Yêu Em Cả Đời

Chương 14: Thay đổi



Từ lần khám ấy , thái độ của Hàn Diệp Phong đối với Tô Ánh Vân đã khác hẳn . Anh không còn thờ ơ , tỏ ra vẻ mặt chán ghét nữa mà dường như ai cũng nhận ra anh đối với cô ân cần dịu dàng hơn rất nhiều .

Ngày nào cũng vậy , sáng đi làm sớm không quên dặn dò cô ăn uống tử tế ,đến tối lại về cùng cô ăn tối .

Những ngày được nghỉ ở nhà thì hoàn toàn dành thời gian cho cô .

Đã gần nửa tháng như vậy , kẻ hầu người hạ cũng phải tem tém nhìn Tô Ánh Vân bằng con mắt khác .

Trước đây trong ngoài Hàn Gia chỉ có mình chị giúp việc Lục Cẩm đối xử với cô không tỏ ra miễn cưỡng còn bây giờ ít nhiều thì lão quản gia cùng những người kia đã không dám nói xấu , chỉ chích sau lưng cô nữa rồi . Mặc dù họ chẳng thích cô một chút nào nhưng hiện tại trong mắt họ thì cô đang được " sủng " nên miễn cưỡng không tỏ ra thái quá trươc mặt cô , biết đâu sau này cô lại thành thiếu phu nhân chứ .

.

.

Lại một ngày chủ nhật lười biếng ~

Đã 7 rưỡi ,Tô Ánh Vân mơ màng tỉnh dậy do tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm .

Cô đảo mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường

" Bảy ... bảy rưỡi rồi sao "

Cô ngồi dậy hết sức lười biếng , hôm qua ngủ hơi muộn vì còn bận mệt với Hàn Diệp Phong .

Nghĩ lại chuyện tối qua cô bật cười . Hàn tổng tiếng tăm lẫy lừng ai mà biết được khi say anh ta lại như đứa bé 3 tuổi mà lại còn có những cái hành động đánh rơi liêm sỉ như vậy .

Tối hôm qua đi nhậu cùng La Thiên và Lục Thiên Minh về , anh lao vào phòng cô đang ngủ . Hết khóc lóc lại bật cười làm cô đang ngủ mà giật cả mình tưởng gặp ma . Xong rồi còn nôn mửa khiến cô 12 giờ đêm bật điện lau dọn chiến trường anh gây ra . Nếu không phải cắn rứt lương tâm thì cô đã đỡ anh ra khỏi phòng cho qua đêm dưới đất rồi .

Dọn dẹp xong thì cũng hơn 1 giờ mới được đi ngủ .

Sáng hôm sau , Hàn Diệp Phong dậy sớm thấy quần áo vest , cà vạt bị vứt dưới đất còn bản thân mặc mỗi áo sơ mi và quần đùi thì tối đen mặt lại .

Anh xem lại camera trong phòng không dám tin người trong video là mình . Anh lại để cô chứng kiến cảnh xấu hổ nhục nhã kia , không còn gì để nói ngoài NHỤC ! Mặc kệ đó , trước hết đi tắm đã .

Cũng chính tiếng nước tắm róc rách trong phòng tắm đã làm Tô Ánh Vân lơ mơ thức giấc và bây giờ cô đang cười đau bụng sau trận hồi tưởng .

/ cạch /

Hàn Diệp Phong cuốn mỗi chiếc khăn bên dưới đi ra khỏi phòng tắm . Mái tóc vẫn còn ướt vừa đi vừa nhỏ từng giọt nước xuống người và cả sàn nhà . Kẻ đào hoa trăng mây này không ngờ lại có 1 cơ thể đẹp đẽ như vậy . Mắt Tô Ánh Vân không thể ngừng nhìn vào cơ bụng 6 múi săn chắc của anh . Miệng như muốn rớt ra thứ chất lỏng trong suất .

Hàn Diệp Phong cũng nhận ra ánh mắt nhìn chằm chằm mình nãy giờ , anh ném khăn lau đầu vào mặt cô ( nhẹ nhàng nha ) , cố tình trêu trọc

" Tôi tắm xong trông đẹp lắm sao ? "

Anh đi đến ngồi xuống giường quay lưng lại hướng cô



" Lau đầu cho tôi "

Tô Ánh Vân vừa dứt được đôi mắt ra khỏi người anh , cô ngoan ngoãn lau tóc cho anh .

" Này ... " Cô ngập ngừng muốn hỏi anh điều gì đó nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt vào .

Anh thấy cô ngập ngừng lại càng tò mò muốn biết cô đang muốn nói gì .

" Sao hả ?"

" Kh- không có gì "

Càng như vậy anh lại càng muốn biết . Hàn Diệp Phong ra hiệu dừng tay , bản thân thì gặng hỏi cô .

" Nói đi , rốt cuộc có chuyện gì mà úp úp mở mở ?"

Tô Ánh Vân nhìn anh , hít 1 hơi thật sâu nói to để anh không nghe nhầm

" Tôi muốn đi làm !!"

" ồ "

Hằng ngày rảnh rỗi không phải làm gì , công việc duy nhất của cô là tận hưởng cuộc sống thanh bình ngày qua ngày vậy mà lại không muốn gò bó trong không gian này . Hàn Diệp Phong tỏ ra khá bất ngờ , anh ồ lên 1 cái rồi yên lặng cho cô nói gì thì nói hết đi vì đằng nào anh cũng từ chối mà .

" Tôi , tôi nói tôi muốn đi làm ... chỉ cần 1 chức vụ công nhân nhỏ thôi cũng được "

" ... " vẫn nghe cô nói tiếp

" Gần 3 tháng nay rồi , tôi không muốn sông cuộc sống ngày qua ngày không có việc gì làm ... như vậy sau này ... sau này ..."

Nghe đến 2 từ " sau này " anh thật sự rất muốn xem cô gái này nghĩ gì tiếp theo đây

" Sau này thế nào ? "

Nét buồn lộ rõ trên mặt , Cô lại ấp úng 1 hồi rồi dứt khoát nói tiếp

" Sau , sau này sinh đứa bé xong tôi sẽ giao con cho anh ... và Tuyết thiếu phu nhân , như vậy nếu bây giờ không làm việc chắc sau này tôi không có năng lực xin việc công ty nữa mất ! "

Hàn Diệp Phong lại được một tràng bất ngờ lớn nữa đến từ suy nghĩ của Tô Ánh Vân , thật không ngờ cô lại nghĩ đến việc sinh con xong rời đi . Và hơn thế nữa đó là cô còn biết chắc chắn anh sẽ cưới Lâm Tuyết làm vợ . Hiện tại anh không biết nên cười vì sự ngu ngốc của cô hay vì sự thiếu hiểu biết nữa . Chẳng lẽ Tô Ánh Van không lo lắng cho an nguy con mình khi để Lâm Tuyết chăm hay sao !? Đối với một con người mưu kế , sảo quyệt như Lâm Tuyết thì việc gì cô ta không dám làm chứ . Hàn Diệp Phong không thích suy nghĩ này của cô , anh tỏ ra không vui

" Ồ , em nghĩ chu toàn như vậy không biết có nghĩ đến Lâm Tuyết sẽ chịu chăm sóc yêu thương đứa con riêng của tôi không ? Làm sao em lại chắc chắn mình bình an khi ở cùng cô ta ? "

Anh nói như vậy , làm Tô Ánh Vân sợ , cô sợ Lâm Tuyết sẽ làm hại đứa bé , cô cũng sợ con có tuổi thơ không được như bao đứa trẻ khác có mẹ bên cạnh . Tự nhiên bao nỗi sợ rấy lên trong đầu cô .

Cô bật khóc , cảm thấy mình thật vô dụng , thời gian qua cũng đã suy tính đến tương lai nhưng chẳng khả quan là mấy . Biết không được ở bên con cũng chẳng thể bảo vệ nó , cô đã khóc rất nhiều .



" Tôi biết phải làm sao đây , ngay từ đầu đã không nên tìm đến đây rồi / hức hức / . Nếu Lâm Tuyết có hại đến con tôi sẽ không tha thứ cho anh và cả tôi nữa "

Hàn Diệp Phong ôm cô vào lòng , anh hôn lên trán cô , cũng đến lúc anh nói cho cô nghe dự định tương lai rồi .

" Yên tâm đi , con sẽ không sao đâu ... có anh và em cùng chăm sóc , Lâm Tuyết lấy cái tư cách gì đụng đến thằng bé ? "

Tô Ánh Vân không hiểu lắm , cô ngóc đầu ra khỏi ngực anh hỏi

" Ý anh là sao ? Tôi được chăm sóc con ? "

Hàn Diệp Phong hôm nay ân cần dịu dàng lạ thường , anh xoa đầu cô cười

" Tất nhiên rồi , thiếu phu nhân "

Anh nói vậy làm cô lại càng ngơ ngàng hơn

" Anh đừng trêu tôi , không vui đâu "

Hàn Diệp Phong nhìn cô gái đang nũng nịu tỏ ra bực dọc trong lòng mình thì chỉ biết cươi bất lực

" Không đùa đâu , chờ tiểu thiếu gia ra đời anh không để em thiệt thòi đâu "

Nước mắt của cô bay đâu hết rồi , cô hỏi anh

" Lâm Tuyết tiểu thư thì sao ? "

" Haizz , em quan tâm làm gì cô ta , chuyện dài sau này có dịp đặc biệt anh kể cho nghe " Hàn Diệp Phong nháy mắt với cô .

Mặc dù không biết chuyện gì về họ nhưng nghe anh nói vậy , cô cũng yên tâm và cảm thấy vui mừng không nói lên lời .

Anh lại gặng hỏi cô

" Vậy còn muốn đi làm không ? "

" Có chứ !"

" Còn không mau đứng dậy , anh mặc quần áo dẫn đi xem công ty "

Anh nói cô mới để ý , nãy giờ cô đã ngồi lên cái gì đó ở bên dưới anh . Nó có vẻ to và mềm mại làm cô đỏ cả mặt . Cũng may là Tô Ánh Vân rất nhẹ nên ngồi lên anh không đau .

Cô mau chóng đứng dậy khỏi lòng anh với cái mặt đỏ như cà chua . Như vậy trông lại càng cuốn hút đối với anh

" Kkk , ngại sao ? "

Hàn Diệp Phong không quên châm chọc cô rồi mới đi thay quần áo .