[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 28



Thời gian cứ chậm rãi trôi, trong bốn ngày bôn ba lên đường đồng thời ra tay đoạt thẻ bài thân phận, Cô Lăng Nguyệt và Nguyễn Chí Thanh cuối cùng cũng đến chân núi Quyết Thắng.

" Thời hạn bảy ngày cũng sắp hết, cho nên đại đa số mọi người đều đã đến núi Quyết Thắng." Cao Chí Thanh đưa mắt nhìn người đến đến ngày càng nhiều, hắn đánh giá một lượt, số người đến tuy nhiều nhưng ít hơn không ít, đoán chừng chỉ có trên dưới một ngàn người, không thể không nói cuộc cạnh tranh này thật sự là vô cùng tàn khốc.

Cao Chí Thanh thấy mọi người ở đây từ khi hai người họ xuất hiện liền không ít người  đem ánh mắt chuyển đến trên người của bọn họ, trong lòng hắn có chút ngại ngùng nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt cười nói nhỏ:

" Lăng Nguyệt, có không ít người nhìn chằm chằm vào chúng ta a!"

Cô Lăng Nguyệt nghe vậy, cười nhẹ. Mấy ngày nay bọn họ dừng vũ lực không ngừng cướp thẻ bài thân phận,không ít người nhìn thấy cho nên thu hút không ít sự chú ý rồi.

Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng, cho nên theo thời gian tâm trạng của những người xung quanh càng bộc lộ rõ, không ngừng đánh giá đối phương, trong lòng âm thầm so đo chút gì đó, trong số nhiều người như vậy chỉ có mười người có thể thăng cấp, tiến vào vòng thi đấu cuối cùng, những người khác đều bị loại.

 Không ai muốn bị loại, tự nhiên muốn thừa dịp thời gian cuối cùng này muốn trù bị một ít lợi thế, bất quá cũng còn có một ít người ủ rũ, hiển nhiên thẻ bài thân phận của bọn hắn bài đã bị cướp đi, mục đích tới nơi này chỉ là vì nhìn xem kết quả mà thôi. Trong lòng bọn hắn rất rõ ràng, bên trong nhiều cường giả như vậy bọn hắn căn bản cũng không có bất kỳ cơ hội nào, cho dù bọn hắn đánh lén thành công, mà bên cạnh có nhiều người như vậy chằm chằm vào, chỉ sợ sau một khắc bọn hắn liền trở thành mục tiêu của người khác.  

" Cô cô nương, Nguyễn công tử!" Từ trong đám người, Nguyễn Ngọc Hành tiến đến chào hỏi.

Nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hành, Cô Lăng Nguyệt cùng Cao Chính Thanh cũng mỉm cười đáp lại. Bời vì người của hoàng thất còn chưa xuất hiện cho nên bọn họ tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống trò chuyện.

Bọn họ đang trò chuyện giữa chừng, thì một một giọng nói không hợp thời truyền tới: "Ngươi chính là người trị hết bệnh cho Nguyễn Ngọc Hành?"

" Có chuyện gì sao?" Cô Lăng Nguyệt nghe được địch ý cùng trào phúng của nam tử xa lạ kia, có chút nghi hoặc.

Đối với thái độ bình thản của Cô Lăng Nguyệt, nam tử kia cảm thấy càng gai mắt, mở miệng cao ngạo nói: " Ta cứ tưởng có thể chữa hết căn bệnh không tiện của Nguyễn Ngọc Hành là vị danh y nào, không ngờ là con nhóc mặt búng ra sữa."

Nguyễn Ngọc Hành nghe vậy, tức giận nhìn về phía nam tử kia: " "Bao Hồng Hiên!" Lời này của Bao Hồng Hiên chọc giận đến hắn, mặc dù Cô Lăng Nguyệt chữa trị cho hắn là do sự thỏa thuận thế nhưng trong tâm hắn vẫn coi nàng là ân nhân cho nên bắt gặp có người ở gặp trước mặt trào phúng Cô Lăng Nguyệt, sao có thể nhịn được.

Mà mọi người xung quanh từ khi nghe được những lời của Bao Hồng Hiên không khỏi giật mình, không nghĩ tới người mà bọn hắn hâm mộ bấy lâu lại mắc bệnh không tiện nói ra, cũng may cuối cùng trị khỏi. 

Bao Hồng Hiên biết rõ những lời của bản thân chọc giận đến Nguyễn Ngọc Hành, thế nhưng hắn không hề quan tâm mà đưa mắt nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt  bằng ánh mắt kinh thường: " Căn bệnh của Nguyễn Ngọc Hành nhiều danh y như vậy đều không chữa được, một kẻ như người bất quá là chó gáp phải ruồi, đánh bậy đánh bạ chữa khỏi bệnh cho hắn."

Nữ tử bên cạnh Bao Hồng Hiên cũng phụ họa nói: "Đúng thế, ngươi nhỏ như vậy cho dù bái được sư phụ lợi hại đi nữa cũng không thể nào tài giỏi bằng Bao Hồng Hiên ca ca của chúng ta, chữa khỏi bệnh cho Nguyễn Ngọc Hành chẳng qua là nhờ may mắn thôi."

  "Bao Hồng Hiên, chính ngươi không có năng lực cũng đừng thấy người khác giỏi hơn mình, không phục liền bôi nhọ người ta!"  Nghe lời nói của hai người, Nguyễn Ngọc Hành cười nhạt, hắn biết rõ Bao Hồng Hiên rất có tiềm lực trên phương diện dược lý, lúc trước hắn từng theo sư phụ của hắn đến xem bệnh cho hắn, cuối cùng không có thành công, hiện tại nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt chữa khỏi bệnh của hắn, trong lòng tự nhiên là rất không phục.

" Thực lực, nàng có sao?" Bao Hồng Hiên nhìn Cô Lăng Nguyệt bằng nữa con mắt.

" Sao lại không?" Cô Lăng Nguyệt vẫn ngồi ở vị trí cũ, tay chóng má liếc nhìn Bao Hồng Liên ung dung nói: " Ngươi không biết may mắn cũng là một loại thực lực sao? Có người không có được mà ghen tỵ, ta hiểu ấy mà!"

Mọi người ở đây nghe được lời nói không kiên nể nào của Cô Lăng Nguyệt không đường cười lớn, ngoài trừ đám người cùng phen với Bao Hồng hiên. Về phần Bao Hồng Hiên nghe những lời này của Cô Lăng Nguyệt tức giận đến sôi máu, tay chỉ thẳng về phía mắt nàng, cười lạnh nói: " Một kẻ cao lắm cũng chỉ có thể làm dược đồng, dược sư cao quý làm sao có thể ghen tỵ cơ chứ?"

Bao Hồng Liên đương nhiên biết để có thể trở thành dược sư có bao nhiêu khó khăn, sự khó khăn ấy khó hơn nhiều so với việc tăng lên thực lực, Cô Lăng Nguyệt tuổi chỉ chừng 16-17 tại phương diện dược lý có thể có bao nhiêu thành tựu? Có thể phân biệt được dược liệu, hiểu rõ hiệu quả của dược liệu cũng đã rất tốt.  

 Coi như là người rất có thiên phú, rất khó để trở thành dược sư.  

Sư phụ đã từng nói qua với hắn, hắn cực kỳ có thiên phú trên phương diện dược lý, mà đến tận bây giờ hắn cũng chẳng qua chỉ là gã dược sư luyện chế được đan dược cấp hai, mà còn là thiên tài dược sư được rất nhiều người đi theo tán tụng!

Ở trong mắt hắn xem ra, trong những người đồng lứa cùng tuổi không ai có thể mạnh hơn hắn, cho nên tại thời điểm tất cả mọi người nói Cô Lăng Nguyệt có thể chữa khỏi bệnh cho Nguyễn Ngọc Hành chứng tỏ nàng là thiên tài dược sư, hắn mới sẽ cảm thấy không phục! Cho rằng có người đoạt vinh quang của hắn, hơn nữa là sử dụng thủ đoạn hèn hạ đến đạt được hết thảy.

Cô Lăng Nguyệt đứng dậy gật đầu nhẹ vài cái, cười nhạt nói: " Đúng, đúng! Ta dược sư cao quý làm sao lại đi so đo với một dược đồng cơ chứ?"

Bao Hồng Hiên không ngờ Cô Lăng Nguyệt lại mượn lời của hắn mà đi trào phúng ngược lại bản thân tuy rất tức giận nhưng vẫn mở miệng nói: " Lời này ta nói mới đúng, ta là dược..." Lời hắn có chưa nói hoàn thì một tờ giấy chứng nhận thân phận dược sư xuất hiện trước mặt Bao Hồng Hiên, nhìn thấy những chữ được ghi trên đó hắn kinh hoảng hô lên: " Làm sao có khả năng!"

Mắt thấy Bao Hồng Hiên định giật lấy tờ giấy chứng nhận dược sư trong tay mình, Cô Lăng Nguyệt thu tay cầm giấy chứng nhận lại, cười lạnh nói: " Tại sao lại không thể? Chuyện ngươi làm không được cũng không có nghĩa người khác cũng làm không xong, ngươi cũng quá tựu đề cao bản thân rồi."

Bao Hồng Liên sững sờ nhìn Cô Lăng Nguyệt, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã là dược sư cấp ba. Cái Thiên phú đáng sợ đó...

Cô Lăng Nguyệt nhìn bộ dạng bị đã kích của Bao Hồng Liên, miệng ngừng lẫm bẩm: "Không có khả năng!" Cũng không có ý định đã kích hắn tiếp, lạnh nhạt nói: " Sức chịu đứng quá kém!" Liền không thèm quan tâm hắn nữa.

Ngoại trừ Cao Chí Thanh đồng hành cùng Cô Lăng Nguyệt suốt mấy ngày nay, chứng kiến y thuật cao minh của nàng cho nên hắn không chút kinh ngạc nào. Những người còn lại đều kinh ngạc nhìn về Cô Lăng Nguyệt, dù là Nguyễn Ngọc Hành đã tự mình chứng kiến y thuật của nàng cũng vậy. Nguyễn Ngọc Hành không phải dược sư nhưng hắn vẫn hiểu rõ độ khó của việc thăng cấp dược sư, cho nên khi biết nàng đã là dược sư cấp ba trong lòng bắt đầu ghen tỵ, Cô Lăng Nguyệt có phải là người hay không?

Mà mọi người xung quanh cũng thổn thức một hồi, trong đầu tất cả đều có cùng ý nghĩ với Nguyễn Ngọc Hành.

Đám người Tô Dự từ xa nhìn vế phía Cô Lăng Nguyệt, nhịn không được bèn nói: " Cô Lăng Nguyệt này chính là yêu nghiệp a!"

" Đúng vậy, thiên phú như vậy định không cho người ta sống sao?"

" Chỉ Ly, Cô Lăng Nguyệt nếu chúng ta diệt toàn bộ người của thành Khâu Lũy sẽ tìm chúng ta gây khó dễ sao?" Tô Dự không khỏi lo lắng hỏi.

" Sẽ không!" Mộ Chỉ Ly lập tức trả lời, ánh mắt phức tạp nhìn Cô Lăng Nguyệt. Nàng không ngờ phương diện y thuật lấy làm tự hào có một ngày bị người khác qua mặt, trong lòng vô cùng khó chịu.

"Chỉ Ly, làm sao ngươi chắc chắn như vậy? Nói thế nào bọn họ cũng đến từ một thành trì." 

"Từ thái độ của Cô Lăng Nguyệt, ta biết nàng ta không phải là kẻ không thích gây phiền toái."Mộ Chỉ Ly vừa dứt lời không bao lâu thì phiền toái của nàng ta liền kéo đến, Liễu Thiên Thiên lợi dụng vẻ ngoài yếu đuối  định tính kế đám người Mộ Chỉ Ly để cướp thẻ bài thân phận, kết quả bị người ta gậy ông đập lưng ông.

Liễu Thiên Thiên lại dùng vẻ ngoài yếu đuối đó mà bôi đen đám người Mộ Chỉ Ly, nhận được sự đồng tình của không ít người nàng ta chưa kịp đắc ý trong lòng liền bị sát ý đậm đặc như vậy của Mộ Chỉ Ly, lại khiến cho nàng cảm thấy toàn thân lạnh như băng, phảng phất nhìn thấy chuyện kinh khủng nhất.

Liễu Thiên Thiên chưa kịp trấn tĩnh lại liền biến thành thi thể dưới tay của Mộ Chỉ Ly, mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này không khỏi hít một hơi lạnh, Mộ Chỉ Ly này còn kinh khủng hơn cả Cô Lăng Nguyệt.

" Liễu Thiên Thiên này cũng thứ không có mắt, thực lực không bằng người cũng dám đi gây chuyện." Phụng Linh trong Hỗn Huyền linh Giới nhịn không được lắc đầu bình luận.

Cô Lăng Nguyệt vuốt bộ lông của Tiểu Lang, cười nhẹ tiếp tục nghe Nguyễn Ngọc Hành cùng Cao Chí Thanh nói về những chuyện thú vị.

Bời vì có vài chuyện chấn động lòng người, cho nên bầu không khí núi Quyết Thắng mãi đến khi  Ngũ hoàng tử Hiên Viên Thần cùng Lục hoàng tử Hiên Viên Dật xuất hiện mới ồn ào lần nữa, Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử sau khi tới vẫn duy trì thái độ bình thường, tùy ý tìm chỗ chờ đợi đến trận tỷ thí cuối cùng.

Ánh mắt Cô Lăng Nguyệt lướt qua hai vị hoàng tử, nhìn trên mặt bọn họ trong lúc lơ đãng toát ra vẻ tự tin, xem ra đều đã thu thập không ít thân phận bài, đều này cũng dễ hiểu thân là hoàng gia mà không trụ được thì cũng quá là mất mặt hoàng tộc.

  "Ngũ hoàng tử Hiên Viên Thần kia nhìn qua giống như tràn đầy tự tin a, hắn có thể là kình địch vòng cuối cùng a!" Cao Chính Thanh thấy Cô Lăng Nguyệt đánh giá hai vị hoàng tử liền nhỏ giọng nói bên tai nàng.  

Cô Lăng Nguyệt nhìn về hai người họ, lắc đầu nói: " Nếu quả thật phải đấu với nhau, người thắng chính là Lục hoàng tử Hiên Viên Dật." Không cần phải dò xét thực lực, chỉ cần nhìn vẻ ngạo mạn lại tự cao của  Hiên Viên Thần liền biết hắn không bằng với Hiên Viên Dật trầm tĩnh, kiêm nhường rồi.

 Nghe được lời của Cô Lăng Nguyệt, Cao Chính Thanh trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ: "Lục hoàng tử lợi hại hơn Ngũ hoàng tử? Nhưng Lục hoàng tử kia thoạt nhìn vô hại, không cần lo lắng a!"  

"Cao đại ca, đừng bao giờ bị vẻ bề ngoài lừa gạt a! Không cần nói đâu xa, huynh nhìn ta trong rất ngây thơ không hiểu sự đời nhưng thực chất ta có bị ai gạt thành công đâu? Hơn nữa thực lực của hắn không mạnh, làm sao có thể đi tới nơi này, ngươi cho rằng với tính tình của Ngũ hoàng tử sẽ vì tình nghĩa huynh đệ mà mang Lục hoàng tử một đường tới đây sao?"

Lời của Cô Lăng Nguyệt khiến cho chân mày Cao Chí Thanh cau lại, trong đầu đang suy xét lại lời nàng nói, tầm mắt không ngừng đảo qua hai vị hoàng tử, hắn đã tin lời của bọn họ.

Trạng thái này cũng không duy trì quá lâu, âm thanh hồn hậu từ trên đỉnh núi Quyết Thắng xa xa truyền đến, lời từ trên đỉnh núi cao mấy ngàn thước truyền đến nhưng vẫn truyền rõ ràng đến tai của mỗi người, chỉ nghe mấy lời này, trên mặt không ít người lộ ra vẻ kinh hãi.

  "Chúc mừng các ngươi đã tới nơi này, hiện tại các ngươi có thể lên núi rồi!"

 Lời nói lọt vào tai mọi người không khác gì tiếng của trời, không chút do dự, mọi người đều vội vàng leo lên đỉnh núi, núi Quyết Thắng này mặc dù cao chót vót, nhưng người ở chỗ này đều là cao thủ, có cao nữa thì trong mắt họ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.  

Sân tỷ thí vòng cuối cùng, nằm ngay trên đỉnh núi Quyết Thắng.