Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 369: Gương Vỡ Lại Lành (29)



Edit: Kim

Bầu không khí trên đại điện giống như một chảo dầu đang sôi, chỉ cần một chút nước bắn vào là sẽ nổ tung, phát ra âm thanh chấn động.

Tất cả mọi người đều khom lưng, để mồ hôi lạnh chảy xuống má, chậm chí chảy cả vào mắt, hơi đau đớn.

Nam Chi rúc đầu vào trong lòng mẹ, lúc này đây không phải là chuyện của cô.

Nam Chi nhìn vị hoàng đế rõ ràng đang tức giận nhưng lại tỏ ra bình tĩnh, hiểu ra một chuyện, người ta sẽ chỉ để ý tới những chuyện liên quan tới mình.

Chuyện của người khác, bất luận là bi thảm cỡ nào, khiến người ta thổn thức cỡ nào, nhưng cũng chỉ biết thổn thức một chút, chỉ biết cảm thán, chỉ có chuyện liên quan tới mình mới có thể động tâm, sốt ruột.

Nam Chi: Ta hiểu rồi…

Dường như đã rất lâu, hoàng đế cuối cùng cũng lên tiếng: “Tuyên Uy hầu phủ xuống hàng thường dân, năm đời không được thi khoa cử, tịch thu toàn bộ ruộng đất của gia tộc, áp giải Cao Chiêm vào đại lao, phán 5 năm tù.”

5 đời không được thi khoa cử…….

Một trăm năm, không còn Cao gia.

Hầu phu nhân há miệng thở dốc, nước mắt trào ra, hầu phủ trở thành dân thường?

Bà ta còn định nói cái gì đó, nhưng cũng biết đây đã là kết quả tốt nhất, nói nữa có khả năng sẽ chọc giận hoàng đế, ít nhất vẫn còn giữ được mạng của Cao Chiêm.

“Khấu tạ hoàng ân, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.” Hầu phu nhân lập tức nói, rất nhanh đã có thái giám tới lấy kim bài miễn tử trên tay hầu phu nhân đi rồi.

Chỗ dựa cuối cùng của hầu phủ đã không còn.

Tốc độ của triều đình vô cùng nhanh, Ngự lâm quân bao vây toàn bộ hầu phủ, lục soát nhà, hoàng đế đương nhiên là rất tức giận chuyện Cao Chiêm dùng vật tư quân tư đi nuôi dưỡng tư binh của Cao gia, những hao tổn trước đây đều lấy trở về không sót một xu một cắc nào.

Ngay cả vách tường cũng bị đập xuống, chỉ sợ còn sót lại tài sản nào đó.

Mọi người trong hầu phủ đều bị lục soát, những nơi có mắt có lỗ đều phải kiểm tra, bị kiểm tra giống đang kiểm tra một con súc sinh, bẻ ra xem.

Thật sự đã tìm được rất nhiều thứ.

Tất cả các cửa hàng của hầu phủ đều bị dán niêm phong, bao gồm cả cửa hàng đối diện Bạch gia, cũng bị binh lính tới dán giấy niêm phong lên, mọi người sôi nổi tới xem, vừa thấy là giấy niêm phong, liền biết chủ cửa hàng đã phạm tội gì đó.

Bạch phụ nhìn thấy cửa hàng đối diện bị đóng cửa, vừa khiếp sợ vừa mê mang, tại sao lại niêm phong?

Cửa hàng không buôn bán nổi nữa, ông vốn đang định đóng cửa hàng, rốt cuộc thì phía đối diện kinh doanh cũng không phải vì mục đích kiếm tiền, Bạch gia thấp bé, không thể gánh nổi khoản tiêu hao như vậy.

Ông biết bọn họ không thể đấu nổi cửa hàng đối diện, nhưng bây giờ cửa hàng này đã bị niêm phong, chẳng lẽ là hầu phủ đã xảy ra chuyện sao?

Nhưng đó là hầu phủ nha, làm sao có thể xảy ra chuyện được.



Cũng không biết Quân Nghĩa thế nào rồi?

Tâm trạng của Bạch phụ vừa nặng nề lại vừa thả lỏng, vô cùng mâu thuẫn.

Toàn bộ tư binh của thôn trang đều bị bắt đi, cũng gây ra một ít thương vong.

Triều đình cũng không giết những binh lính này, mà là tách ra rồi nhét vào trong quân doanh, đây chính là quân mà Cao Chiêm dùng tiền của triều đình để nuôi binh, trực tiếp giết chết, hoàng đế đau lòng muốn chết.

Phân tán ra quan sát, nếu có tâm tư không thuần, không an phận, vậy thì giết.

Cao Chiêm bị cưỡng chế cởi quân phục ra, lục soát cơ thể, tròng bộ đồ phạm nhân dày nặng hôi hám lên, hắn thâm trầm nhìn Phó Văn Âm và Nam Chi, “Các ngươi hài lòng chưa.”

Cao Chiêm ngược lại lúc này rất bình tĩnh, không biết là đã có chuẩn bị hay là gì khác, trạng thái lúc này của hắn khiến người ta rất bất an.

Phó Văn Âm che miệng đứa trẻ lại, chỉ nói: “Không có gì hài lòng hay không vừa lòng cả.”

Nàng sợ lúc này đứa trẻ sẽ lại nói ra cái gì đó, khiến người ta chú ý.

Lá gan của đứa trẻ này quá lớn, lớn đến mức người làm mẹ cũng cảm thấy sợ hãi.

Trước kia vẫn luôn hỏi về cha, tại sao cha lại không thích con, tựa như đã là ký ức từ rất lâu, rất lâu về trước.

Đại Lý Tự Khanh thấy vậy chỉ cảm thấy to đầu, hắn cảm thấy nhất định phải đề phòng Cao Chiêm, bằng không rất có khả năng sẽ để xổng mất.

Nếu hắn thật sự trốn thoát, Đại Lý Tự Khanh thật sự sẽ mất nhiều công sức.

Ngay cả tư binh mà Tuyên Uy hầu phủ cũng dám nuôi, không biết để làm gì, chọc hoàng đế tức giận như vậy.

Ngay cả người có quan hệ thông gia với hầu phủ cũng không dám khuyên, chuyện tư binh này thật sự đã chọc vào ống phổi của hoàng đế.

Cao Chiêm vốn dĩ có thể lãnh binh, bây giờ còn nuôi tư binh, rốt cuộc Tuyên Uy hầu phủ còn có tâm tư gì.

Thất phẩm quan huyện còn thấy nhỏ, muốn vào trong triều mặc áo tím, làm tể tướng nhất phẩm đương triều, muốn đoạt sông đoạt núi đăng cơ?

Cao Chiêm làm ra chuyện nhạy cảm như vậy, bị bắt cũng không oan.

Cao Chiêm bị canh gác nghiêm ngặt, tất cả mọi người đều biết lạc đà chết còn lớn hơn ngựa, sẽ phải đối mặt với sự phản công của lực lượng còn lại của hầu phủ.

Có mấy người hiểu rõ nhìn Phó Văn Âm, Bạch Quân Nghĩa và đứa trẻ, đều cảm thấy thương hại, chỉ sợ ra khỏi cung không lâu, sẽ chết nơi đầu đường.

Bọn họ thật sự cảm thấy cáo ngự trạng dễ dàng như vậy sao?

Hơn nữa, cho dù không phải hầu phủ làm, thì cũng sẽ có những người khác làm, dù sao thì cũng đã có Cao Chiêm gánh tội.

Im lặng mà cáo ngự trạng như vậy, đã đắc tội tới một nhóm lợi ích, chính là hành động rất nguy hiểm, cho dù người bị cáo là Tuyên Uy hầu phủ.

Cũng cần phải giết người dọa khỉ.



Hôn nhân trong giới quý tộc hình thành mạng lưới lợi ích, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, luôn có người muốn ra tay với bọn họ.

Phó Văn Âm nhạy bén cảm nhận được những ánh mắt kỳ quái này, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, bất an.

Đặc biệt là ánh mắt cuối cùng của hầu phu nhân nhìn nàng, cực kỳ sắc bén, tràn ngập sát khí, cho dù bây giờ hầu phủ đã trắng tay, nhưng bọn họ vẫn còn lực lượng.

Thật bất lực!

Phó Văn Âm cảm giác bốn phía đều là tường đồng vách sắt, căn bản không có đường đi, không có con đường sống.

Bốn phía đều là vách đá, nàng chỉ có thể đứng yên tại chỗ, nếu tiến thêm một bước, sẽ tan xương nát thịt.

Nam Chi nắm lấy tay mẹ, nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ.”

Phó Văn Âm mỉm cười, nhưng nụ cười rất gượng ép, thậm chí còn run rẩy, nước mắt chảy dài…

Nàng không hiểu, nàng không hiểu, có phải nàng chỉ có thể dây dưa với Cao Chiêm, nếu nhất định giãy giụa, sẽ phải đồng quy vu tận, Cao Chiêm và Cao gia không thể sống tốt, nàng cũng không thể sống tốt được.

Phó Văn Âm vô cùng hoảng hốt.

Bạch Quân Nghĩa hiển nhiên không ngốc, hắn cũng hiểu được một số chuyện, hắn gặp nguy hiểm, nhưng Phó Văn Âm và Mạn Nhi càng thêm nguy hiểm.

Hoàng đế có lý do để bảo vệ các nàng, nhưng cũng có lý do để không bảo vệ các nàng.

Nam Chi nói với Bạch Quân Nghĩa: “Bạch thúc thúc, thúc trở về đi thôi, ta và mẹ sẽ không quay về.”

Bạch Quân Nghĩa sửng sốt một chút, “Cái gì?”

Hắn kinh ngạc chớp mắt một cái, “Hai người muốn ở lại hoàng cung?”

Hoàng cung là nơi nào?

Là nơi uy nghiêm nhất thiên hạ, nơi quyền quý nhất, sao có thể, căn bản không thể nào.

Bạch Quân Nghĩa thấy Phó Văn Âm cũng đang mê mang, lại nhìn Mạn Nhi, hắn cảm thấy, đằng sau Mạn Nhi thật sự có người, không phải hắn, mà là người khác.

Bạch Quân Nghĩa lo lắng cho người nhà của mình, khẽ cắn môi nói với Phó Văn Âm: “Ta phải về xem cha mẹ thế nào.”

Phó Văn Âm không chút suy nghĩ gật đầu, “Chàng nhanh trở về đi thôi, Bạch thúc bọn họ nhất định đang rất lo lắng.”

Bạch Quân Nghĩa mím môi, “Thực xin lỗi.”

Phó Văn Âm lắc đầu, “Không, là ta có lỗi với chàng, gặp phải ta, cuộc đời của chàng càng thêm khó khăn, nếu không gặp ta, hẳn chàng đã suôn sẻ hơn.”

Bạch Quân Nghĩa lại cười, ôn nhuận như ngọc, “Nhưng mà, gặp được nàng, ta cảm thấy rất vui, trong lòng ta tràn ngập niềm vui.”