Xuyên Nhanh: Tôi Độc Thân Bằng Bản Lĩnh

Chương 7: Côn đồ



Chẳng mấy chốc Trần Tiểu Nghĩa đã biết biện pháp giải quyết vấn đề mà Chúc Nghệ đã nói, cùng lúc đó anh không nhịn được nghi ngờ có phải năm nay tỉ lệ ghi danh trường cảnh sát không cao không, làm cho người trong cục cảnh sát toàn thánh diễn sâu tốt nghiệp học viện.

Bởi vì chủ ý câu cá bọn họ nghĩ ra y như một kịch bản phim.

Hôm nay Chúc Nghệ không đến đưa Trần Tiểu Nghĩa đi học, ngay khi Trần Tiểu Nghĩa tưởng mình từ giờ trở đi có thể thoát khỏi chứng khó chọn khi cướp đầu quái thì lại phát hiện thầy giáo dẫn theo một gương mặt quen quen vào lớp.

"Các em, đây là học sinh mới chuyển đến lớp ta, trò ấy tên Chúc Nghệ, mọi người hòa thuận với nhau nhé." Thầy giáo chỉ vào bạn mới tới.

Trần Tiểu Nghĩa đang ngồi ở chỗ:...

Anh tưởng không cài chặt khuy, đeo cặp lệch, đứng nghiêng nghiêng ngả ngả thì tôi không nhận ra chắc?

Chúc Nghệ đang đứng xiêu vẹo thì mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn tháo một bên tai nghe rồi bắt đầu tự giới thiệu, chân phải còn nhịp nhịp vô cùng có tiết tấu.

Trần Tiểu Nghĩ không nhịn được nhìn theo nhịp chân phán đoán xem Chúc Nghệ đang nghe bài nào.

Nhịp nhịp nhịp, nhịp, nhịp nhịp nhịp nhịp...《 Nhạc dạo vong linh 》?

"Chào mọi người, tôi tên Chúc Nghệ, chuyển từ cấp ba Tây Kinh."

Nhịp nhịp, nhịp nhịp nhịp, nhịp nhịp, nhịp nhịp nhịp nhịp...《Gia đình thủy thủ 》?

"Mọi người cứ tự nhiên, tôi không khó chơi, đừng chọc tôi là được."

Nhịp nhịp nhịp nhịp nhịp, nhịp nhịp, nhịp nhịp nhịp... Đây rốt cuộc là bài gì!

Trần Tiểu Nghĩa ngồi dưới vì không đoán ra ca khúc nên hơi bực, mà Chúc Nghệ trên bục cũng bởi Trần Tiểu Nghĩa làm như không thấy nỗ lực diễn xuất của mình càng bực hơn.

Cuối cùng thầy giáo xếp chỗ cho Chúc Nghệ ở bàn cuối phía Trần Tiểu Nghĩa, không ngồi cùng bàn được, sao có thể để học sinh hư phá đám học sinh tốt chứ.

Nhưng lúc này học sinh tốt vì lòng hiếu kỳ mà đang rục rịch tính gây chút họa cho học sinh hư mới tới.



Khi Chúc Nghệ đi ngang qua, Trần Tiểu Nghĩa lặng lẽ duỗi tay, vốn chỉ định kéo tai nghe của Chúc Nghệ xuống, lén nghe bài gì đang phát.

Có điều bất cẩn lỡ kéo quá mạnh khiến đầu cắm tuột khỏi lỗ.

Vì thế, trong lớp đột nhiên vang vọng:

Hô mây gọi gió tôi tùy ý xông pha được muôn người ngưỡng vọng

Hô mưa gọi gió tôi tuyệt không màng kết cục

Đảo loạn trời đất tôi định ra luật của riêng mình

Lóe lên ánh mắt hung tợn của loài sói hoang*

*Lời bài hát trong ca khúc "Loạn thế cự tinh" của Trần Tiểu Xuân.

Tiếng Quảng Đông quen thuộc, giai điệu quen thuộc.

Nhìn lại Chúc Nghệ đi đường loáng cái ba bước, cứ như mình là thằng côn đồ, các bạn học chợt không còn e ngại thiếu niên bất lương nữa, thậm chí còn cảm thấy ông anh này có chút dũng mãnh.

Lúc tan học, Trần Tiểu Nghĩa phát huy chức trách ủy viên học tập quan tâm bạn học mới một tí: "Anh bạn học gì ở cấp ba Tây Kinh?"

"Học sinh chuyên thể thao."

"Môn nào yếu nhất để tôi tìm tài liệu giảng dạy liên quan cho bạn bổ túc."

"Môn nào giám thị chặt, môn ấy kém nhất."

Thấy Trần Tiểu Nghĩa và học sinh chuyển trường một hỏi một đáp, không có dáng vẻ đánh nhau, các bạn học cũng chẳng kinh sợ muốn đến sưởi ấm bạn học mới, để bạn ta cảm nhận chút bầu không khí ấm áp của trường công! Mọi người tuy học giỏi, nhưng không khó hòa đồng đâu nha!

"Bạn này, học sinh thể thao các cậu có phải thoạt trông đều trưởng thành vậy không?"

"Tôi lưu ban nhiều năm rồi."

...

"Bạn học, tại sao cậu lại chuyển trường?"

"Không tiện nói ra."

"Đừng sợ, toàn người lớp mình thôi ấy mà."

"Cho một thằng khốn cái muôi vô đầu nên bị khuyên thôi học."

Hôm nay không cách nào tán dóc nữa rồi!



Khi đi học thể dục, Trần Tiểu Nghĩa và Chúc Nghệ cuối cùng cũng nối sóng lại.

"Đây là chủ ý của cục các anh ấy hả?" Trần Tiểu Nghĩa hỏi.

Chúc Nghệ buộc áo khoác đồng phục vào hông, duy trì thiết lập thiếu niên hư hỏng, "Phải, cụ thể cậu đừng quản, dù sao chuyện này sắp được giải quyết."

"Tìm người diễn thiếu niên bất lương bị xã hội đen mời chào sau đó nằm vùng?"

"Thế chưa tới. Thân phận hiện tại của anh là nằm vùng phải khôi phục thân phận bình thường, mấu chốt chuyện chuyển trường là để hấp dẫn sự chú ý của những tên đó."

Chắc sợ Trần Tiểu Nghĩa hỏi đến cùng, Chúc Nghệ chuyển đề tài: "Sáng nay anh diễn thiếu niên bất lương thế nào?"

Chúc Nghệ vừa nói vậy, dường như giai điệu quen thuộc kia còn quanh quẩn bên tai Trần Tiểu Nghĩa, anh tin chắc để diễn đạt nhân vật này, Chúc Nghệ nhất định đã xem rất nhiều lần 《 Cổ hoặc tử 》*.

*Cổ hoặc tử (tên đầy đủ: Cổ hoặc tử: Người trong giang hồ): là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996. Đề cập tới sự thành lập và thanh trừng lẫn nhau tranh giành địa bàn những băng đảng xã hội đen của Hồng Kông. Phim xoay quanh nhân vật chính Trần Hạo Nam, là đại ca của Hồng Hưng, băng đảng nắm khu Vịnh Đồng La (Cáuseway Bay), là một khu địa bàn rất ăn nên làm ra, gây sự ghen tị cho nhiều đối thủ các băng xã hội đen đối nghịch rắp tâm hãm hại

Lúc đi đường tay đút túi, gần như y sì đúc trên phim.

Song tuy Chúc Nghệ không nói rõ nhưng Trần Tiểu Nghĩa đã đoán được sơ sơ kế hoạch hiện giờ của cục cảnh sát. Chúc Nghệ có lẽ là qua thao tác nào đó thay thế thân phận thiếu niên dám làm việc nghĩa của anh, chứng thực sự thật cảnh sát xếp một học sinh cấp ba vào phạm vi thế lực xã hội đen nằm vùng, qua việc chuyển trường không hợp lẽ thường khiến xã hội đen chú ý, rồi tiến hành câu cá.

Trong kế hoạch này, mạo hiểm nhất là Chúc Nghệ, nhưng anh ta không biểu hiện gì ra.

Theo sau nhìn điệu bộ đỏm dáng, uốn éo mọi lúc của Chúc Nghệ, Trần Tiểu Nghĩa nghiêng đầu cười: Cha cảnh sát này quả nhiên chỉ ngầu được có 3 giây.

Tiết thể dục ở cấp ba thường là hai lớp học chung, các bạn nữ do thầy cô khác dẫn dắt.

Lớp là phe cánh tự nhiên, hai nhóm thanh niên choai choai tinh lực dồi dào trong tiết thể dục càng dễ anh dũng hi sinh, không tiếc xương máu vì danh dự hão.

Hôm nay lớp Trần Tiểu Nghĩa có máu mới gia nhập nên lớn lối bảo: "Ê, chơi trận bóng không, bọn này có người mới."

"Ok, chơi thì chơi, vẫn quy tắc cũ, thua mời cơm." Người lớp bên nhận thách.

Thiết lập nhân vật của Trần Tiểu Nghĩa là học giỏi chứ không phải mọt sách, trên sân bóng cũng như diều gặp gió.

Hơn nữa cùng sự ăn ý chắc lúc trước chơi game tạo ra với Chúc Nghệ, giữa dắt bóng, chuyền bóng và ném bóng có cái cảm giác nhịp nhàng mà khó ai có thể chen vào, điều này đã làm khuấy động bầu không khí và tỉ số cả trận đấu.

Các bạn nữ vốn không mấy hứng thú với trận bóng rổ đầy mùi mồ hôi cũng không nhịn được mà vây quanh, thì thầm bàn tán:

Chúc Đại Nghệ mới tới đẹp trai phết nha!

Tui vẫn ưa kiểu Trần Tiểu Nghĩa hơn~

Làm sao bây giờ, cả hai đều ngon cả.

Các bạn học khác lúc cuối mệt lả dỏng tai nghe, thế nhưng ngóng cả buổi cũng chẳng thấy tên mình.



Sau cùng trận bóng rổ này lấy thành tích dẫn trước lớp đối phương gần hai mươi điểm để giành chiến thắng, tuy không hiểu lắm nhưng các bạn nữ biết lớp mình thắng đều không nhịn được reo hò.

Chị gái nhỏ hoa khôi của lớp cầm nước lạnh mới mua, lấy hết cam đảm đưa cho Chúc Nghê: "Cậu vừa rồi đỉnh quá."

Thường xuyên chơi bóng rổ ở đội cảnh sát - Chúc Nghệ kéo nắm tóc: "Cũng tạm thôi, cái này là cho tôi à?"

Chị gái nhỏ hoa khôi lớp e lệ gật đầu.

Chúc Nghệ: "Cảm ơn nhé, có điều sau khi vận động không thích hợp uống nước lạnh, chốc nữa tôi tự mua là được."

Nói rồi Chúc Nghệ còn cố ý quay đầu đi nhắc những bạn nam mồ hôi nhễ nhại phải chú trọng dưỡng sinh!

Chị gái nhỏ hoa khôi lớp: Bà mẹ xấu hổ quá.

Trần Tiểu Nghĩa: Trai thẳng ung thư chú định ế cả đời, không cứu nổi.

"Trần Tiểu Nghĩa, tối rảnh không, tan học chúng ta cùng về đi, nói chuyện về sắp xếp cuộc họp lớp tuần tới." Chị gái nhỏ lớp trưởng chọn áp dụng sách lược tiếp cận khác với chị gái hoa khôi.

Trần Tiểu Nghĩa: "Việc này thì có gì hay mà thảo luận, vẫn là tiếp tục phát video thôi, dù sao trường cấp ba cũng không quản nghiêm như thế."