Xuân Phùng Hạ

Chương 1



1

Công chúa đã cứu ta.

Chuyện ấy, dù có bao lâu đi chăng nữa, ta cũng sẽ mãi không quên.

2

Ta không kêu cứu.

Lúc xảy ra chuyện ấy, Tôn Miêu Miêu cùng trướng núp ở trong góc khuất, không trốn cũng không kêu lên, nếu không nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài, ta còn tưởng tỷ ấy không sợ.

Trước khi rời thành, tỷ ấy từng nói, mười ba người bọn ta được tuyển không phải để hầu hạ Công chúa mà là để phục vị đám thị vệ hộ tống đi về miền Tây.

Để mua vui giải tỏa cho bọn hắn.

Ta không tin, hầu hạ Công chúa là chuyện vô cùng hệ trọng, sao đám thị vệ kia dám động vào bọn ta.

Khi đó, sắc mặt tỷ ấy ngập tràn đắng cay, nói ta ngây thơ, Công chúa được đưa đến Ô Tô hòa thân vốn cũng không được sủng ái.

Thân mẫu của Công chúa Hi Hòa chỉ là một tiện tỳ trong cung, chết ngay sau khi sinh nàng ấy.

Nàng ấy được đám cung nhân nuôi lớn, không ai quan tâm, mãi đến khi Ô Tô phái người đến cầu thân, nàng ấy mới được nhớ tới.

Trong cung, thân phận của nàng ấy cũng chỉ như cung nữ thái giám bình thường, thậm chí còn không bằng những cô cô có phẩm cấp cao.

Dù là hòa thân, nhưng ngoại trừ được ban phong hào Hi Hòa ra, ngay cả của hồi môn cũng chẳng được chuẩn bị hẳn hoi tử tế.

Một vị công chúa như vậy, không ai thèm kính sợ chứ đừng nói là thị nữ của nàng ấy.

Ta hỏi tỷ ấy, đã biết chuyện thì tại sao còn tới đây.

Tỷ ấy mỉm cười hỏi ngược lại ta: “Thế tại sao muội lại ở đây?”

Ta bị tỷ ấy hỏi ngược lại thì không phản bác được, đúng vậy, có ai tự nguyện rời xa quê hương để đi tới Ô Tô cách ngàn dặm đường?

“Đừng phản kháng, không thì sẽ bị đánh chết.”

Tỷ ấy nói, tay những hộ vệ kia đều đã nhúng máu, nếu chọc giận bọn hắn, bọn hắn sẽ giết bọn ta.

Trên đường hòa thân, chết mấy thị nữ là chuyện hết sức bình thường.

Vậy nên khi ta bị tên kia xé rách váy áo ném lên giường cỏ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chấp nhận đi, đây là số mệnh rồi.

Cho đến khi Công chúa xuất hiện.

Nàng ấy một thân hỉ phục, sát ý cuồn cuộn trong con mắt sáng ngời.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Công chúa Hi Hòa.

Mấy ngày trước nàng ấy luôn đội khăn dâu, chỉ thấy được một thân hình mảnh dẻ ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, im lặng không nói một lời. Ta những tưởng nữ tử trong cung đều sẽ yểu điệu như nước.

Song, thời khắc này, nàng ấy với thân hình nhỏ bé mảnh dẻ như thế mà tay phải lại đang xách một thanh trường đao.

Đao rất nặng, thậm chí ta còn nhìn thấy gân xanh bên thái dương của nàng ấy nổi gồ lên.

Hỉ phục của nàng ấy đỏ rực như lửa, mà máu chảy từ người tên hộ vệ cũng đỏ như thế.

Nhưng ta không hề sợ.

Dù máu òng ọc phun ra từ miệng tên hộ vệ kia, dù tay hắn đang vươn tới muốn bóp cổ ta.

Công chúa rút một con dao găm từ bên hông ra đưa cho ta: “Giết hắn đi.”

Tôn Miêu Miêu che miệng lắc đầu.

Ta biết tỷ ấy muốn nói gì, giết tên hộ vệ này, những hộ vệ còn lại sẽ băm vằm ta.

Công chúa thì khác, nàng ấy giết người cũng không sao.

Nhưng tỷ ấy không nhìn thấy, tay của Công chúa cũng nứt nẻ như ta, lòng bàn tay còn đang cuốn băng, thấm ra vết máu đỏ thẫm.

Chân của nàng ấy run run, dưới chân không mang giày.

Ta nhận lấy chủy thủ.

Như nắm lấy vận mệnh của đời ta.

3

Ta không bị giết.

Lúc đám lính kia xông vào, ta đã mặc lại y phục theo lệnh của Công chúa.

Mà Công chúa thì tự xé hỉ phục của mình, co rúm người lại trên giường cỏ, ánh mắt tràn ngập sát ý vừa rồi đã thay bằng hoảng loạn và kinh hãi.

Không ai thắc mắc về cái chết của tên hộ vệ kia.

Nếu Công chúa Hi Hòa thất trinh trên đường tới Ô Tô thì tất cả bọn hắn sẽ phải chết.

Tôn Miêu Miêu không nói một lời, giả ngu giả ngốc như bình thường, ai hỏi gì cũng chỉ biết lắc đầu.

Sáng hôm sau, Công chúa dúi một bọc giấy dầu nhỏ vào tay ta: “Đưa cho nàng ấy.”

Ta mở bọc giấy dầu ra, bên trong là một viên kẹo, nhân kẹo còn có ít vụn hoa quế.

Trong bàn tay ấm áp của Công chúa, nó đã hơi chảy.

Tôn Miêu Miêu nhìn chằm chằm viên kẹo ấy, mãi lâu sau mới run run bỏ vào trong miệng.

Bi thương ngập tràn trên khuôn mặt.

Ngậm vào miệng rồi lệ nóng tuôn rơi.

Tận đến khi ta dọn dẹp xong quay trở lại, tỷ ấy thấy ta thì đột nhiên òa khóc, ôm chân ta, nghẹn ngào: “Ta tưởng, ta tưởng là thuốc độc.”

Ta ôm tỷ ấy: “Công chúa bảo chắc là tỷ sợ lắm, nhưng tìm mãi cũng chỉ còn viên kẹo này.”

Tôn Miêu Miêu càng siết chặt ta hơn: “Ta, ta chưa từng được ăn kẹo.”

4

Từ đó về sau, hai bọn ta trở thành thị nữ thân cận kè kè bên Công chúa.

Thế ta mới biết vết thương ở lòng bàn tay của Công chúa là do cuộc sống vất vả khổ cực.

Lúc nhắc tới chuyện này, nàng ấy không hề ngượng ngùng, thậm chí còn an ủi ta, nếu không như vậy thì chắc cả đời này nàng ấy sẽ bị nhốt trong cung cấm.

Nàng ấy còn nói lần hòa thân này là một âm mưu.

Vào tới Ô Tô, nàng sẽ bị giết, Đại Chu sẽ có lý do chính đáng để phát động chiến tranh.

Nhưng nàng ấy không định chờ chết.

Tới Ô Tô, nàng ấy sẽ trốn đi.

Nếu bọn ta cũng muốn trốn thì từ hôm nay trở đi, hàng ngày ăn ít lại, tích trữ lương thực.

Ta gật đầu, Tôn Miêu Miêu cũng thế.

“Những người khác thì sao?”

Công chúa cười một tiếng: “Nếu mọi người cũng dám tham gia, dù ta phải nhịn cũng sẽ không để mọi người chết đói.”

Nếu bọn họ không tham gia…

Ta hoàn hồn, nếu ngày ấy ta không dám nhận lấy con dao, chắc chắn nàng ấy sẽ bỏ mặc ta.

Nàng ấy không phải Bồ Tát, nàng ấy chỉ cứu người có can đảm tự cứu lấy bản thân.

5

Càng đi về phía Tây, ta càng cảm thấy tốc độ di chuyển của đoàn càng nhanh.

Chỉ sợ không kịp chuẩn bị nước không đủ uống, bánh không đủ ăn, trâm mài không đủ sắc.

Mấy ngày nay, Tôn Miêu Miêu còn đi giặt quần áo cho đám hộ vệ kia.

Tỷ ấy nói mặc dù không được nhiều tiền nhưng sẽ cần cho sau này.

Về điểm này, ta rất khâm phục tỷ ấy.

Ta chỉ dập khuôn làm theo căn dặn của Công chúa, nhưng tỷ ấy thì đã có suy tính cho riêng mình.

Có tỷ ấy làm mẫu, ta cũng bắt đầu tìm cách, khi có canh thịt thì xin đổi với các tỷ muội thành bánh.

Như vậy thì có thể tích trữ được một chút đồ ăn.

6

Một đoạn thời gian sau, sau khi hạ trại, Công chúa nói muốn uống thêm hai bát cháo loãng, bảo hai bọn ta đi xin mười một thị nữ còn lại.

Ta và Miêu Miêu chạy tới chạy lui mấy vòng cũng không kiếm nổi một bát.

Ai cũng nói muốn có thì phải đổi bằng lương khô.

Cuối cùng, hai bọn ta bưng bát cháo loãng của mình tới trước Công chúa.

Công chúa mỉm cười, đổ bát cháo loãn xuống đất.

“Ngày mai tới địa phận của Ô Tô rồi, đi thu dọn đồ đạc đi, tối nay chúng ta sẽ trốn đi.”

“Tối nay ư?” Ta sửng sốt: “Nhưng còn lính tuần tra ban đêm.”

“Ta đã hạ độc vào cháo, chỉ cần uống phải thì sẽ ngủ mê man không tỉnh.” Hơi lạnh lóe lên trong mắt Công chúa: “Còn những người khác, ta đã cho cơ hội rồi.”

Ta và Miêu Miêu im lặng.

“Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị ngay.” Miêu Miêu lập tức cúi người lui ra.

Chỉ mới nửa canh giờ, thuốc đã có tác dụng, sợ xảy ra sơ xuất, ta và Miêu Miêu còn đi xem từng trướng, xác nhận không có ai tỉnh thì mới yên tâm.

“Biết cưỡi ngựa không?”Công chúa nhìn bọn ta.

“Không ạ.” Ta và Miêu Miêu lắc đầu.

“Không sao, những con ngựa này đã được thuần hóa, mới đầu sẽ đi chậm, sau quen mới dần tăng tốc.” Công chúa nói: “Mỗi người chọn một con, còn lại cắt dây cương thả đi.”

“Lấy thêm ít thịt khô và nước, chỗ lương thảo còn lại thì đốt hết.” Công chúa nói tiếp: “Xe ngựa cũng vậy.”

“Vâng!” Ta và Miêu Miêu đồng thanh.

Ta nhìn Miêu Miêu, ánh mắt của tỷ ấy sáng lạ thường, cả người căng cứng như tên đã lên dây, chỉ đợi mệnh lệnh của Công chúa là bắn đi.

Nào giống Miêu Miêu dạy ta nhẫn nhịn thuở ban đầu.

Đợi khi ánh lửa bừng sáng trời đêm, ba người bọn ta leo lên lưng ngựa.

“Đi tiếp về phía Tây.” Công chúa chỉ vào màn đêm: “Xuất phát!”

7

Công chúa nói bọn ta không thể trở về Đại Chu, chỉ có thể đi tiếp về hướng Tây, tiến vào sa mạc.

Tiến vào đại mạc, những người kia khó mà tìm được bọn ta.

Chỉ cần có thể vượt qua được là tới thành Chiêu Nghiệp của nước Ô Tô.

Sau khi vào thành thì sẽ tính bước tiếp theo.

Thật ra, đối với ta mà nói, có thể trở về Đại Chu không cũng không quan trọng.

Vào đại mạc không thể cưỡi ngựa được nữa, Công chúa bảo thả hai con đi, chỉ để lại một con.

Ta và Miêu Miêu lần đầu thấy sa mạc thì bừng bừng hưng phấn, nhưng tới ngày thứ ba đã tịt ngóm trước biển cát vàng.

Công chúa đi một đoạn sẽ lại lấy la bàn ra xác định hướng, nàng ấy nói với tốc độ này còn phải đi mười mấy ngày nữa mới có thể vượt qua sa mạc.

Lương khô và nước vẫn đủ cho bọn ta cầm cự.

Tới ngày thứ tư, bọn ta nhặt được một người trong sa mạc.

Người đó mặc áo khoác cộc tay bằng da, viền áo thêu hoa văn chim ưng, nằm bất động trong cát.

“Công chúa, hắn còn sống.” Miêu Miêu thử hơi thở rồi kêu lên.

“Nếu người muốn cứu thì lấy một nửa chỗ đồ ăn của ngươi cho hắn đi.”

Miêu Miêu xoa xoa cái bọc của mình, không hề do dự: “Thôi, chúng ta mau đi thôi.”

Nhưng có lẽ là ý trời, còn chưa đi được mấy bước, con ngựa duy nhất của bọn ta đã gục xuống, không đi được nữa.

Sau khi tiến vào đại mạc, nó chỉ được ăn cỏ khô, Công chúa nói đó cỏ lạc đà, là thức ăn của lạc đà khi di chuyển trong sa mạc.

Nhưng suy cho cùng nó không phải là thứ cho ngựa ăn.

Con ngựa đã không chịu nổi được nữa.

Công chúa nhìn Miêu Miêu: “Làm thịt con ngựa này, người kia còn có thể cứu.”

Tôn Miêu Miêu lại nhìn ta: “Xuân Nhi, muội nghĩ sao.”

“Cứu.” Ta rút trâm trên búi tóc xuống: “Dù áo ngoài của người này bình thường nhưng bàn tay nhẵn mịn không có vết chai, hơn nữa vải áo trong mềm mại, có hoa văn tinh xảo, chắc chắn gia cảnh rất khá, nói không chừng có thể giúp được chúng ta.”

Công chúa gật đầu: “Ừ, nói cũng đúng.”

Nhận được lời khẳng định của Công chúa, ta càng có thêm dũng khí.