Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 13: Lại Sờ Mó Nàng Nữa Rồi





Gϊếŧ thì gϊếŧ nhanh đi, sao lại cứ sờ mó nàng là có ý gì?
Tô Tử Mạch bắt đầu không nhịn nổi, cảm thấy vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
Nam nhân băng lãnh cũng không thèm quan tâm đến cảm xúc của nàng, chỉ mở miệng nói: “Ngươi không muốn ta tìm phụ thân của đứa bé giúp ngươi sao?”
Tô Tử Mạch tức giận đáp: “Phụ thân của đứa trẻ không biết là ai, tìm ra rồi không chừng còn gây rối thêm.”
Gây rối?
Nam nhân băng lãnh đột nhiên thấy khó chịu trong lòng, mấy ngón tay trắng nõn thon dài vô thức siết chặt hơn.

Gần như đã khiến nàng ngạt thở, tưởng bản thân mình sắp chết đến nơi rồi.

Những người hầu mặc áo giáp vàng đứng gần đó đều hiểu rõ, nữ nhân này nhất định phải chết rồi.
Tiểu Mục đứng bên cạnh hoảng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, xông lên muốn cứu mẫu thân.
Nam nhân băng lãnh cũng không đặt Tiểu Mục vào mắt, Tiểu Mục còn chưa tới gần được bọn họ thì đã bị đánh văng ra xa rồi, nằm một hồi vẫn không động đậy nổi.
“Tiểu Mục…” Tô Tử Mạch lo lắng, nhỏ giọng gọi.
Tô Tử Mạch lúc này không còn chút cảm giác sợ hãi nào với nam nhân băng lãnh này nữa, ngược lại tràn ngập cảm giác căm thù, miệt thị.
Chỉ cần nàng không chết, thì mối thù hôm nay nàng nhất định phải trả lại cho hắn gấp trăm ngàn lần!
Ánh mắt quật cường, tính cách thà chết chứ không chịu khuất phục, không phải là thứ mà người tầm thường có thể dễ dàng có được.

Chính những thứ này khiến toàn thân nàng lúc này như phát sáng, so với thực lực của nàng càng khiến người ta kinh ngạc hơn nhiều.
A…
Nam nhân băng lãnh đột nhiên thu tay lại, cười khẽ một tiếng.
Nụ cười mang bảy phần cao ngạo, hai phần lạnh lẽo, một phần trào phúng, đẹp đẽ đến không giống thật.

Giống như một đóa Huyết Liên nở rộ trên đỉnh núi tuyết, khiến người ta chỉ nhìn thấy một lần mà đã khắc sâu vào linh hồn, cả đời khó quên.
Đám người hầu mặc áo giáp vàng nhìn thấy cảnh này đều vô cùng sợ hãi.
“Chưa từng thấy qua đế tôn đại nhân cười.


Đây, đây có phải là nụ cười lạnh trước khi muốn gϊếŧ hết tất cả chúng ta hay không?”
“Xong đời, nếu đế tôn đại nhân thật sự nổi trận lôi đình thì đại lục này còn có thể tồn tại hay sao?”
“Chúng ta hôm nay thật là quá xui xẻo, sao lại gặp phải một nữ nhân có thể chọc giận đế tôn đến mức này cơ chứ…”
“…”
Mấy chục thị vệ mặc áo giáp vàng đều lộ vẻ hoảng sợ, đồng loạt lui về phía sau.
Tô Tử Mạch vừa được hít thở bình thường trở lại đã lập tức không biết chết sống mà tiếp tục trừng mắt với hắn ta.
Cười cái quỷ gì! Người này điên rồi chắc?
Nam nhân băng lãnh không thèm quan tâm đến ánh mắt xem thường của Tô Tử Mạch khi nhìn mình.

Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười cao thâm khó đoán trên môi, khi quay người lại thì tâm trạng trở nên rất tốt, trong chớp mắt đã ngồi lại trong khoang xe kim long kéo của hắn rồi.
Nhóm người hầu mặc áo giáp vàng đều ngây dại.
Rất lâu mới hiểu ra là đế tôn đại nhân vậy mà lại tha cho nữ nhân kia một mạng.

Bọn thị vệ mặc áo giáp vàng mang theo rất nhiều nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể im lặng làm nhiệm vụ điều khiển xe của mình, bay về lại Cửu Thiên phía trên những tầng mây mà thôi.
Đoàn xe rời đi cũng vô cùng tráng lệ, trong không gian còn truyền đến âm thanh vừa lành lạnh vừa bá đạo của người nam nhân kia.
“Nữ nhân thú vị à, bảo vệ bản thân cho tốt, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
“…”

Tô Tử mạch nhìn người mặc huyền bào đang đi xa dần kia, vẻ mặt không vui.
Gặp lại cái đầu hắn ấy!
Nam nhân băng lãnh biếи ŧɦái này thực lực cũng thật biếи ŧɦái.

Cho dù là kiếp trước ở lúc thực lực của nàng mạnh nhất đi nữa, cũng không địch nổi hắn.

Còn thực lực của nàng bây giờ thì thật quá yếu, không đáng nhắc tới nữa.

Việc cấp bách nhất là phải giải được hết độc trong cơ thể rồi nhanh chóng khắc khổ tu luyện mới là ưu tiên hàng đầu.
Nếu không thì…
Sau này vẫn có khả năng lặp lại tình cảnh như hôm nay, bị người khác bóp cổ, không chế tính mạng trong lòng bàn tay.
“Mẫu thân, mẫu thân! Mẫu thân không sao chứ? Hu hu, cổ mẫu thân đã bị hắn ta bóp bầm rồi, tên kia thật sự tàn nhẫn quá!”
“Oán hận cũng vô dụng, bây giờ chúng ta hãy nhanh chóng trở về.”.