Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 70: C70



Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả, điểm này Hà Húc hiểu rõ hơn bất cứ ai, trong khi đối phương lại còn là Tề Nhạc, mục đích càng ý vị sâu xa, vì vậy cậu thẳng thắn hỏi: "Điều kiện là gì?"

Đầu dây bên kia Tề Nhạc cười to hai tiếng, có chút bội phục khen: "Hình như tôi đã hiểu vì sao A Dao lại nhìn trúng cậu, rất thông minh."

"Ngài quá khen rồi. "Hà Húc nhàn nhạt mỉm cười," Nếu thật sự thông minh sẽ không lăn lộn thành bộ dáng như hôm nay."

Có lẽ là nghe Hà Húc tự giễu khiến Tề Nhạc rất thoải mái, ngữ khí của Tề Nhạc cũng tốt hơn vài phần, "Vẫn là chuyện ban sáng tôi nói, cùng những nhân vật lớn kia uống rượu, tâm sự... Nếu cậu nguyện ý, đêm nay sẽ có cuộc hẹn, đến lúc đó địa chỉ tôi sẽ gửi cho cậu."

Hà Húc trầm mặc một lúc lâu, bất giác nắm chặt di động: "Được, tôi đi."

Đặt điện thoại di động xuống, Hà Húc kéo khăn lông đắp lên mặt, ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế thả mình ra, đầu ngón tay xoa dịu độ cong nơi khóe miệng.

Điện thoại di động trên bàn rung hai cái, Tề Nhạc gửi đến thời gian và địa chỉ, phía dưới còn kèm theo một icon mỉm cười.

Hà Húc tính sơ qua thời gian, đứng dậy thay quần áo của mình, chào hỏi những người khác rồi vội vã trở về chỗ ở.

Tàu điện ngầm đúng giờ cao điểm buổi tối, toàn bộ toa xe chen chúc không có một chút không gian cử động nào, Hà Húc bị đám đông chen tới chen lui, không bao lâu đã cảm thấy có chút choáng váng đầu.

Chịu đựng trong không gian chật hẹp oi bức đến khi xuống xe, Hà Húc bắt đầu đau đầu, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.


Cố nén khó chịu về đến nhà thay quần áo, Hà Húc từ trong rương thuốc lấy thuốc giảm đau nuốt vào, nhìn thời gian còn lại vừa vặn đủ để cậu chạy qua chạy lại một hồi.

Theo địa chỉ và số phòng Tề Nhạc đưa, Hà Húc ở trong hành lang tối tăm tìm nửa ngày mới nhìn thấy mục tiêu, đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, nhắn tin cho Tề Nhạc biết mình đã đến.

Tề Nhạc bảo cậu đi thẳng vào, Hà Húc do dự một hồi vẫn giơ tay gõ cửa, nhưng không đợi bên trong trả lời liền đẩy cửa đi vào.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Ánh sáng trong phòng rất chói, sau khi quen với hành lang tối tăm, bất thình lình đi vào hoàn cảnh sáng sủa như vậy, Hà Húc khó chịu vô thức đưa tay che mắt.

"Còn thẹn thùng nữa. "Tề Nhạc cười trêu ghẹo, bưng ly rượu khoa tay múa chân về phía Hà Húc," Vị này chắc mọi người đều biết. Hà Húc, chào mọi người đi."

Hà Húc dần dần thích ứng với ánh sáng trong phòng, buông cánh tay xuống nhìn xung quanh các vị đại lão đang ngồi, khóe miệng nhanh chóng nhếch lên, sau đó tự nhiên hào phóng nhẹ nhàng gật đầu, "Chào các vị đạo diễn, tôi là Hà Húc."

"Ha ha ha sao cứ như đến thử vai vậy, không cần khách sáo như vậy, coi như một bữa tiệc cho chúng ta tụ hội, thoải mái đi."

Một đạo diễn râu quai nón cười ha hả đứng lên, tự nhiên ôm bả vai Hà Húc, ôm cậu chỉ vào vị trí của mình mời cậu qua ngồi cùng.

Tay ôm trên vai rất mập mờ, Hà Húc theo bản năng muốn nhíu mày, nhưng mạnh mẽ nhịn xuống phản ứng chân thật, cười đáp ứng đề nghị của người đàn ông.


Đang lúc Hà Húc chuẩn bị bước đi thì cửa sau đột nhiên mở ra. Hà Húc theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt vừa vặn đụng phải Tạ Thanh Dao.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.

"A Dao, chỉ chờ cậu thôi, e rằng cậu phải tự phạt mình ba ly."

Tề Nhạc cười chào Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao không trả lời, nhìn chằm chằm Hà Húc hồi lâu mới chuyển tầm mắt đáp lại.

"Nên làm, tôi trước tự phạt ba ly."

Hà Húc nhìn Tề Nhạc một cái, chỉ là đối phương vội rót rượu cho Tạ Thanh Dao, không chú ý đến cậu.

Cậu đột nhiên một lần nữa lý giải được ý tứ của câu thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, nguyên lai mặc dù trả giá thật lớn, cũng chưa chắc có thể ăn được bữa cơm bình thường.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Bị đạo diễn râu quai nón ôm vào chỗ ngồi, Hà Húc cảm thấy như có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhất là khi cảm giác tay đối phương theo lưng cậu có ý định trượt xuống, cậu lại càng cảm thấy như ngồi trên đống lửa.


Đến đây cậu cũng đã chuẩn bị tốt việc bị chiếm tiện nghi, thậm chí ngay cả dự cảm xấu nhất về quy tắc ngầm cũng làm tốt, nhưng tất cả đều phải dựa vào điều kiện tiên quyết là Tạ Thanh Dao không ở đây.

Theo hiểu biết của cậu đối với Tạ Thanh Dao, nếu có người nào dám động tay động chân với mình dưới mí mắt hắn, vậy hắn - - khẳng định không tha cho mình.

Hà Húc cũng không dám ngẩng đầu, cậu chỉ sợ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy sát khí bức người của Tạ Thanh Dao. Vì không để cho Tạ Thanh Dao chú ý đến tình huống bên cạnh, những động tác nhỏ nhặt của người đàn ông râu quai nón Hà Húc đều không nhìn không có phản ứng, vì thế lá gan kẻ kia liền lớn lên.

Râu quai nón uống chút rượu ôm Hà Húc vừa sờ vừa ôm, mặc dù thân thể không khỏe, nhưng đối diện Tạ Thanh Dao mang đến tâm lý uy hiếp cậu cũng không dám không để ý, vì thế Hà Húc không thể nhịn được nữa chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nhưng trong nháy mắt khi cậu đứng lên, Tề Nhạc không chút hoang mang lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, để chắc chắn Hà Húc không dám đi không nhanh không chậm đưa tay ra hiệu số "5".

Quả nhiên, biết được số tiền trong thẻ, Hà Húc bất động.

Những người khác đều kỳ quái nhìn Hà Húc đột nhiên đứng dậy, bầu không khí trở nên xấu hổ, Hà Húc phản ứng tại chỗ hai giây, bỗng nhiên cầm lấy một ly rượu quay lại kính trọng nói với đạo diễn râu quai nón bên cạnh: "Tôi rất thích phim của anh, hy vọng có cơ hội hợp tác với anh nhiều hơn."

Râu quai nón cũng sửng sốt, sau đó lập tức cười ha ha, chạm cốc với Hà Húc.

Hà Húc bưng rượu ngửa đầu uống sạch sẽ, không khí trong phòng nháy mắt nóng lên, các đạo diễn bị Hà Húc hấp dẫn nhao nhao bảo Hà Húc uống với mình một ly, Hà Húc mỉm cười đồng ý, thuận thế thoát khỏi bàn tay heo mập mạp kia.

Sáu bảy chén rượu vào bụng, Hà Húc cảm giác trên mặt bắt đầu nóng lên, trong dạ dày rót một đống rượu cũng thành sóng lớn mãnh liệt, lại nghe thấy mùi rượu đã có cảm giác buồn nôn.

Không biết có phải rượu có tác dụng hay không, Hà Húc bị thuốc giảm đau ức chế không bao lâu cơn đau đầu lại bắt đầu tới, ứng phó xong chén rượu đẩy đến trước mắt, Hà Húc nhịn không được nhéo mi tâm.


Mới vừa nghỉ ngơi chưa được hai phút, vòng mời rượu tiếp theo lại xông tới.

Đám người này có mục đích gì, Hà Húc rất rõ ràng, đơn giản là muốn chuốc say cậu rồi mang về chỗ ở, Hà Húc trêu tức nhếch môi, cách bóng người ăn uống linh đình nhìn về phía Tề Nhạc đang ngồi ở trung tâm, tầm mắt đối phương nhìn cậu chỉ chỉ vào túi có thẻ ngân hàng.

Được, chìa khóa tiền bạc ở trong tay người khác, xem ra chỉ có thể nhận mệnh.

Hà Húc một lần nữa nở nụ cười, tiếp theo rượu được đưa tới từ các hướng khác nhau, không thèm nhìn liền trực tiếp uống cạn, không bao lâu sau đã say.

Cảm giác buồn nôn càng lúc càng mãnh liệt, Hà Húc lảo đảo đứng dậy vịn tường đi toilet nôn đến hôn thiên hắc địa, thực quản bị rượu mạnh và axit dạ dày đốt đến đau rát, lúc này cậu cũng không rảnh bận tâm.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc dựa vào vách tường châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá tập kích toàn bộ xoang mũi, hòa tan mùi rượu khó ngửi cùng axit dạ dày, khiến cho cậu tham luyến hít thêm mấy hơi.

Một đám người còn ở trong phòng chờ, Hà Húc không tiện trì hoãn, hút mấy hơi thuốc liền vội vàng dập tắt điếu thuốc, đến bồn rửa tay rửa mặt tỉnh táo, nhưng cảm giác đau đầu vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp chút nào.

Hà Húc đang định trở về, quay người lại, trước mắt bỗng nhiên bị cản đường.

"Tại sao em lại ở đây?"

*Hôm nay sẽ đăng vài chương luôn nhó cụ thể bao nhiêu thì hong bét:))))*