Xin Một Lần Yêu Em

Chương 50: Dù chuyện gù xảy ra hãy bảo vệ con bé



Những ngày Trần Ngọc Phúc phải ở trong bệnh viện để hồi sức, Trần Ngọc My phải giải quyết hết tất cả mọi thứ trong công ty, anh muốn xuất viện nhưng Trần Ngọc My kiên quyết không cho.

Trần Ngọc Phúc nhìn tấm hình hồi nhỏ của hai người, anh nhìn vào đôi mắt hồn nhiên của cô trong lòng không khỏi buồn bã.

Nhớ lại trước đây, khi anh thấy cô đi vào khu vườn hoang đó, anh không an tâm liền âm thầm theo cô đi vào. Anh theo cô tiến sâu vào bên trong thì liền bất ngờ, phía bên trong là một vườn hoa cẩm tú cầu đầy đủ màu sắc, trông khung cảnh vô cùng có sức sống khác với vẻ hoang tàn bên ngoài kia. Chợt anh giật mình thấy bóng dáng của Trần Ngọc My đã biến mất, anh vội vã chạy về phía trước thì liền thấy cô đang đứng bất động một chỗ.

Trần Ngọc Phúc thở hồng hộc, lấy lại bình tĩnh đi đến chỗ cô, anh nhìn theo hướng của cô đang nhìn thì thấy một con chim bị thương đang giãy dụa dưới đất, lúc này giọng nói trong trẽo nhưng có hơi ma mị của Trần Ngọc My cất lên.

'' Trông nó thật bất lực''

Trần Ngọc Phúc bước lại gần hơn '' Vậy chúng ta có nên cứu nó không''

Thấy cô không trả lời anh ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt cô lạnh lẽo vẫn không chút biểu cảm nhìn con chim đang dần yếu ớt.

'' Vậy...tại sao không giết nó, dù gì nó cũng chẳng bay được''

Trần Ngọc Phúc hoang mang không ngờ cô lại nói vậy.

'' Mẹ đã dạy chúng ta phải biết yêu thương động vật''

Nghe đến đây Trần Ngọc My bỗng khựng lại sau đó liền chuyển hướng nhìn qua Trần Ngọc Phúc.

'' Bà ấy chỉ dạy các người, chứ không có dạy tôi''

Nói xong cô liền rời đi để lại Trần Ngọc Phúc hoang mang những câu nói của cô, anh đứng phắt dậy nói lớn.

'' Trần Ngọc My mẹ sẽ rất buồn nếu nghe em nói như thế''

Trần Ngọc My dừng lại sau đó từ từ quay lại, hai đứa trẻ như lửa với nước đối diện với nhau.

'' Hôm qua... tôi nhìn thấy các người vui vẻ với nhau''

Trần Ngọc Phúc khựng lại, hôm qua là sinh nhật của anh, ba đã dẫn anh cùng mẹ con nhà Chu Mai Linh đi ăn,anh có thaecs mắc tại sao không thấy mẹ và Trần Ngọc My thì ba chỉ nói bọn họ không thể đến còn nói Chu Mai Linh chỉ là đồng nghiếp của ba muốn làm sinh nhật cho anh, quả thật lúc đó bọn họ rất vui vẻ.

Trần Ngọc My nhìn thấy biểu cảm của anh liền nhếch môi nhỏ '' Vậy nếu để mẹ thấy không phải mẹ cũng buồn sao''

Trần Ngọc My vẫn đứng đó tiếp tục nói '' Người phụ nữ đó chính là nguyên nhân khiến ba mẹ ly hôn anh không biết sao?''



Trần Ngọc Phúc đứng đó như trời trồng, anh không biết ba mẹ ly hôn, ba chỉ nói muốn cùng anh ra ngoài sống trước rồi mẹ và em sẽ sắp xếp ra sau.

'' Và... chắc anh cũng không biết là bà ấy đã chết rồi nhỉ''

Tiếng sấm trên trời vang lên, mây đen kéo đến, ti tách ti tách từng hạt mưa rơi xuống, ban đầu là mưa nhỏ sau đó dần lớn hơn.

Hôm nay chính là đám tang của mẹ nhưng cô không ở nhà hoặc nói đúng hơn cô chẳng muốn ở nhà, cô chẳng muốn bà ta trở thành nỗi sợ của mình, tất cả mọi tang sự của bà ấy đều do ông ngoại lo.

'' Bà ấy bị sát hại, người giết ba ấy chính là ba...''

Trần Ngọc Phúc nghe đến đây ánh mắt mờ đi sau đó bất tĩnh, một tiếng sấm rạch ngang trời, nhưng Trần Ngọc My vẫn bình tĩnh nhìn Trần Ngọc Phúc ngất xỉu nằm đó. Sau đó cô xoay người rời đi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Trần Ngọc Phúc quay về hiện tại, nhìn về phía điện thoại thấy dãy số quen thuộc anh liền bắt máy.

'' Con nghe thưa ba''

'' Con đã khỏe rồi chứ''

'' Vâng, có thể ngày mai xuất viện''

'' Um... con đã đọc tin tức chưa?''

Anh không nói gì chỉ nhìn vào tấm ảnh.

'' Nó đã quay về rồi, ta không muốn bi kịch nào xảy ra nữa con biết chứ''

'' Con biết rồi''

Trần Lâm Ưng thở dài '' Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, ta mong con hãy bảo vệ Ngọc My, trước đây là ta có lỗi với nó nhưng ta cũng chẳng thể làm gì khác, vậy nên bằng bất cứ giá nào cũng không được để con bé nhớ lại quá khứ của nó''

'' Ba yên tâm, con dặn An Sang kê thuốc cho Ngọc My uống thuốc, có lẽ sẽ không nhớ gì''

'' Được rồi, con nghỉ ngơi đi chừng nào xuất viện thì nhớ báo với ta một tiếng''.

Trần Lâm Ưng cúp máy, ông mở ngăn tủ lấy trong đó là một tấm hình gia đình bốn người vui vẻ với nhau, bất giác kí ức hiện về trong đầu ông.

''Ba ơi, con mặc váy này có đẹp không''

Trần Lâm Ưng cười lắm, ngồi xuống nựng hai bên má bầu bĩnh của Trần Ngọc My '' Công chúa của ba mặc gì cũng đều đẹp''



Trần Ngọc Phúc cũng chạy lại '' ba ơi, mau lên cả nhà mình cùng chụp hình''

Ba cho con nhanh chóng đi tới, có một người phụ nữ khuôn mặt trẻ trung mỉm cười hiền hậu nhìn bọn họ đi tới.

Đức Hạnh khẽ vuốt mái tóc dài của Trần ngọc My '' Con gái của mẹ thật xinh đẹp''

'' Đước rồi cả nhà ngồi xuống để chụp hình nào'' một nhiếp ảnh gia nói.

Bón người bọn họ ngồi ngăn nắp nở nụ cười nhìn vào ống kính. 1,2,3 tách.

Trần Ngọc Phúc đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, anh bấm gọi một dãy số, rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy.

'' Chà... không ngờ Trần Ngọc Phúc cậu vẫn còn nhớ tới tôi nhỉ?'' An Sang nhàn nhã nói.

'' Cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu'' Trần Ngọc Phúc mỉm cười trả lời.

'' Này, hai anh em nhà các người rất thích làm người ta phát điên nhỉ''

'' Vậy sao, sao bọn tôi không nhận ra nhỉ''

An Sang bị chọc tức đến xì khói đầu sau đó liền kìm nén lại '' hừ, không thèm chấp với người bệnh''

Trần Ngọc Phúc lặng người một lúc rồi bật loa ngoài để điện thoại lên bàn, sau đó rút một điếu thuốc ra hút. Anh châm điếu thuốc cháy nhàn nhã hút một hơi, làn khỏi trắng đục bay khắp phòng.

'' Có vẻ như thuốc không còn tác dụng với con bé''

An Sang rất nhanh cũng hiểu Trần Ngọc Phúc đang nói đến chuyện gì.

'' Phía bên phòng thí nghiệm đã chế ra loại thuốc mới rồi, loại thuốc đó mạnh gấp hai lần thuốc cũ nhưng mà... nhưng mà nó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Ngọc My''

Không thấy phía Trần Ngọc Phúc trả lời An Sang liền nói tiếp '' Mình sẽ tiếp tục điều chế loại tốt nhất sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy''

Trần Ngọc Phúc thở dài '' Cảm ơn cậu''

Cuộc gọi hai người kết thúc, Trần Ngọc Phúc dập tắt điếu thuốc còn dở rồi vứt ra ngoài, anh híp mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài không biết đang nghĩ chuyện gì.

Trần Ngọc My khoanh tay dựa vào tường nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ, khuôn mặt vẫn bình thản nhưng ánh mắt biết bao tâm tư u buồn.
— QUẢNG CÁO —