọi thứ sau lưng để sống thật tốt cuộc sống này.

-Ta không còn là Tuấn Anh, hiện tại ta là Hanz!



Một bộ ẩn cư sau màn, thả phân thân đánh quái cày map cực hay, đã end. Hãy nhập hố