[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 190: Có những thứ không phải muốn ngừng là ngừng được... (6)



"Ta hận chàng..."


Tiếng khóc nức nở của nữ nhân xen lẫn với tiếng sét của một bầu trời giông bão.


Những hạt mưa nặng nề rơi xuống như tát thẳng vào thân mình của hai người, quần áo nặng trĩu thấm đẫm nước mưa nhưng không một ai có thể nhúc nhích.


"Xin nàng...hãy lắng nghe ta...chuyện không như nàng nghĩ đâu" Hàn Thiên Vũ vẻ mặt thấm đẫm đau đớn, nước mưa xối xả trên khuôn mặt hắn nhưng lại không thể ngăn trở được đôi mắt van cầu của hắn lúc này.


"Nghe chàng? Ta rốt cuộc còn phải nghe những lời dối trá của chàng đến khi nào!!!" Lưu Tịnh Y điên cuồng nói ánh mắt truy hỏi sát sao nhìn gương mặt hắn, gương mặt người nam nhân mà nàng yêu nhất cũng là người nam nhân lừa dối nàng.


Hàn Thiên Vũ đau đớn bước nhanh đến muốn ôm nàng vào lòng nhưng lại bị nàng gạt ra, hắn không ngã nhưng lại khiến nàng trượt chân ngã xuống trong làn mưa.


Tiếng nức nở của nàng tan vào theo tiếng mưa rơi thấm đẫm vào trái tim hắn, nhưng hắn lại...chẳng thể giải thích...chẳng thể cho nàng một câu trả lời...


Lưu Tịnh Y đau đớn, giờ này trái tim nàng rất đau giống như bị bóp nghẹt lại, còn tâm này lại như tro tàn bị người giày xéo vứt bỏ.


Nàng đỏ mắt, những giọt nước mắt không ngừng trút xuống làm mờ đi đôi mắt nàng lại cực quật cường nâng lên nhìn hắn chất vấn.


"Vì sao lại giết nó? Chàng ghét nó sao?"


Hàn Thiên Vũ siết chặt nắm tay đôi mắt khép lại không dám nhìn vào mắt nàng: "Nó là quái nhân...nó vốn không nên tồn tại...".


"Ha!" Lưu Tịnh Y chật vật đứng lên, nước mưa khiến cho y phục của nàng nặng trĩu, lại không ngăn cản được bước chân nàng, nàng tiến về phía hắn, vung tay, một biếng "ba" mạnh mẽ vang lên.


Một tát này nàng dùng toàn lực, buông thõng cánh tay nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: "Chỉ vì nó không giống người bình thường mà chàng giết nó? Cho dù nó mang huyết mạch của chàng, nó do ta sinh ra?".


Hàn Thiên Vũ toàn thân cứng nhắc vẫn chỉ im lặng mặc nàng trút giận mặc nàng lăng trì xử tử hắn, không một sự phản kháng cũng không có câu trả lời...


Nàng thấy hắn không trả lời, liền cười to nụ cười tràn ngập sự thống khổ bi thương.


"Vậy tốt quá nếu ta cũng không giống người bình thường thì chàng giết quách ta đi nhé!".


Nói xong nàng liền xông vào nhà.


Hàn Thiên Vũ đồng tử giãn to nhanh chóng phản ứng kịp bước theo sau nàng, thấy nàng cầm thanh kiếm của hắn tính chặt đi tay của mình, hắn điên cuồng khiếp sợ lao đến tay không chặn lại lưỡi kiếm.


Hai người rơi vào thế giằng co, nàng dùng lực máu từ tay hắn liền chảy xuống thấm đẫm nền nhà nhuộm nó thành một màu đỏ thẫm, cho dù thế hắn vẫn không buông tay, ánh mắt cố chấp kiên định nhìn thẳng vào nàng


"Đừng làm tổn hại chính mình, nếu nàng chết ta sẽ khiến cho toàn Lưu gia chôn cùng nàng"


Lưu Tịnh Y nheo mắt dùng lực mạnh hơn giống như những lời hắn nói không chút đả động đến nàng
Hàn Thiên Vũ lại áp sát nàng, ánh mắt trước sau lạnh lẽo, u ám tăng thêm tầng sát khí cực mỏng.


"Đừng thách thức ta, ngày đó ta đã nói rồi mạng của nàng là của ta, nếu ta không cho phép nàng tuyệt nhiên không được chết, vĩnh viễn không được".


Đó chính là lời hắn nói vào cái đêm bão tố ấy, cũng giống hôm nay, cái đêm mà nàng trút hết sinh lực cả một đời để sinh ra hài tử.


Lúc đó hắn điên cuồng ôm nàng, ánh mắt lại tan rã vô thần hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu nói, thì thầm vào tai nàng "ta không cho phép nàng chết, không cho phép..."


Hắn vẫn luôn như vậy bá đạo, âm ngoan như vậy, ngay đến việc hài nhi hắn dối gạt nàng con sinh ra đã chết non, giết chết bà mụ cùng những người hầu có mặt trong ngày đó, lại không tính đến có ngày nàng phát hiện ra bí mật này.


"Chàng có quyền gì yêu cầu ta? Chỉ bằng chàng?"


Lưu Tịnh Y cố tình cứng đối cứng chọi với hắn.
Hàn Thiên Vũ ánh mắt ngày một lạnh áp sát nàng, lần đầu tiên nàng thấy được một con người khác nơi hắn, ánh mắt đó giảo hoạt, âm u, xoáy sâu giống như địa ngục giăng bẫy chờ người từng bước từng bước lún sâu vào trong ma trận của hắn


"Nàng có thể thử, toàn Lưu gia, phụ thân, phụ mẫu, biểu ca, muội muội, hơn trăm mạng người tại lưu gia từng cái từng cái xuống bồi nàng!"


Thanh kiếm rơi xuống nện trên nền đất lạnh lẽo, mà lòng người nay còn lạnh lẽo hơn...


Lưu Tịnh Y nghiêng người bỏ qua hắn lê tấm thân nặng nề cùng trái tim đã chết bước đi trong màn mưa, tâm thật mệt, tinh thần căng cứng nàng cũng không rõ nàng ngất đi lúc nào.


Lúc tỉnh lại đã là 3 ngày sau, mà nàng nay cũng đã không phải nàng, Lưu Tịnh Y giống như đã chết, ở lại nơi đây chỉ còn cái xác không hồn bị trói buộc bởi sự cố chấp đến điên cuồng của người đó


Rốt cuộc chẳng còn lại gì...