Xuyên Nhanh: Sinh Ra Vì Dục Vọng

Chương 4: Anh ấy vì sao muốn hôn em?



↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Lúc Cẩm Nguyệt chuẩn bị đi ngủ thì cầm di động nhắn một tin cho Cố Bân.

【 Anh ơi, em để lại đèn phòng khách, anh đi chơi đừng về muộn quá. Cố Nguyệt 】

Gửi xong tin nhắn, Cẩm Nguyệt lập tức nằm xuống tiến vào mộng đẹp, lúc cô đang du lịch trong mơ, điện thoại di động bỗng dưng vang lên lách cách đánh thức cô.

Cẩm Nguyệt khẽ nhăn gương mặt nhỏ, từ trong chăn ngẩng đầu dậy. Cô mơ mơ màng màng bấm nút chấp nhận cuộc gọi, còn mang theo giọng mũi khẽ alo một tiếng, nghe qua đã biết người nhận điện thoại còn chưa tỉnh ngủ.

Lâm Tử Phong một tay đỡ Cố Bân đang say như chết, một tay cầm điện thoại của Cố Bân, hắn mơ hồ nghe thấy đối diện truyền đến một âm thanh vô cùng đáng yêu. Lâm Tử Phong bất đắt dĩ thở dài, hắn vốn có thể trực tiếp đi tìm quản gia hoặc người hầu, nhưng Cố Bân đang say như chết cứ luôn miệng kêu Nguyệt Nguyệt Nguyệt Nguyệt, vậy nên hắn đành giúp bạn tốt một phen.

Cố Bân che chở cho cô gái này một chút cũng không lộ, ngay cả bọn họ cũng không muốn giới thiệu. Ở trường học cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, hắn không biết tại sao cô lại có thể mê hoặc Cố Bân thành cái dạng này, hai người họ lại còn ở chung nhà nữa chứ!!

Lâm Tử Phong cầm di động mở miệng nói: "Chào em, tôi là bạn của Cố Bân, Lâm Tử Phong, cậu ấy uống nhiều quá, bọn tôi đang ở trước cửa nhà, em có thể xuống mở cửa không?"

Cẩm Nguyệt nghe được hai chữ Cố Bân thì thanh tỉnh một chút, "Ưm, anh chờ một chút, em xuống ngay ạ."

Lâm Tử Phong: "Được."

Cẩm Nguyệt đứng dậy bật đèn ở đầu giường lên, xử lý đơn giản tóc tai rối nùi, sau đó lộp cộp chạy xuống dưới lầu mở cửa.

Khi mở cửa, Cẩm Nguyệt xoa xoa đôi mắt mông lung còn chưa tỉnh ngủ, cô nhìn thấy một bóng dáng thon dài đứng ở ngoài cửa, anh ta đang đỡ Cố Bân say bất tỉnh nhân sự. Cơn gió lạnh ban đêm khẽ thổi qua làm Cẩm Nguyệt giật mình, lúc này cô mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Cẩm Nguyệt chạy nhanh ra mở cửa để hai người đi vào, cô giúp Lâm Tử Phong đỡ Cố Bân, ngửi thấy trên người anh mùi rượu nồng nặc thì nhíu nhíu mày, "Sao lại uống nhiều thế này?"

Sự chú ý của Cẩm Nguyệt đặt hết lên người Cố Bân cho nên không phát hiện ánh mắt Lâm Tử Phong dừng trên người mình.

Cô chỉ mặc áo ngủ ở nhà, lúc xuống lầu không kịp mặc nội y, hai vú no đủ lấp ló sau lớp áo mỏng, hai viên đậu đỏ nhô lên vô cùng rõ ràng.

Sau khi Lâm Tử Phong nhìn gần mới biết vì sao Cố Bân lại không muốn giới thiệu cô cùng bọn họ, vưu vật cỡ này thử hỏi có người đàn ông chịu đựng nổi mà không động tâm cũng như động dục?

Lâm Tử Phong tự hỏi bản thân mình, hắn phát hiện mình không làm được. Cho dù không động tâm, nhưng chắc chắn sẽ động dục, đây chính là lực hấp dẫn của thiếu nữ.

Mà hiển nhiên, Cố Bân khẳng định đã động tâm.

Hai người đỡ Cố Bân nằm lên ghế sô pha, Cẩm Nguyệt ngồi trên ghế hết nhìn cầu thang rồi lại nhìn Cố Bân, sau đó cô cầu cứu nhìn về phía bạn tốt của anh trai.

Lâm Tử Phong nhìn thấy biểu tình của thiếu nữ, hô hấp đột nhiên trầm xuống. Rất muốn đặt cô ở dưới thân, nghe cô xin tha, lộ ra vẻ mặt đáng thương.

"Anh ơi, anh có thể giúp em đỡ anh trai lên phòng được không? Em cảm thấy bản thân không làm được hành động vĩ đại như thế." Cẩm Nguyệt buồn rầu nói.

Lâm Tử Phong nhạy cảm bắt được một từ mấu chốt.

"Em có quan hệ gì với Cố Bân?"

"Hả?" Cẩm Nguyệt bị hắn hỏi có chút ngốc, cô trả lời: "Anh ấy là anh trai của em."

Lâm Tử Phong hít hà một hơi, vì bí mật của Cố Bân mà kinh hãi, nhưng nhìn thấy gương mặt của hai người không có gì điểm gì giống nhau, hắn không nhịn được lại hỏi: "Hai người không có quan hệ huyết thống à?"

"Ách..." Cẩm Nguyệt tuy không hiểu tại sao đối phương lại hỏi điều này, nhưng cô vẫn có chút xấu hổ nói: "Em được Cố gia nhận nuôi." Một câu đã giải thích rõ ràng.

Tâm tình Lâm Tử Phong lúc này không biết nên dùng từ nào để miêu tả, quá vi diệu, hắn cũng muốn cô gái này. Nhưng cô lại là người con gái mà bạn tốt của hắn coi trọng, nhưng hai người họ lại là anh em, hơn nữa không có quan hệ huyết thống.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Phong không thể khống chế bản thân, hắn cũng không hề suy nghĩ nhiều, đây chỉ là lần đầu gặp mặt mà thôi. Nếu như bọn họ có duyên, hắn cũng muốn sở hữu cô gái này.

Lâm Tử Phong sau khi dìu Cố Bân vào phòng thì định rời đi, Cẩm Nguyệt tiễn hắn ra tới cửa, nở nụ cười nói lời cảm ơn với Lâm Tử Phong.

Nụ cười ấy khiến toàn thân Cẩm Nguyệt như phát ra ánh sáng, nhìn thiếu nữ tươi cười, ánh mắt Lâm Tử Phong tối dần. Hắn ỷ vào dáng người cao lớn tiến lên dùng tư thế là kabe-don* bao vây thiếu nữ ở trên cửa.

Một tay khác của hắn nâng cằm thiếu nữ lên, ngón tay vuốt ve da thịt non mềm hai cái, giọng nói tràn đầy từ tính vang lên bên tai Cẩm Nguyệt, "Đừng dễ dàng tươi cười với đàn ông như thế, rõ chưa, em gái nhỏ?"

Vẻ mặt Cẩm Nguyệt mơ màng, cô nghiêng đầu muốn tránh thoát bàn tay của người đàn ông, "Tại sao chứ?"

"Em chỉ cần nghe lời tôi là đủ rồi." Lâm Tử Phong buông cái cằm của thiếu nữ ra, từ tốn nói.

"Sao em phải nghe anh..."

Cẩm Nguyệt còn chưa nói xong, cơ thể Lâm Tử Phong đã nghiêng về phía trước, gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt Cẩm Nguyệt. Cẩm Nguyệt định lùi về sau một bước nhưng lại bị cửa cản lại, chỉ có thể chống tay lên ngực của người đàn ông. Người đàn ông cắm một chân ở giữa hai chân Cẩm Nguyệt, theo động tác của hắn Cẩm Nguyệt khẽ rên lên một tiếng, không nghĩ đến hơi thở của người đàn ông lại trở nên dồn dập.

Lâm Tử Phong cách môi cô một đoạn thì dừng lại, giọng nói lộ ra sự áp lực, "Bây giờ đã biết chưa?"

Cẩm Nguyệt không hiểu gì cả, nhưng cô cảm nhận được một loại nguy hiểm. Không phải cảm giác nguy hiểm khi cận kề cái chết mà là cảm giác nguy hiểm hoàn toàn xa lạ không thể gọi tên.

Cẩm Nguyệt vội vàng gật đầu một cách ngoan ngoãn, Lâm Tử Phong lúc này mới vừa lòng thả cô ra. Hắn dùng ngón tay cái cọ xát môi cô, ánh mắt thâm thuý nhìn chằm chằm cánh môi phấn hồng, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Cậu ta đã chạm vào nơi này chưa?"

Cẩm Nguyệt giơ tay bắt lấy bàn tay của người đàn ông khiến hắn không thể tác oai tác oái được nữa, lông mày khẽ nhíu biểu lộ sự bất mãn, "Ai cơ?"

Lâm Tử Phong cười nhẹ hai tiếng, "Anh trai tốt của em đó."

Cẩm Nguyệt càng mờ mịt, "Anh ấy vì sao lại muốn hôn em?"

Lâm Tử Phong đột nhiên cười ra tiếng tới, "Em đúng là không biết gì cả."

Sau khi nói xong, Lâm Tử Phong lại một lần nữa tiến đến gần Cẩm Nguyệt, "Vậy em sẽ từ chối tôi sao?" Lời nói của hắn mang theo sự dụ hoặc nồng đậm, giọng nói ấy khiến người khác có cảm giác như bị một con báo đốm theo dõi, con mồi lúc này sắp bị hắn lừa vào bên trong bẫy rập.

Đêm nay Cẩm Nguyệt có chút mơ màng khó hiểu, mấy lời người đàn ông này nói chữ nào cô cũng hiểu, nhưng ghép lại thành câu thì cô không hiểu tí nào!!

Cẩm Nguyệt không còn cách nào khác đành phải hạ lệnh đuổi khách, gương mặt Lâm Tử Phong tràn đầy thất vọng rời đi. Trước khi đi còn xoa nhẹ mái tóc cô hai cái, để lại Cẩm Nguyệt không biết nói lời nào đứng ở đó.

******************************************(*) Kabe-don: tư thế chống tay lên tường, bao vây người con gái trong ngực.