Yêu Anh Là Chấp Niệm Của Em

Chương 20: Tại sao các người lại không nói cho tôi biết sớm hơn



...6: 30...

......................

......................

Người hầu nhanh chóng lên lầu để gọi cậu chủ dậy vừa đến nơi. Nguyệt Nhi liền gõ cửa ba cái. Sang tỉnh dậy tưởng mình nghe lầm vì Liên sẽ không bao giờ gõ cửa nên cậu ngủ tiếp, ngủ được lúc thì Sang vẫn nghe gõ cửa nên thắc mắc hỏi

" ai vậy "

" Là tôi Nguyệt Nhi đây, tôi đến gọi cậu chủ dậy ăn sáng "

Sang ngủ dậy nên còn ngơ ngác chả hiểu cái gì nói

"là chị sao nhưng mà Liên đâu sao không gọi tôi "

Vừa nói cậu vừa xuống mở cửa

Nguyệt Nhi đã nghe nhưng không biết chả lời sao nên chỉ đành im lặng. Sang thấy chị Nguyệt Nhi không nói gì khiến trong lòng cậu chợt lo lắng không thôi, cậu đẩy chị Nguyệt Nhi ra rồi nhanh chóng xông vào phòng Liên, vừa vào phòng cậu liền thấy phòng trống không như chưa từng có ai ở, cậu nhanh chóng mở tủ đồ và những gì có thể đựng đồ của Liên ra nhưng nó cũng không có gì hết, điều đó khiến cậu hốt hoảng hơn, cậu chạy ra ngoài hỏi chị Nguyệt Nhi rằng

" Chị Nguyệt Nhi Liên đâu, sao phòng lại trống thế này, Liên đã đi đâu rồi, sao em lại không biết "

Đáp lại cậu chỉ là sự im lặng, trong lòng cậu sốt ruột không thôi, cậu chạy xuống nhà để hỏi quản gia và ba mẹ, cũng giống như lúc nãy chỉ là một sự yên lặng bao trùm, sự im lặng khiến cậu bực mình mà hất đổ cả bàn ăn, đồ ăn vương vãi khắp nơi, ba Sang thấy vậy liền tát cho cậu một cái và kêu người giữ Sang lại để ông nói



" con bình tĩnh chút đi, chuyện còn đâu vào đó, hấp tấp làm gì "

Sang đang cố kìm chế để nghe ba nói

" Liên nó đi rồi, ba ruột của Liên đã tìm đến Liên và ép Liên đi về từ lâu rồi nhưng vì không nỡ rời xa gia đình mình nên nó đành gác lại để lớp 9 mới đi "

" Tại sao các người không nói cho tôi biết sớm hơn, HẢ "

" Chuyện này ta không thể nói được vì ta đã hứa với Liên là sẽ không nói cho con biết, nó không muốn con buồn "

Lúc này Sang đã hiểu vì sao hôm qua Liên lại kì cục như vậy chả nói gì mà cứ im lặng bên cậu, cậu bật khóc và chạy lên lầu đóng cửa lại không cho ai vào, vừa khóc cậu vừa mắng Liên là đồ ích kỉ vì đã bỏ rơi cậu

Nguyên ngày hôm đó Sang ở trong phòng suốt khiến mọi người lo lắng, đến buổi tối cậu cậu đã bình tĩnh được cảm xúc nên đã đi ra ngoài để mở cửa vào phòng Liên, Sang đi vào trong phòng trong quan sát thạt kĩ thì cậu mới phát hiện Liên còn để lại vài thứ trên bàn kèm theo một mảnh giấy, cậu đưa lên đọc

" hi sang chắc khi anh đọc tới bức thư này thì anh đã biết em rời đi, hừm nói sao ta thật ra em đã muốn nói với anh từ lâu rồi nhưng nhìn anh cười đùa vui vẻ em lại không nỡ. Anh biết không khoảng thời gian qua em đã rất vui khi được làm bạn với anh, nhờ anh mà em mới có được hạnh phúc, anh đã giúp em rất nhiều thứ nhưng em lại chẳng thể giúp anh được gì hết, nếu có duyên hai ta sẽ gặp lại, em mong anh vẫn luôn vui vẻ và sống thật tốt. Và Em muốn nói với anh rằng cảm ơn anh vì anh đã cho em được phép yêu anh và cũng cảm ơn anh khi đã cho em một mái ấm thật sự

Chúc anh có một kì nghỉ hè vui vẻ và quên em đi "

Cậu vừa đọc vừa cười bảo Liên ngốc nhưng nước mắt cậu lại không ngừng rơi. Sau đó cậu tiếp tục lật cuốn nhật kí ra và đọc từng trang một cậu vừa đọc cậu vừa bàng hoàng khi biết được những điều mà Nhi đã làm khiến Liên phải chịu tổn thương nhưng mình đã vô tâm khi đã không an ủi cậu ấy lại còn làm tổn thương Liên rất nhiều nhưng tại sao Liên vẫn kiên trì theo đuổi mình và luôn sẵn sàng có mặt khi mình cần? Có lẽ mình đã sai khi chọn yêu Nhi một cách mù quáng và nghe theo cô ta làm tổn thương người luôn bên cạnh mình

Sang đọc xong cuốn nhật kí thì cũng là lúc cậu đã hối hận một cách muộn màng. Sau đó cậu lại tiếp tục mở cuốn album còn lại ra xem và cậu sửng sốt vì bên trong đa số là hình của cậu, còn lại là những bức hình chụp chung nhưng thứ cậu cần là ảnh của Liên, cậu tìm nguyên cuốn album nhưng tuyệt nhiên không có hình của Liên, đến đây thì cậu đã biết Liên đã lấy đi chúng và rời đi trong thầm lặng

Cậu đã vụt mất đi cơ hội để được ở bên Liên. Hôm nay có lẽ là một ngày tồi tệ nhất với cậu khi mà cậu biết mình đã yêu Liên từ hồi nào rồi