Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 922: Đây là thiên chức, cũng là sứ mệnh!



Phòng Cấp cứu thực sự là một nơi rèn luyện con người!

Hơn mười giờ sáng, vừa vặn qua thời gian giao ban, hai người bệnh được đưa đến.

Một người trung niên là quản lý của một công ty bị hôn mê trong lúc làm việc. Người còn lại là một ông lão bị nhồi máu cơ tim.

Toàn bộ phòng cấp cứu lại một lần nữa lâm vào bận rộn.

Bởi vì có khá nhiều bác sĩ đều đang ở phòng cấp cứu nên công tác tổ chức cứu viện diễn ra khá nhanh.

Trương Xu phụ trách cấp cứu cho người bệnh bị hôn mê.

Còn Trần Bỉnh Sinh phụ trách cấp cứu cho người bệnh bị nhồi máu cơ tim.

Trân Thương theo phía sau lưng, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kì trường hợp nào.

Người bệnh là một ông lão 78 tuổi, bản thân có tiền sử

bệnh liên quan đến động mạch vành, buổi sáng đi công viên đánh cờ thua mấy ván. Khi trở về vốn rầu rĩ không vui, lúc ngồi trên xe buýt lại ầm ĩ vài câu với người khác, lập tức phát tác nhồi máu cơ tim.

Người cãi nhau với ông lão cũng giật mình. Dù sao... nói mấy câu thế nào lại bị nhồi máu cơ tim? Nếu như xảy ra chuyện thì có khả năng bản thân còn phải cõng theo trách nhiệm trước pháp luật!

Còn may là ông lão này không bị bệnh tim, bằng không...

sẽ thực sự lớn chuyện.

Tài xế xe buýt phản ứng rất nhanh, trực tiếp lái xe thẳng đến Tỉnh Nhị Viện để cấp cứu.

Bởi vì số tuổi của ông lão quá lớn, các loại bệnh trong cơ thể cũng rất nhiều nên quá trình cấp cứu vô cùng khó khăn, thậm chí mấy lần kém chút nữa ảnh hưởng đến tính mạng!

Mọi người trong phòng cấp cứu vô cùng thấp thỏm lo sự, không dám thở mạnh một cái.

Dù sao cũng là một sinh mệnh vốn dĩ đang tồn tại thật tốt!

Sau 40 phút cấp cứu, cuối cùng các y bác sĩ đã kéo được ông lão từ ranh giới sinh tử trở lại!

Kỳ thật, với loại tình huống như thế này, bọn Trần Bỉnh Sinh cũng đã chuẩn bị trước tinh thần cấp cứu thất bại.

Người bệnh có tiền sử nhiều loại bệnh, số tuổi lớn, công năng của trái tìm rất kém, từ lúc phát tác bệnh đến khi đến được bệnh viện cũng đã qua một lúc, vì lẽ đó mà việc có thể cấp cứu được đúng là kỳ tích.

Từ sớm người nhà người bệnh đã chờ ở cửa phòng cấp cứu nôn nóng bất an.

Khi Trần Bỉnh Sinh thông báo tin tức cấp cứu thành công cho người nhà người bệnh, họ nhất thời rưng rưng nước mắt!

Ông lão 78 tuổi bị nhồi máu cơ tim mặc dù đã được cấp cứu thành công, nhưng sau đó vẫn còn cần nhập viện để tiếp tục điều trị. Nhưng ít nhất là đã bảo vệ được tính mạng.

Còn người bệnh hôn mê được chẩn đoán là phát tác thiếu máu não, được đưa đến nội khoa thần kinh.

Hai người bệnh đột nhiên xuất hiện nhắc nhở tất cả mọi người ý thức rằng chính mình đang chân chính đối kháng với tử thần chứ không phải đang diễn kịch.

Chỉ cần một sơ ý nhỏ cũng sẽ dẫn đến người bệnh tử vong!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều chìm trong im lặng bùi ngùi mãi thôi.

Thời gian một tiếng, tận mắt thấy được sự yếu ớt của sinh mệnh cũng tận mắt thấy được tâm quan trọng của công việc cấp cứu!

Khi nhìn thấy người nhà người bệnh cười mà lệ rơi đầy mặt, họ bỗng nhiên ý thức được trên người mình gánh vác hy vọng của người nhà người bệnh, là một phần tín nhiệm và chờ mong, quá mức nặng nề!

Giờ khắc này, họ mới nhận thức rõ ràng được, hy vọng cuối cùng để sinh mệnh tiếp tục nằm trong tay họ!

Dù hiện tại còn chưa đủ hùng vĩ, nhưng lại chính là người cuối cùng có thể bảo vệ mọi người khỏe manh!

Bởi vì họ khoác trên mình chiếc áo blouse, cũng bởi vì họ được gọi là bác sĩ. Truyện Dị Giới

Đây là thiên chức, cũng là sứ mệnh!

...

...

Khoa cấp cứu không có thời gian rảnh rỗi, đến khi tan tầm vẫn còn một người bệnh ngoại thương được đưa đến, người

bệnh là chủ nhà hàng kiêm đầu bếp của một nhà hàng món ăn Tân Cương.

Đến bệnh viện, người bệnh vô cùng lo lắng.

- Bác sĩ, bác sĩ! Nhanh lên, nhanh lên, đầu ngón tay của tôi đứt mất!

Người bệnh là một người đàn ông đầu trọc, tai to mặt lớn, tuổi khoảng 40.

Trần Thương vội vàng đứng lên, nói với người bệnh:

- Để tôi xem!

Người đầu bếp vừa nhìn thấy Trần Thương, ánh mắt lập tức sáng lên:

- Được rồi, tốt!

Từ Đông Đông cũng đi theo Trần Thương tiến vào phòng xử lý, vừa nhìn thấy vết thương, không nhịn được một trận buồn nôn...

- Làm sao lại bị thương?

So với người bệnh, Trần Thương ngược lại rất bình tĩnh, hỏi.