Xuyên Không Gặp Chuyện Tu Tiên

Chương 29: Tâm ý của Hạo Dương, trên dưới Đại Từ Minh Cung chấn động.



Sau khi tắm rửa sạch sẽ cùng thay một bộ lam sắc y bào mới do Từ lão sai người chuẩn bị, Hạo Dương lúc này liền coi như là đã thật sự thoát thai hoán cốt.


Hơn hai mươi sáu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng vô cùng cường đại ẩn bên trong nội thể.


Vốn Hạo Dương đáng lý chỉ độ một kiếp Luân Hồi mà thôi, thế nhưng trong lúc vượt Luân Hồi kiếp thứ nhất thì mảnh lân phiến mà hắn treo trước ngực lại bất ngờ vỡ nát, kèm theo đó là một loại cảm giác lo lắng bất an đến cùng cực nhất thời xuất hiện.


Lại nói, trong lúc mảnh cửu sắc lân phiến vỡ nát chưa được bao lâu thì từ sâu bên trong huyết mạch của hắn chợt dâng lên một loại linh cảm vô cùng xấu, cảm tưởng dường như là người mà hắn quan tâm nhất đang gặp chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp.


Trái tim đau nhói như ngàn vạn mũi tên xuyên qua, tâm trí vốn dĩ cường ngạnh giờ đây lại hóa thành một mảnh hoang dã rối bời.


Trong lòng trăm ngàn mối ngổn ngang, cũng nhờ vậy mà khiến cho đệ nhị Luân Hồi kiếp là Tâm Ma kiếp mượn cớ trỗi dậy, ý đồ muốn độc chiếm cơ thể đem Hạo Dương đọa vào Ma đạo không thể quay đầu.


Bất quá, dù sao thì chấp niệm của Hạo Dương cũng vô cùng lớn, lòng kiên định lại cực kỳ mãnh liệt, vậy nên cho dù là đang chịu kiếp nạn Luân Hồi thứ nhất chưa xong nhưng Hạo Dương vẫn cường ngạnh đem Tâm Ma kiếp của Luân Hồi đệ nhị kiếp mạnh mẽ giẫm đạp ở dưới chân.


Bởi vì bản thân có hai loại Thần Mộc bảo hộ, cộng thêm ngọn Thiên Hỏa bài danh đệ tam Bích Liên Yêu Hỏa mang trong mình năng lực tịnh hóa thế gian vạn vật làm lá bài tẩy bảo mệnh.


Vậy nên, sau khi vượt qua cùng lúc hai cái Luân Hồi kiếp thì lúc này Hạo Dương đã không thèm đem mấy đạo thiên lôi tẩy lễ đang ầm ầm kéo đến trên thiên không kia để vào trong mắt nữa.


Trời cao rốt cuộc cũng không phụ người có công, huống chi tấm lòng của Hạo Dương lại có thể vì một người mà kiên trì cho đến cuối.


Do đó thiên đạo ý chí ban thưởng cho hắn lại càng thêm phần cường đại hơn so với những tu giả khác, thậm chí có thể nói là trước nay chưa từng có ai nhận được sự ban thưởng khổng lồ như hắn vậy.


Nhìn gã đệ tử giữa đường nhận được đang ngày một bước lên vị trí cao cao tại thượng của tu tiên giới, Từ lão lúc này chính là tâm trạng vô cùng vui sướng, nhìn vẻ ngoài của lão trong lúc này tưởng chừng như là nháy mắt trẻ ra đến cả vài chục tuổi.


- Ài, thật không ngờ vi sư khi còn sống lại có thể nhìn được tới ngày tiểu tử nhà ngươi độ Luân Hồi kiếp.
Hơn nữa ngươi như thế mà còn là độ qua cùng lúc hai cái Luân Hồi kiếp, thậm chí còn có Tâm Ma kiếp mà tu tiên giả ai ai cũng kinh sợ nhất.
Đây quả là thượng thiên ban ân a...
Ha ha ha ha...


Cung kính chắp tay với Từ lão, Hạo Dương bây giờ tuy là đã độ kiếp thành công nhưng cũng khó mà nén nổi cảm xúc lo lắng cùng bất an trong lòng liền trầm giọng nói.


- Đệ tử có được ngày hôm này còn phải nhờ vào sư tôn người ban cho, đại ơn đại đức Hạo Dương khắc ghi trong lòng, tuyệt đối không bao giờ quên...


- Chỉ là đệ tử trong lúc độ kiếp tâm thần bất an, tín vật của người đó trên thân đệ tử đột nhiên vỡ nát.
Đệ tử biết sư tôn có nhiều điểm nghi vấn, nhưng giờ đây tình thế cấp bách, đệ tử lòng nóng như lửa đốt, kính xin sư tôn ân chuẩn cho đệ tử đi tới Vạn Thú Sơn Mạch kiểm tra một phen.


Nghe thấy những gì mà Hạo Dương nói, lại nhìn gã đồ đệ này tâm tính kiên định, ánh mắt còn thoáng hiện lên nét lo lắng không yên, Từ lão tuy là trong lòng tràn đầy nghi vấn nhưng cũng không thể không đồng ý với yêu cầu này của hắn.


Chỉ là ngay tại lúc Từ lão đang định mở miệng thì từ trên thiên không liền xuất hiện mấy đạo thanh âm xé gió, theo sau còn có một giọng nói trầm khàn cùng ẩn chứa uy áp vô cùng cường đại của tu giả vang lên.


- Từ lão, ngài cũng đang ở đây sao?
Quả là cao sư xuất anh đồ a.
Ha ha ha ha.


- Tham kiếm Từ Thái thượng.


- Tham kiến Thái thượng trưởng lão...


- Nhị vị cung chủ?
Sao hai người lại cùng lúc di giá đến đỉnh núi này của lão phu vậy?


Vốn là Từ lão định sẽ để cho Hạo Dương đi tới Vạn Thú Sơn Mạch, bất quá ngay tại lúc lời còn chưa kịp thoát ra thì nhóm người trước mắt lại bất ngờ đạp không mà tới.


Huống chi bọn họ vừa mới vừa đáp xuống đỉnh núi nơi hai sư đồ Hạo Dương đang đứng thì liền có mấy người cúi đầu hướng Từ lão cung kính thi lễ.


Nhìn rõ người tới là ai, tròng mắt Hạo Dương cũng thoáng đảo một chút liền chắp tay cúi đầu cung kính hô lên một tiếng.


- Đệ tử Hạo Dương tham kiến nhị vị cung chủ, tham kiến các vị trưởng lão.


Trong đám người vừa đến, ngoại trừ bốn lão giả vận một thân tử bào rộng thùng thình ra thì còn có hai gã nam tử trung niên vận bạch bào nhìn qua còn chưa quá tứ tuần đứng ở giữa.


Hai người này chẳng những dung mạo giống nhau đến sáu bảy phần mà khí tức trên thân cũng cực kỳ tương đồng, cả hai đều cùng là tu giả Luân Hồi đệ tứ cảnh.


Trông thấy Hạo Dương sau khi đã độ qua song kiếp Luân Hồi vẫn không hề tỏ ra kiêu căng hay ngạo mạn, một gã trung niên nam tử vận bạch bào đứng ở bên trái chợt vung tay lên mỉm cười tán thưởng.


- Rất tốt, lại có thể cùng lúc độ hai cái Luân Hồi kiếp.
Hạo Dương à, ngươi bây giờ đã là tu giả Luân Hồi đệ nhị cảnh rồi, tu vi cũng không thua kém gì những vị trưởng lão khác trong cung đâu...


- Đáng lý cũng nên sớm phong ngươi làm trưởng lão, nhưng vì trong cung sự vụ rối ren, cộng thêm thời gian qua ta cùng đại cung chủ lại đang bế quan cảm ngộ cánh cửa của cảnh giới Luân Hồi đệ ngũ cảnh, vậy nên mới chậm trễ lễ sắc phong này.


Nghe thấy nhị cung chủ vốn cao cao tại thượng của Đại Từ Minh Cung vậy mà lại lên tiếng hướng Hạo Dương giải thích, đám trưởng lão đang đứng sau lưng hai vị cung chủ cùng Từ lão cũng liền bởi vì tình cảnh này mà nhất thời ngạc nhiên đến mức mở trừng hai mắt không dám thở mạnh.


Vội chắp tay thi lễ, Hạo Dương tuy là không quá mức để tâm tới danh xưng trưởng lão này, nhưng dù sao đi nữa thì người ta thân là cung chủ của tông môn, bây giờ ở trước mặt mấy vị trưởng lão còn cùng mình lên tiếng giải thích, hắn nếu là xử lý không ổn thỏa liền sẽ phải gánh chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng.


Bởi vậy sau đó chỉ nghe Hạo Dương cất giọng trầm ổn đáp:


- Nhị cung chủ quá lời rồi.
Hạo Dương tu vi tấn cấp chưa lâu, cảnh giới vẫn còn lung lay chưa vững, mấy việc sắc phong này cũng chưa vội, nhị vị cung chủ cũng không cần vì đệ tử mà cảm thấy áy náy trong lòng.


Một đạo tử quang chợt lóe lên rồi nháy mắt đã rơi vào trong tay của Hạo Dương, sau đó dưới ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ của mấy người bên cạnh, một chiếc nhẫn trữ vật màu tử sắc không ngừng tản mát ra dao động linh lực nồng đậm lẳng lặng nằm yên trong lòng bàn tay của hắn.


- Hạo Dương, đây là một chút đan dược có công dụng ổn định lại linh lực cùng cảnh giới mà tông môn đưa cho ngươi để củng cố cảnh giới vừa mới đột phá.
Năm ngày sau trong cung sẽ bắt đầu đại lễ sắc phong chức vị trưởng lão cho ngươi, ngươi trước cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.


- Hạo Dương, ngươi chính là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Đại Từ Minh Cung chúng ta trong cả ngàn năm qua đấy.
Ha ha ha ha.
Các vị trưởng lão, chúng ta cũng nên đi thôi.


Nhìn đám người cung chủ đã rời đi, Từ lão hai mắt cười đến mức cong cả lên vội tiến tới túm lấy bả vai đệ tử nhà mình không nén nổi vui sướng mà vừa cười lớn vừa nói.


- Ha ha ha.
Tiểu Dương tử à, lần này tên tiểu tử thối nhà ngươi đạt được vinh dự còn cao hơn vi sư khi xưa nữa đó.
Mau xem thử xem phần thưởng đan dược mà tông môn ban cho là gì đi.


Tuy là trong lòng vội vã, nhưng trông thấy ánh mắt chờ mong của Từ lão, Hạo Dương cũng không thể làm gì khác ngoài tùy tiện vung tay lên đem những thứ tại trong nhẫn trữ vật lấy ra.


"Leng keng"


Nhìn một đống những bình ngọc lớn nhỏ khác nhau nằm ngổn ngang trên đất, trong lòng Hạo Dương cũng thoáng cảm thấy kinh ngạc một phen.


Tùy tiện cầm lên một vài lọ nhỏ bật nắp ngửi ngửi, Từ lão nhất thời trừng lớn hai mắt trầm giọng tán thán.


- Ừm, không tệ.
Vậy mà lại là Linh Túc Uẩn Thần Đan, còn có Vân Nê Hoàn, Tủy Tâm Tương.
Ồ, cái này, hình như là Địa Tâm Hoàng Viêm Thủy... chậc chậc...
Tiểu tử nhà ngươi nếu là luyện hóa hết đám Địa Tâm Hoàng Viêm Thủy trong bình này thì hỏa khí bên trong linh lực sẽ càng tinh thuần hơn, tông môn lần này cũng quá mức chú ý đến ngươi nha.


Nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng tự hào của sư tôn, Hạo Dương tuy là trong lòng rối rắm nhưng cũng không biết nên làm sao cho phải, khẽ thở dài một hơi chán nản nói.


- Sư tôn, mấy thứ này hay là người cứ giữ lấy đi, đệ tử bây giờ quả thực là trong lòng không yên...


- Ài, tiểu Hạo Dương à, vi sư biết ngươi lòng mang lo lắng, nhưng hai vị cung chủ đã đích thân tới đây, còn ban bố ý chỉ muốn phong ngươi làm trưởng lão trong tông môn.
Danh dự bậc này cũng không thể nào nói bỏ là bỏ được đâu...


Thoáng trầm ngâm một chút, Từ lão sau đó lại thấp giọng nói.


- Thôi thì cố đợi thêm mấy ngày, đến khi đại lễ sắc phong chức vị trưởng lão của tiểu tử nhà ngươi hoàn thành thì vi sư liền theo ngươi tới Vạn Thú Sơn Mạch một phen.


- Dù sao thì nơi đó yêu thú cường đại nhiều vô số kể, ngươi bây giờ tu vi tuy đã ở vào cảnh giới Luân Hồi đệ nhị cảnh, nhưng miễn cưỡng cũng chỉ có thể so sánh với yêu thú bát giai trung kỳ mà thôi, nếu chẳng may bắt gặp bát giai hậu kỳ yêu thú hoặc cửu giai yêu thú thì chỉ có một con đường chết...


Đem những lời mà Từ lão nói cẩn trọng suy nghĩ một phen, biết rằng bản thân giờ đây tuy đã là tu giả Luân Hồi Cảnh, nhưng nếu muốn so sánh với đám yêu thú cao tầng của Vạn Thú Sơn Mạch thì quả thật là lấy trứng chọi với đá.


Huống chi, đợi đại lễ sắc phong hoàn thành thì sư tôn nhà hắn cũng sẽ đi theo, có một tu giả Luân Hồi đệ tứ cảnh đồng hành thì nguy hiểm tại Vạn Thú Sơn Mạch cũng sẽ giảm bớt đi mấy phần.


Khẽ thở dài một hơi, Hạo Dương theo lời Từ lão đem toàn bộ vật phẩm đang nằm ngổn ngang dưới đất thu lại, sau đó chỉ nghe hắn thấp giọng đáp.


- Haizzz.
Đành vậy, hi vọng dự cảm của ta là sai...


Năm ngày sau.


Lúc này trên dưới Đại Từ Minh Cung đang vô cùng ồn ào, lý do là bởi vì trong cả ngàn năm qua, tông môn của bọn họ bây giờ mới xuất hiện qua một vị trưởng lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử.


Nghe nói vị trưởng lão này vốn là đệ tử chân truyền của một vị Thái thượng trưởng lão, tư chất cực kỳ cao, ngộ tính cũng hơn hẳn đám đệ tử yêu nghiệt trong cung đến cả trăm lần.


Chưa kể tới vị trưởng lão này tuổi còn không đến ba mươi mà tu vi đã đạt tới cảnh giới Luân Hồi đệ nhị cảnh, hơn nữa dung mạo lại vô cùng anh tuấn cương nghị, đám nữ đệ tử trong cung cũng là ôm ấp mộng đẹp không nhỏ đối với những nam tử cường hãn bậc này.


- Các ngươi nghe gì chưa, lần này Đại Từ Minh Cung chúng ta sẽ có một vị trưởng lão trẻ tuổi nhất trong ngàn năm qua xuất hiện đấy.


- Hừm, vậy đã là gì.
Ta còn nghe nói vị trưởng lão này niên đại chưa quá ba mươi, dung mạo lại cực kỳ anh tuấn phi phàm.
Aizzz, thật là mong muốn được một lần trông thấy vị trưởng lão này a...


- Xùy, ngươi còn tưởng là lấy dung mạo bậc này của mình liền có thể lọt vào trong mắt của tân trưởng lão sao?
Thật là mơ mộng hão huyền.


- Hứ, ta biết bản thân không có xinh đẹp như mấy vị sư tỷ khác trong cung, nhưng ít ra bổn cô nương đây cũng không có ăn mặc thiếu vải như vậy đến đại lễ sắc phong hôm nay.


- Ngươi...


- Tất cả yên lặng, còn ồn ào nữa thì liền cút ra ngoài đi.
Các ngươi cho rằng bản thân là ai mà mơ tưởng tới vị tân trưởng lão kia hả, thật là ngu ngốc.
Còn không mau chỉnh trang lại, coi chừng lộn xộn liền bị các vị trưởng lão quản sự khác nhìn thấy thì không giữ nổi cái mạng nhỏ của mình đâu.


Đám nữ đệ tử vốn đang say sưa bàn tán liền bị một đạo thanh âm cao vút của gã tu giả bên cạnh quát cho im lặng trở lại, sau đó cả một quảng trường rộng tới cả dặm vuông liền tràn ngập những đạo thân ảnh của đám đệ tử Đại Từ Minh Cung.


Mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng nhạt theo từng tán lá cây chảy dài xuống mặt đất, trên không bắt đầu có vài đạo quang ảnh cưỡi trên phi hành yêu thú hoặc pháp bảo bay qua bay lại, không khí quả là nhộn nhịp đến khó tả.


"Đông đông đông.."


Từng tiếng chuông lớn vang lên, sau đó trên đỉnh núi lớn cách quảng trường không xa chợt xuất hiện một đám hơn mười lão giả vận tử bào dài thượt chậm rãi đạp không đi tới, từ khí tức trên thân mấy lão giả này tản mát ra không khỏi khiến cho không gian xung quanh quảng trường như cuồng bạo hẳn lên.


Những tử bào lão giả này vừa xuất hiện không lâu thì sau đó chợt thấy tất cả bọn họ đều cùng lúc quay về một phía cúi đầu cung kính hô lên.


- Cung nghênh nhị vị cung chủ.


Thanh âm ẩn chứa linh lực mạnh mẽ vang vọng trong quảng trường, sau đó từ trong không trung liền có hai đạo thân ảnh vận bạch y đạp không đi tới, nhìn kỹ thì có thể thấy đây là hai gã nam nhân cao lớn, niên đại hẳn là chưa quá ba mươi là bao.


Nhìn thấy hai nam tử vận bạch y lăng không đứng trên đỉnh núi, từ khí tức nhàn nhạt tản mát ra trên người bọn họ cũng có thể khiến cho thiên địa linh lực như bị đông đặc lại không thể nào nghịch chuyển.


Tuy rằng đám đông đệ tử không biết hai người này là ai, bất quá khi thấy những tử bào lão giả kia cung kính như vậy với hai vị bạch y nam tử, toàn bộ đám đệ tử bên dưới cũng nhanh chóng nhận ra người tới là ai, tất cả đều vội vàng quỳ xuống cúi thấp đầu cung kính hành lễ.


- Cung nghênh nhị vị cung chủ cùng chư vị trưởng lão.


Nhìn cả trăm ngàn đệ tử ưu tú trong cung đang cung kính quỳ rạp trên đất, một trong hai vị cung chủ vận bạch y có dung mạo tuấn tú cùng nét mặt hòa nhã chợt mở miệng cao giọng nói.


- Rất tốt.
Tất cả đều đứng lên đi.


Bạch bào nam tử vừa dứt lời thì từ trên thân hắn liền có một cỗ linh lực ấm áp nhẹ nhàng tràn ra, cả trăm ngàn đệ tử vốn đang quỳ rạp trên mặt đất liền nhất thời cảm thấy cả người thanh thoát nhẹ nhàng đến lạ, hai đầu gối trước đó còn đang phủ phục trên mặt đất chợt bất ngờ được một cỗ linh lực mềm mại chậm rãi nâng đỡ.


- Oa, cung chủ thật là cường hãn quá đi.


- Đúng vậy, nhị vị cung chủ còn chưa đến bốn trăm tuổi đã là tu giả Luân Hồi đệ tứ cảnh.
Nghe nói là hai vị cung chủ là thân huynh đệ đó...


- Thật là huynh đệ sao, ước gì ta sinh sớm hơn vài năm thì hay rồi...


- Yên lặng...


Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên khiến cho đám đệ tử đang âm thầm bàn tán bên dưới quảng trường thoáng im bặt, tiếp đó lại nghe thấy một đạo thanh âm không kém phần cung kính vang lên trên đỉnh núi lớn.


- Giờ lành đã đến, kính mời nhị vị cung chủ chủ trì đại lễ sắc phong.


Thanh âm vừa dứt thì ở bên dưới quảng trường lại có vài đạo thân ảnh lén lút chụm lại to nhỏ thì thầm, thậm chí có mấy kẻ to gan một chút còn bất chấp tất cả mà kinh hãi thốt lên.


- Oa, nghe gì chưa?
Là nhị vị cung chủ tự mình đến chủ trì đại lễ sắc phong đó.


- Không biết vị tân trưởng lão này đến cùng là thần thánh phương nào a?


- Đại lễ sắc phong lần này quả là vô cùng oanh liệt nha, vậy mà có thể khiến cho nhị vị cung chủ trực tiếp chủ trì nữa.
Ai, mẹ của ta ơi, danh dự bậc này ngay cả là những vị trưởng lão khác sợ rằng cũng khó mà kìm nén sự hâm mộ đi...


"Đông đông đông"


Ba tiếng chuông lớn vang lên, vị nhị cung chủ vận áo bào trắng có gương mặt hòa nhã chợt lăng không bước lên trước vài bước, sau đó mỉm cười cất giọng nói lớn.


- Hôm nay chính là một ngày vô cùng trọng đại của Đại Từ Minh Cung chúng ta.
Các ngươi chắc hẳn cũng đã nghe nói, trong cung vừa có một vị đệ tử chân truyền của Từ Thái thượng trưởng lão gọi là Hạo Dương bước vào cảnh giới Luân Hồi.
Vị đệ tử này niên đại còn chưa đến ba mươi đã độ qua Luân Hồi đệ nhị cảnh, thành công bước vào cảnh giới cao tầng của tu giả tại Thượng thế giới Ma Đà...


123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau