Yêu Để Chết

Chương 14: Không đoán được



Cô hét không ra tiếng nằm dưới đất không dám chạm vào nơi Mộ Hạ Âu vừa đá phải, nơi đó đến giờ cử động cô còn không thể.

"Ư...a, ư...hu..." Chỉ biết rên la những âm thanh không có ý nghĩa, Tiêu Linh siết chặt nắm tay cam chịu cơn đau. Cô căm hận hắn, cô căm hận Mộ Hạ Âu, hắn luôn làm cô đau đớn.

“Đau lắm à? Sao trắng bệnh mặt mũi ra thế?” Hắn đưa tay lên vuốt tóc, ánh mắt nhìn Tiêu Linh đến lạnh người.

Nếu bây giờ Tiêu Linh nói được, điều đầu tiên cô muốn làm là hét vào mặt hắn, cô muốn chửi hắn, cô muốn đánh hắn. Hắn thử bị đá gãy chân xem có đau không, mặt mũi có trắng bệnh đi không mà còn hỏi cô vô tư vậy?

Mộ Hạ Âu không để tâm đến cái chân gãy biến dạng đó, hắn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Linh, hắn liếm mép nhìn cô như sinh vật thú vị, chân của cô run rẩy, cả người tái lại như gặp phải bóng ma.


“Chết tiệt, nhìn cô tôi muốn gϊếŧ người quá.” 

Từng lời vô tâm mà hắn thốt ra bây giờ không còn làm cô quan tâm nữa, chân của cô đau nhói, bên trong lớp váy đầu gối của cô đã sưng nề, càng ngày càng bầm tím và phồng lớn. Cô chưa từng trải qua cảm giác xương cốt trong cơ thể mình bị gãy hay biến dạng,thế mà hôm nay cô bị chính chồng cô đưa chân lên đạp gãy, cảm giác lúc này mà cô thấy được chính là đau...đau cả lồng ngực lẫn thể xác.

Hắn muốn gϊếŧ cô thì tại sao không mau gϊếŧ đi, chỉ cần nói với chủ tịch là cô tự tử thì có là gì, sống với hắn như này cũng chẳng khác gì sống dưới địa ngục, nhưng địa ngục cô nghĩ là còn thoải mái hơn nhiều. Ở địa ngục một thời gian còn được xét tội mà đi đầu thai làm con người mới, ở với Mộ Hạ Âu cô không thể biết được thời hạn hắn giam cầm cô là bao lâu, cảm giác bên cạnh chồng của mình mà phải nơm nớp lo sợ bất cứ khi nào mình sẽ bị gϊếŧ rất đáng sợ.


Nước mắt Tiêu Linh trào ra rơi xuống mặt sàn lạnh giá, mắt của cô u ám như bị chìm trong khoảng tối vô thức mà cô tạo ra, nơi đây chỉ có nỗi đau, nước mắt và giọng nói của một người đàn ông, một câu nói được lặp đi lặp lại trong trí nhớ của cô, ‘chết tiệt, nhìn cô tôi muốn gϊếŧ người quá.’

Ước gì ngay bây giờ cô có thể khuất xa được trong tầm mắt của Mộ Hạ Âu, để cô không còn làm hắn ngứa mắt nữa, để hắn sánh đôi với Hi Vân.

“Tiêu Linh, chừng nào tôi chưa muốn thì cô đừng hòng chạy trốn. Tôi sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại của cô.” Hắn nhìn tóc Tiêu Linh rũ ra cả khuôn mặt, không thể rõ được bộ dạng thảm hại của cô liền thản nhiên đưa tay tới vén gọn những sợi tóc ngắn của cô vào sau tai, để lộ hai hàng nước mắt trong suốt đến đau lòng.


Cô không phản kháng, chỉ phát ra tiếng nấc đáp trả Mộ Hạ Âu. Hắn chăm chăm vào bộ dạng của cô không chớp mắt, thoáng qua khuôn mặt hắn là sự hời hợt, sự lạnh lùng của hắn đang làm cô hoảng hốt, hắn sẽ định lại gì cô nữa? Tại sao hắn nhìn cô như vậy.

“Được rồi cún con ngoan ngoãn, hãy để tôi chăm sóc cô nào.” Mộ Hạ Âu chớp mắt một cái, bàn tay ấm áp của hắn đưa lên vuốt vầng trán lấm tấm mồ hôi của Tiêu Linh, không ai có thể biết được người đàn ông hoang tưởng này đang nghĩ gì...kể cả Tiêu Linh.

Cô run rẩy nhìn vào đôi mắt tối sầm của hắn, sợ hãi đến nỗi hai hàm răng lập cập vào nhau. Hắn sẽ lại ném cô vào cái hầm tối đó sao, hắn sẽ xích tay chân cô lại, hắn xích cổ cô nữa…

“Hu...ưʍ.” Tiêu Linh òa khóc lắc đầu lia lịa, làm ơn hãy tránh xa cô ra, đừng đến gần cô nữa, hắn là ác ma chứ không phải con người.
Mộ Hạ Âu vòng tay qua eo đùi và lưng cô, bế cô lên một cách nhẹ nhàng rồi đi về dọc phía hành lang, giây phút này cô biết...cô sắp trở lại những ngày đói khát và ghẻ lở xuất hiện khắp chân tay, với cái chân gãy này sẽ còn khủng khiếp hơn, cô chưa từng nghĩ mình sẽ chết một cách kinh khủng như vậy.

Chỉ là không ngờ hắn lại đưa cô về một căn phòng lớn, căn phòng sặc mùi tiền, khắp nơi xa hoa như dát vàng trên tường khiến Tiêu Linh lóa mắt. Cô thầm nuốt một ngụm nước bọt đưa mắt lên nhìn Mộ Hạ Âu, trong lồng ngực hắn cô chỉ thấy xương quai hàm lộ rõ, một gương mặt hoàn hảo đến nỗi không có một góc chết.

Tiêu Linh cắn môi nâng bàn tay lên kéo kéo vạt áo trước ngực hắn. Khi hắn nhận ra điều khác lạ và cúi đầu xuống, hắn bắt gặp đôi đồng tử đẫm nước của cô. “Hửm?” 
Lồng ngực Tiêu Linh đập mạnh một cái, hắn bị sao vậy?

Đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, Tiêu Linh vô tình thấy được bức ảnh được đóng khung cẩn thận ở đầu giường, trong khung ảnh bằng đồng đó là...Hi Vân và hắn.

Đây là phòng của Mộ Hạ Âu? Cô đang nằm trên giường của hắn!

Có phải chăng đây là giấc mơ đúng chứ? Chiếc giường mà Mộ Hạ Âu trân quý chỉ để mình hắn và Hi Vân nằm, cô lại được hắn cho nằm lên đây ư...hắn có ý gì...hắn định làm gì…

“A…” Tiêu Linh nhăn mặt khi Mộ Hạ Âu đặt chân cô lên giường mà quên mất chân cô đã bị hắn đạp gãy, chân của cô bị hắn đưa thẳng về vị trí ban đầu khiến cô phải trợn mắt lên cắn chặt môi, không khác gì chân cô bị hắn bẻ gãy một lần nữa.

Mộ Hạ Âu đứng thẳng người nhìn hai tay Tiêu Linh đang bám chặt ga giường, vừa mới tắm rửa sạch sẽ đã toát mồ hôi khắp người. Không phải nhìn cô ta chướng mắt bò dậy không nổi thì hắn sẽ vứt cô ta xuống hầm rồi. Để cô ta chết đi...thật tâm cũng không vui lắm, còn rất nhiều thứ hắn muốn trút lên người cô ta.
“Gọi bác sĩ đến đây.” Hắn rút trong túi ra chiếc điện thoại, bấm vài lần trên bàn phím rồi áp lên tai nói với giọng điệu lạnh lùng, có thể đoán được đầu dây vừa nghe xong đã tái xanh mặt vì bị dọa.

Điện thoại được ngắt ngay sau đó, Mộ Hạ Âu chìa tay về phía trước, bóp chặt cằm của Tiêu Linh, hắn chau mày cùng ngữ khí dữ tợn. “Được nằm trên giường tôi suиɠ sướиɠ lắm đúng không?”

Tiêu Linh nuốt nước bọt, cẩn trọng nhìn Mộ Hạ Âu, cô cư nhiên lắc đầu. Cô chưa từng muốn leo lên chiếc giường mà hắn cùng Hi Vân từng ân ái, tại sao cô phải vui sướng chứ, cô chỉ ngạc nhiên vì hành động bất ngờ này của hắn.

“Nếu cô muốn chơi, tôi sẽ phụng mệnh.” Hắn cong khóe môi, nụ cười như lưỡi liềm của thần chết kề sát cổ Tiêu Linh.

Linh cảm không lành vừa lóe trong tâm trí cô thì nhanh như cắt những ngón tay thon gọn của Mộ Hạ Âu đã rơi trên cơ thể cô, hắn lướt tay từ cổ cô...xuống dần...xuống đến ngực cô...xuống nữa...hắn dừng lại ở eo cô, từ từ kéo vạt áo cô lên cao khiến Tiêu Linh phải trừng mắt lên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn kéo áo cô lên làm gì vậy? Mặt hắn, thật biếи ŧɦái!
Áo của cô đã được vén lên quá ngực, hắn vẫn nhìn cô không chớp mắt, tự cúi mình xuống cận kề ngực của cô, hơi thở của hắn nóng ran đang được da thịt của cô hấp thụ, vừa nhột, vừa sợ.

Mộ Hạ Âu có vẻ hài lòng với thái độ của cô, hắn nhướng mày nhìn xuống dưới, định miệng chạm vào da thịt Tiêu Linh thì đột nhiên mặt mày biến sắc đứng bật dậy. 

“Mẹ kiếp, tởm chết mất!” Cơ thể cô ta lở loét khắp nơi, như này ai mà dám động tới chứ, đúng là mất hứng.

Cô giật mình đưa tay kéo vạt áo mình xuống, cô đoán được hắn đang nói về cái gì, là những nơi bị ghẻ lở của cô còn chưa hồi phục, chúng đúng là rất chướng mắt và buồn nôn. Không hiểu sao cô lại thấy may mắn, quả thực nếu hôm nay lặp lại hoàn cảnh giống đêm đầu tiên cô với hắn, cô sẽ không chịu nổi. Chân của cô còn đang như này thì có thể làm gì chứ. Hắn trẻ không tha, già không thương, đến người tàn tật cũng phải động đến sao.
Cốc cốc.

Ngoài cửa phòng đúng lúc có tiếng gõ cửa, Mộ Hạ Âu liếc mắt về phía đang phát ra tiếng động đó bằng sự cảnh giác.

“Ai?” Người có chìa khóa biệt thự riêng của hắn chỉ có duy nhất hai người, trong số đó có Hi Vân...nếu Hi Vân đến đây vào lúc này chắc cô ấy sẽ phát điên khi thấy Tiêu Linh nằm trên giường của hắn mất, mọi chuyện sẽ bị đập tan nếu như bảo bối của hắn giận dữ và lên cơn ghen. Tiêu Linh lại bị hắn làm cho gãy chân, có thể đút lọt cô ta vào đâu trong căn phòng này chứ.

“Tôi đây.” Một giọng nam nhân từ tính cất lên khiến Mộ Hạ Âu thở phào một cái.

Là Hạo Nam, cậu ta chính là bác sĩ riêng điều trị tâm lý cho Mộ Hạ Âu, không chỉ chuyên về tâm lý cậu ta còn là một bác sĩ đại tài có thể chữa bách bệnh, Hạo Nam là bạn thân của Mộ Hạ Âu!
“Vào đi.” Hắn đưa tay lên chỉnh tề cổ áo rồi khàn giọng ra lệnh.

Bước vào trong phòng là người đàn ông trông có vẻ rất mộc mạc, trái ngược hoàn toàn với Mộ Hạ Âu. Cậu ta đeo một gọng kính trên sống mũi mới nhìn đã thấy giống người tri thức, khuôn mặt lại hòa nhã, ôn nhu lạ thường. Tiêu Linh bặm chặt môi nhìn hai người đàn ông đó gần tiến lại đến nhau, họ kết hợp lại tạo lên một bức tranh hài hòa, giống như một ác ma và thiên thần vậy.

Mộ Hạ Âu mặc đồ đen thì Hạo Nam mặc đồ trắng, hắn có đôi mắt có gϊếŧ người trong một giây nhưng Hạo Nam lại có đôi mắt hiểu thấu lòng người trong một nốt nhạc, trong phòng chỉ có một người phụ nữ và hai người đàn ông, không khí cũng trở lên nặng nề đối với Tiêu Linh.

“Ồ, ra đây là vợ cậu?” Hạo Nam lên tiếng trước phá tan bầu không khí khó chịu.
“Vợ? Thôi ngay những ý nghĩ điên rồ của cậu và chữa cái chân không lành lặn kia đi. Người cô ta bị ghẻ, mau chữa càng nhanh càng tốt.”

Không cần nói Hạo Nam cũng đủ biết những vết tích trên người Tiêu Linh đều là do căn bệnh điên rồ của Mộ Hạ Âu tạo nên, đến nỗi đánh người bị gãy chân đúng là phương pháp điều trị tâm lý của cậu ta chưa thực sự thành công rồi.

“Chào cô, tôi là bạn của Mộ Hạ Âu, bác sĩ riêng của cậu ta.” Hạo Nam nhã nhặn đi tới ngồi xuống giường, bên cạnh Tiêu Linh.

Bộ mặt Mộ Hạ Âu lập tức tối đen như than đá khi thấy biểu hiện thân thiết giữa hai người trước mặt, hắn thầm siết chặt lòng bàn tay lườm Hạo Nam từ phía sau.

Tiêu Linh khẽ gật đầu, người đàn ông này mang lại cho cô thiện cảm. 

“Cô bị câm à?” Một nụ cười xoàng phất lên trên đôi môi mỏng, Hạo Nam khinh bỉ nhìn Tiêu Linh.