Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 18: Chương 15-2





Ngày tiếp theo đi học, lần này cả trường lại rơi vào những buổi ôn thi không có thể đi chơi được nữa, ai cũng muốn nhanh chóng xong kì thi này.
Bạc Hạ Cửu cũng mệt rã rời đã vậy cô còn bị gọi tới phòng giáo vụ nói về thành tích môn vật lí.

Lững thững về lớp cô chỉ muốn mau chóng nghỉ ngơi thôi, môn vật lí gì đó mau kệ xác đi.
"Thành tích vật lí của mọi người sao lại tuột dốc không phanh vậy? Lập nhóm để ôn tập cùng nhau các em nghĩ thế nào?" Phòng học đã bắt đầu ồn ào, ai cũng đồng ý vì một mục đích chung nhóm với Tiêu Dạ.

Vừa được ngắm trai thành tích lại đi lên ai chả không muốn.
"Cô ơi, em mang tập kiểm tra của các bạn tới nộp" mọi nữ sinh đang nhốn nháo vừa thấy người bước vào cửa lại mơ mộng hét lên "Là Nam Thần Phong kìa" "Được gặp hai nam nhất soái khí nhất trường trong một ngày, một giờ, một lớp thật là hạnh phúc" đúng là fans cuồng.
"A được rồi cảm ơn em" giáo viên môn vật lí vừa ngẫm được điều gì đó bèn nói "Lớp này vừa chuyển đi một bạn đúng không? Nếu vậy sẽ không đủ để chia, tiện có Nam Thần Phong ở đây thì bốc thăm cùng các em.


Dù sao cũng nên đoàn kết, Nam Thần Phong em thấy sao?" Nam Thần Phong mỉm cười như đã có ý định "Cô nói vậy em sẽ không từ chối"
Dĩnh Như bốc được một số nào đó xong hét toáng lên "Trời ơi" mặt ánh lên vẻ rạng rỡ vô cùng, đủ hiểu cô ấy bốc được trúng con số với ai.

Quả nhiên là Tiêu Dạ thật, Dĩnh Như nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cô bạn thân.

Tới lượt cô lên bốc, là con số 9, con số đúng tên cô.
"Cặp số 9 đâu?" cô giáo giơ ra con số 9 của cô "Đây!" Nam Thần Phong giơ tay lên.

Có vẻ cô là người may mắn nhỉ, nhưng kèm theo đó sẽ là những ngày dài dài bị "dí" từ hội fan cuồng Nam Thần Phong.
Tiêu Dạ muốn đứng lên đổi số nhưng quy định là không thể.

Anh không thể làm được gì hơn.
Người bên cạnh thấp tha thấp thỏm không yên Tôn Thắng phì cười một tiếng liền thấy mọi người nhìn mà xấu hổ xin lỗi.

Nhưng lần đầu thấy Tiêu thiếu như này quả đúng là không phải phong cách của Tiêu Dạ.

Mất ngay cả cái lãnh đạm thường ngày, điều đó làm cậu lại ôm lấy bụng cười không thành tiếng.
Tắm rửa xong xuôi, cô mặc trên người chiếc váy lụa hai dây màu trà rất đẹp.

Ngắm nhìn mình trong gương cũng là một sự thỏa mãn của Bạc Hạ Cửu, thân thể này không phải của cô vậy nên ngắm nhìn sự xinh đẹp trong độ tuổi trưởng thành của thân thể này rất làm cô vui vẻ.

Bạc Hạ Cửu "gốc" thật sự rất đẹp, làn da cũng được chăm sóc kĩ lưỡng, tay chân thon dài nhỏ nhắn.


Nhưng nhìn kĩ lại có thấy những dấu vết hồng hào còn lại trên da.

Đặc biệt là vùng lưng, mờ mờ dấu hôn.

Trên cổ chẳng hiểu sao vẫn chưa tan hết vết răng, tuy có mờ đi chút ít nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
Điện thoại bên ngoài bỗng vang lên, Bạc Hạ Cửu ra khỏi nhà tắm vội vàng bắt máy "Alo" "Alo, Hạ Cửu, Tiêu thiếu nãy có uống chút rượu sau lại bị mấy người kia chuốc say.

Nhà cậu ngay gần đây cho tôi gửi nhờ Tiêu thiếu được không? Dù sao mai cũng thứ 7, làm ơn đó" đầu bên kia Tôn Thắng liên tục cầu xin.
Cô nhức đầu đành phải đồng ý nhưng để Tiêu Dạ qua đêm thực sự là một trải nghiệm đáng sợ.

Lỡ anh uống say rồi làm càn cô cũng bất lực không thể làm được gì, khi say con người có thể khỏe gấp 3 lần người bình thường.
Xuống dưới đại sảnh đã thấy Tôn Thắng đứng đó, tay khoác lấy vai của Tiêu Dạ.

Bàn giao Tiêu Dạ cho Bạc Hạ Cửu xong, Tôn Thắng từ đằng sau chụp một tấm hình gửi cho Sở Mộc Vi, rồi cười cười chờ cô nàng khen mình.
Tiêu Dạ khi say cũng thật ngoan ngoãn, hai tay ôm cổ cô từ đằng sau.

Trọng lực gần như dựa hết vào cô, để cô đằng trước ra sức kéo vào để anh ngồi gọn trên sofa.

Trong quá trình vật anh xuống ghế lại quên mất tay anh ôm cổ mà cả cơ thể cô cũng ngã xuống theo "Tiêu Dạ thả tôi ra đã nào"
Tiêu Dạ nghe lời liền thả ra, cô cởi chiếc áo len mỏng nhẹ treo lên móc, vì chạy vội mà vớ nhầm cái áo này khiến cô cả người đều rét run cầm cập.


Xong quay qua anh, một thân ấm áp chiếc áo khoác dầy dặn cùng chiếc áo len trắng cổ lọ "Tiêu Dạ, có nóng không" Tiêu Dạ ngước đôi mắt khẽ mở hờ hờ nhìn cô "Rất nóng"
"Lại đây tôi cởi áo khoác cho" Tiêu Dạ đứng dậy bước tới để Bạc Hạ Cửu cởi chiếc áo khoác dạ dài xuống treo lên cái móc "Có lạnh không" lần này anh hỏi ngược lại cô "Có chút" chẳng nhiều lời Tiêu Dạ ôm cô, cả cơ thể bị nhấc bổng lên.

Dù sao chiều cao cô cũng không bằng anh, trừ cái lúc mang thêm đôi giày tầm bảy phân thì may ra cũng gần bằng, chân lơ lửng giữa không trung thật trống rỗng.
"Này, cậu đã ăn gì chưa" Bạc Hạ Cửu muốn nhanh chóng đổi chủ đề "Chưa, ăn em được không?" đây là dấu hiệu mê sảng khi say đây mà.

Y hệt ông ba của cô, hồi bé cô cũng từng thấy ba mê sảng nói câu này với mẹ "Tiêu Dạ, ôm vậy có chút nóng rồi" anh rất nghe lời liền buông cô ra.
Bạc Hạ Cửu kéo cậu vào phòng ngủ cho khách, rồi sấp khăn mặt lau cho anh, tay kia đưa cho chiếc bàn chải dùng một lần kêu anh đánh răng.

Cô bước tới chiếc tủ đựng quần áo cùng chăn ga ở trong phòng cho khách lấy ra một bồ đồ ngủ dành cho nam màu xanh đen.

Cái này là chuẩn bị cho bố, nếu bố mẹ tìm ra nơi cô ở và đến đây qua đêm.

Nhưng mãi chẳng thấy nên cô vẫn thường đem ra giặt, phơi rồi gấp gọn để trong tủ.
"Tiêu Dạ, quần áo tôi để ở giường đó nhé" Bạc Hạ Cửu mở cửa bước tới phòng bếp tính pha nước cam để giải rượu cho Tiêu Dạ nhưng cả người bị ôm chặt, sau gáy lại rất nhột "Tiêu Dạ, uống nước cam giải rượu nhé" "Ừm" anh vẫn dụi má vào cần cổ cô.

Tóc anh cũng ma sát theo làm cô nhột mà cười lên "Dạ, đừng cọ nữa....buồn lắm"