YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 23: Hình tượng người đàn ông nhẹ nhàng, dịu dàng như nước!



Hoàn cảnh hiện tại của hai người khiến cô vô cùng xấu hổ.

"Anh Kiêu, thật ra chuyện gì xảy ra cũng có lý do của nó. Tôi không cố ý vi phạm hợp đồng. Đàn anh Sâm đã ở nước ngoài nhiều năm rồi, hôm nay mới quay trở về, anh ấy lại còn là đồng nghiệp của tôi, mọi người đều muốn đi chúng mừng anh ấy thôi, tôi không thể không đi được vì vậy mới xin nghỉ phép."

Đến hít thở cũng trở nên khó khăn, còn phải kiên nhẫn giải thích với anh, ai bảo con hàng này không thể chọc vào chứ. Với con sư tử điên cuồng này, vẫn nên là vuốt lông rồi hẵng nói.

"Đàn anh Sâm? Anh ta là đàn anh của cô? Không cùng cấp bậc với cô, không có mối quan hệ, lại xa cách coi những mấy năm, làm như cô và anh ta như thể thân thiết lắm vậy, thật nực cười."

Khuôn mặt Lâm Khiết Vy đen lại.

Cái tên Mạc Lâm Kiêu này ăn nói quả độc ác. Rõ ràng là người đàn ông có vẻ ngoài dịu dàng, ôn nhu như ngọc, lời nói ra không gấp gáp không nóng nảy nhưng lại giống như mũi tên tẩm độc đâm thẳng vào lòng người khác.

"Ở trường học, tôi tôn trọng gọi anh ấy là một tiếng đàn anh, mà có thể làm việc trong cùng một bệnh viện cũng không phải dễ dàng gì. Hơn nữa, anh ấy rất nhiệt tình mời, tôi không muốn từ chối. Thực ra, tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, tôi sẽ qua chỗ đó vài phút rồi sẽ lập tức trở về." Nói xong những lời này, Lâm Khiết Vy phải hít sâu mấy hơi.

Rốt cuộc Mạc Lâm Kiêu cũng nhận ra sự khác thường của cơ thể mình. Hừ, hình như có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn xuống mới thấy cơ thể hai người dính liền với nhau như hai đứa trẻ sinh đôi, gần sát đến mức không có một kẽ hở nào.

Ngay lập tức, đầu óc của Mạc Lâm Kiêu như bị một ngọn lửa vây kín, toàn thân bị thiêu rụi bởi ngọn lửa.

Bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay của cô không thể không nắm chặt lại.

Cả hai người hít thở cùng lúc, nơi chạm vào nhau bị ép lại càng lúc càng căng chặt. cổ họng anh đột nhiên khô khốc, dường như có một ngọn lửa đang lan tràn, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng.

Đầu óc như bị rút sạch, những hình ảnh khác nhau của đêm hôm đó được lặp đi lặp lại mà không tài nào kiểm soát được, tất cả đều là giới hạn cùng cực.

Tại sao anh luôn bị cô du dỗ?

Tại sao cơ thể anh luôn bị cô hấp dẫn!

Ánh cực kỳ ghét loại cảm giác mất kiểm soát! Giờ phút này, anh càng ghét chính mình hơn! Nếu không phải đang ở trên xe, anh muốn tát mình một cái thật mạnh để giúp bản thân tỉnh táo lại.

Mạc Lâm Kiệu hung dữ ném Lâm Khiết Vy sang bên cạnh, như thể cô là một thứ đồ bẩn thỉu, sau đó ngồi sang vị trí cách xa chỗ của cô, không những vậy còn khó chịu quay lưng, để cho cô đối diện với bóng lưng của mình.

Lâm Khiết Vy có cảm giác như vừa trải qua một đời, không bị anh gây áp lực, không bị anh hỏi ép, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Nhớ tới những lời uy hiếp trước đây của anh, trong lòng vẫn có chút lo lắng bất an nên cô dùng giọng dịu dàng nói: "Anh Kiêu, tuy rằng giữa chúng ta có chút chuyện nhỏ xen ngang, nhưng cuối cùng tôi vẫn ngoan ngoãn theo anh trở về mà. Anh là người thông minh, tài giỏi không nên chấp kẻ kém cỏi như tôi, đừng so đo với tôi nữa, được không?"

Đây chính là giọng điệu dỗ dành trẻ con.

Mạc Lâm Kiêu vẫn quay lưng lại với cô, sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút, thật thần kỳ. Cô chỉ là dỗ dành anh qua loa, lấy lệ một chút, không ngờ cơn tức giận lập tức tan biến. Nghĩ đến dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của tên Hạ Dịch Sâm kia, trong lòng lại không thoải mái: "Nếu như không đụng xe, cô sẽ quay về sao? Chắc chắn cô vẫn cùng cái tên đàn anh kia nói chuyện vui vẻ rồi." hãi

Lời vừa nói xong, giọng điệu chua như giấm khiến chính Mạc Lâm Kiêu sợ

Vừa rồi là lời anh nói sao?

Bản thân anh cũng không có mặt mũi mà nghe.

"Ái chà, tôi chỉ là không nỡ từ chối sự nhiệt tình đó thôi. Dù có đi, tôi cũng chỉ ở lại vài phút. Sau này, chỉ cần anh Kiêu không đồng ý, cho dù có là Tổng thống có mời, tôi cũng sẽ không đi." Lâm Khiết Vy cố gắng nỗ lực vuốt lông, thật sự sợ rằng ngày mai mở mắt ra cô sẽ trở thành người nổi tiếng trên mạng bị hàng nghìn người hắt hủi.

Khóe miệng Mạc Lâm Kiêu lơ đãng nhếch lên, anh quay lại nhìn cô: "Đừng nói những lời xu nịnh nữa."

Lâm Khiết Vy giơ bàn tay lên: "Tôi thể, tôi nói được thì làm được! Anh là Bên A của tôi, tôi đảm bảo sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh."

Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng bình thản.

Cơn tức giận muốn giết người khi đụng xe đột nhiên nhẹ nhàng tan biến không chút tung tích.

Hạ Dịch Sâm và Trần Kiệt chờ đến khi trời sẩm tối, lúc luật sư của cả hai bên đều tới cả, Hạ Dịch Sầm mới nhận ra không thấy Lâm Khiết Vy đâu nữa. Trong lòng không khỏi có chút lo lắng, vội vàng tìm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Liên Vạch Vy hỏi xem có chuyện gì, không ngờ điện thoại lại bị Trần Kiệt thô bạo giật lấy, còn thấy Trần Kiệt dùng chân dẫm lên, hung hăng nghiền nát điện thoại. Sắc mặt Hạ Dịch Sâm dot nhiên tối sầm lại, cố gắng hết sức kiểm chế cơn tức giận của ban thân.

"Anh này, hành vi của anh..."

"Anh gì mà anh, ai là anh của anh!" Trần Kiệt lấy ra một xấp tiền trong ngực ném vào người Hạ Dịch Sâm. "Soat soạt soạt" những tờ tiền rơi đầy trên mặt đất, nhìn qua cũng không it hơn ba mươi lắm triệu. Trần Kiệt nở nụ cười xấu xa, giọng điệu vô cùng phách lối: "Cầm lấy, bồi thường điện thoại cho anh."

"Anh..." Hạ Dịch Sâm tức đến nghẹn lời. Anh ta chưa từng gặp qua người nào có hành vi như Trần Kiệt, thẳng thắn mà nói chính là không có lý lẽ,

Trần Kiệt thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, không muốn lãng phí thời gian nữa nên xoay người rời đi. Hạ Dịch Sâm muốn đuổi theo, nhưng bị bốn năm người đàn ông to lớn bên cạnh chặn lại. Cuối cùng, anh chỉ có thể nhìn Trần Kiệt thong dong bước vào một chiếc Bentley rồi rời đi, cũng chẳng thèm quan tâm chiếc chiếc Rolls-Royce bị đụng trước đó, chiếc xe cứ thế mà bị vứt ở lể đường.

Tác phong này...

Vụ tai nạn giao thông hôm nay thật kỳ lạ.

Hạ Dịch Sâm đi tới chỗ luật sư mà Trần Kiệt gọi đến, hỏi: "Xin hỏi, người ủy thác anh là ai, có lai lịch thế nào?"

- Khuôn mặt luật sư lạnh như tiền, không quá mềm mỏng cũng không quá cứng nhắc, nói: "Xin lỗi anh, tôi không có quyền nói ra điều này." . ngôn tình hoàn

Hạ Dịch Sâm đưa chìa khóa xe cho luật sư của mình, bắt taxi rồi vội vã đến điểm hẹn.

Có khả năng cô bé Lâm Khiết Vy bị vụ tai nạn dọa sợ nên trở về nhà rồi, điều này có thể hiểu được..

Hạ Dịch Sâm không tức giận vì Lâm Khiết Vy không từ mà biệt, nhưng trong lòng anh ta có chút hụt hẫng.

Anh ta rất muốn Lâm Khiết Vy cùng mình đi dự tiệc tôi nay, không những thế anh ta còn hy vọng cô luôn có thể dung bên cạnh và đồng hành cùng anh ta.

Đột nhiên, Mạc Lâm Kiêu về nhà ăn tối khiến bác Trần có chút ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy Lâm Khiết Vy theo sau Mạc Lâm Kiêu bước vào

biệt thự, ông cười thầm.

Thảo nào câu Kiêu lại về, hoá ra là vì cô Vy.

Mạc Lâm Kiêu vừa bước vào, chú Trần liền cầm lấy áo khoác và cặp của anh, lần này cũng không ngoại lệ, chú Trần cung kính chờ ở lối ra vào chờ lấy đồ, nhưng không ngờ rằng Mạc Lâm Kiêu lại đi thẳng vào phòng khách. Trong phòng khách, anh cởi áo khoác rồi thuận tay đưa áo khoác và cặp công văn cho Lâm Khiết Vy.

Áo khoác mang theo mùi và nhiệt độ cơ thể của anh khiến cô có chút luống cuống, không biết xoay sở thế nào. Cô nhìn hai bên, nhìn thấy chú Trần, vội vàng bước đến đưa đồ cho chú Trần.

Ai ngờ Mạc Lâm Kiêu như thể có mắt sau lưng, bất mãn nói: "Không biết tự treo áo lên sao? Sao vẫn phải làm phiền chú Trần, không nhìn xem người già trong nhà còn bận rộn nhiều việc sao?"

Chú Trần “bận rộn" bỗng sửng sốt, nhanh chóng trốn vào phòng bếp, chỉ huy đầu bếp điều chỉnh thực đơn.

Lâm Khiết Vy âm thầm lè lưỡi, lửa giận của người đàn ông này vẫn chưa tiêu tán hết, không chấp nhặt với anh, nên cô bỏ đi treo áo rồi cất cặp công văn.

Cô khiến anh có cảm giác giống như nữ nhân viên phục vụ, vậy nên Lâm Khiết Vy còn hỏi thêm một câu: "Cậu Kiêu, còn cần gì nữa không?"

"Sở trưởng của cô là làm những chuyện trong phòng ngủ sao?" Mạc Lâm Kiêu ngồi vắt chân trên ghế sô pha hỏi câu một câu, sau đó nhìn cô chằm chằm như thể một con chó sói.