Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 921: Không quan trọng



Nghĩ tới đây, bản thân Trân Thương cũng vui như điên:

- Tôi làm sao mà bản thân mình cũng không biết.

Vương Khiêm trực tiếp nói:

- Người ta là nghiên cứu sinh của viện trưởng Lý, anh biết rồi thì có thể làm cái gì?

Trần Thương thở dài... Không quan trọng, dù sao có trở thủ hay không, chỉ là một công việc.

Hơn mười giờ sáng.

Quy bồi sinh tới, tính sơ sơ cũng hơn hai mươi người, trong nháy mắt phòng làm việc ở khoa cấp cứu trở nên chật chội.

Sau khi dựa theo thứ tự ghi danh, Trần Bỉnh Sinh sắp xếp nhân thủ.

Trước thỏa mãn những bác sĩ đã tương đối bận rộn trong những năm kia, tiếp đó mới đến lượt các bác sĩ nhỏ như Trần Thương.

Không thể không nói, ngành y vẫn là có nhiều nữ giới, nam cũng có, tỉ lệ phải nói là 1:2.

Mắt thấy đến lượt Trần Thương, vừa vặn Trân Bỉnh Sinh chuẩn bị nói chuyện với một cô gái nhỏ.

Chỉ thấy mắt Tần Duyệt đang trừng trừng nhìn chằm chằm ông.

Trần Bỉnh Sinh chỉ có thể khụ khụ một tiếng, đối với chàng trai đã phân phối cho Vương Khiêm nói:

- Cái này, Vương Khiêm, cô gái nhỏ này cho cậu, còn tiểu Từ cậu đi theo bác sĩ Trần Thương đi!

Lúc này, Tân Duyệt mới hơi híp mắt, cười hì hì nhìn Trần Bỉnh Sinh.

Trần Thương cùng Vương Khiêm đầu tiên là liếc nhau.

Vương Khiêm trông thấy cô gái nhỏ này rất xinh đẹp, hai mắt lập tức tỏa sáng, cười!

Trần Thương một mặt bất đắc dĩ, chỉ là Tân Duyệt ở bên cạnh bất động thanh sắc nói:

- Làm sao vậy, thất vọng à?

Trân Thương lập tức lắc đầu:

- Đương nhiên không, anh đây là nhẹ nhàng thở ra! Lúc này Tân Duyệt mới hài lòng...

Nhìn thấy đang có một chàng trai trắng mập một trăm khối chín mươi cân đang đi về phía mình, Trần Thương nhịn không được thở dài, trong lòng cảm khái một tiếng:

- Mặc dù không thể cảnh đẹp ý vui, nhưng mà... Ngược lại cũng vui mừng, rất tốt.

Cậu ta cười nói:

- Trần lão sư, chào anh, em là Từ Đông Đông.

Trần Thương gật đầu cười nói:

- Ừm, cậu... Đã từng tham gia công tác chưa?

Từ Đông Đông nhẹ gật đầu:

- Em ở bệnh viện Nhân dân phía dưới Lam huyện, làm ở khoa phổ ngoại, vừa đi vào tháng chín này.

Trần Thương nghe thấy là bệnh viện Nhân dân ở Lam huyện, hơi sửng sốt một chút.

Từ Đông Đông có chút giống Tiền Lâm, chỉ là Tiền Lâm hơi đen một chút, cũng không có tiểu hoả nhi nào vui mừng như vậy.

- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?

- 27 tuổi! Em vừa tốt nghiệp khoa đại y ở Trùng Khánh, trong lúc đó học nghiên cứu sinh ở khoa phổ ngoại.

Từ Đông Đông nhìn thấy tuổi của Trần Thương cũng không lớn lắm, lập tức cười nói:

- Trần lão sư, anh mới có 30 thôi phải không?

Trần Thương cười nói:

- Hai ta cùng tuổi, nhưng mà... Cậu là nghiên cứu sinh vì sao không đến trong tỉnh làm việc?

Tính cách Từ Đông Đông rất tốt:

- Tôi là học thạc sĩ, không có chứng chỉ quy bồi, bệnh viện cấp tỉnh người ta đêu không cần chúng tôi, vừa vặn năm nay.

quê tôi ở Lam huyện tuyển chọn nhân tài, phát 20 vạn phí an gia, lại nói, bây giờ ở Lam huyện phát triển cũng không tệ, chủ nhiệm Đoàn đối với tôi rất tốt, trực tiếp đưa tôi đi quy bồi.

- Lại nói, ở nơi nào mà không phải khám bệnh, Lam huyện cũng không tệ, nhiều cơ hội, áp lực không lớn, khoảng cách thành phố An Dương cũng không xa, tôi rất hài lòng.

Trần Thương gật đầu, tiểu tử này không tệ, ít nhất thì cũng rất lạc quan sáng sủa.