Xin Đừng Trèo Cao

Chương 44



 

 

Người giúp việc nghe Thẩm Tư Ngạn nói vậy, bà bật thốt lên một tiếng "A" rồi nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên và không hiểu ý của anh.

Người đàn ông thực hiện được trò đùa của mình thành công, khóe môi nở nụ cười xấu xa, sau khi hỏi Thư Thanh Nhân đi về hướng nào, anh lại quay về dáng vẻ lười biếng tay đút vào túi quần nói "Cảm ơn", rồi mặc kệ người giúp việc đang hóa đá, trực tiếp đi theo hướng người giúp việc chỉ đi tìm người.

Người giúp việc nói, Thư Thanh Nhân và Từ Lâm bình thường về nhà tổ mà không có chuyện gì đều thích đến thư phòng trên lầu hai chờ.

 

Đó là chỗ ở trước đây của ngài Bác Dương, sau khi ông qua đời, nhiều năm nay thư phòng vẫn giữ y nguyên như vậy, mỗi tuần đều có người quét dọn theo định kỳ.

Thẩm Tư Ngạn bước lên cầu thang gỗ lim thì gặp được Từ Lâm đúng lúc cũng đang từ trên đi xuống.

"Giám đốc Thẩm?"

"Cô nhỏ ở bên trên ạ?"

"Đang ở trên đó, tâm trạng của con bé không được tốt lắm, giám đốc Thẩm vẫn là đừng đi quấy rầy con bé," Từ Lâm nghiêng đầu nhìn lên trên lầu, "Con bé này lúc tâm trạng không vui liền xù lông lên giống con nhím, ai đến cũng đâm họ."

Từ hình dung từ này dùng rất chuẩn, Thẩm Tư Ngạn khẽ cười, "Xem ra giám sát Từ từng bị đâm nhiều lần rồi?"

Từ Lâm thở dài, "Tính tình con bé giống tôi, cũng chỉ có bố con bé mới áp chế được con bé thôi."

 

Thẩm Tư Ngạn thật sự rất tò mò về bố của Thư Thanh Nhân.

Phải là một người chồng, một người bố thế nào mà khiến cho cả Thư Thanh Nhân và mẹ cô đều nhớ mãi không quên nổi ông như vậy.

Theo những gì Thư Thanh Nhân nói về bố cô, người bố này là một người đàn ông cực kỳ dịu dàng, ông dịu dàng đến mức ngay cả tính tình công chúa hay cáu kỉnh như Thư Thanh Nhân ông cũng có thể đặt cô vào trong lòng bàn tay nâng niu cưng chiều và bao dung cô vô bờ bến.

Anh tự nhận bản thân là người rất dễ tha thứ cho phụ nữ, nhưng tính cách của Thư Thanh Nhân nhiều khi thật sự rất khiến người ta tức giận, anh thậm chí còn định đi đăng ký một khóa thiền tu tâm linh để đi luyện tập trước.

"Trước đó cháu có nghe cô nhỏ kể về bố cô ấy, bố của cô ấy hình như rất yêu thương cô ấy."

Từ Lâm có hơi kinh ngạc, bà nhướng mày, "Con bé kể về bố nó với cậu? Vậy hai người thật sự có vẻ rất hợp nhau, con bé không thường xuyên nói chuyện liên quan đến bố nó với Tuấn Hành."

Cô không kể với Tống Tuấn Hành.

Một góc nào đó trong lòng Thẩm Tư Ngạn dường như không tự chủ được bắt đầu vui sướng, trên môi anh hiện lên ý cười.

"Chỉ tiếc người đã đi rồi," Từ Lâm cười khổ, bà nhẹ giọng bâng quơ nói, giống như đang cảm thán một điều gì đó, "Tôi và con bé không quá thân thiết, có đôi khi một số việc tôi sắp xếp cho con bé, có khả năng không phải là điều tốt nhất với con bé. Nhưng tôi lại không có cách nào làm được như bố của nó, tâm tình bình tĩnh ngồi xuống ôn hòa nói chuyện với con bé, tôi cũng không có đủ năng lực như ông ấy, có thể bảo vệ con bé trong lòng bàn tay mình, che gió che mưa cho con bé."

Thẩm Tư Ngạn buông mí mắt xuống, không biết nên nói cái gì.

"Người làm mẹ như tôi thật sự thất bại, sau này khi đi gặp bố của con bé, cũng không biết ông ấy có trách tôi không bảo vệ con bé thật tốt không đây."

Thẩm Tư Ngạn khẽ run lên một cái, cười nói: "Giám đốc Từ sao lại nghĩ xa xôi đến chuyện sau này như thế."

Từ Lâm thấp giọng nói: "Không xa, thời gian là thứ chỉ cần chớp mắt một cái là trôi qua, mấy chục năm nay tôi giống như mới vừa chỉ ngủ một giấc." Bà nói xong lại cảm thấy quá bi quan, nhanh chóng ngẩng đầu cười với Thẩm Tư Ngạn một cái, "Cậu còn trẻ, những lời tôi nói đều cách cậu rất xa, cậu cứ coi như nghe gió thoảng bên tai đi. Thanh Nhân đang ở thư phòng trên lầu, nếu như con bé chọc cậu tức giận, mong cậu có thể khoan dung với con bé một chút, đừng tức giận với con bé. Tôi đi xuống dưới thay con bé nói câu xin lỗi với mấy người chú bác của nó."

Rõ ràng vừa mới phản bác kịch liệt như vậy, chẳng qua chỉ mới một lúc đã lại muốn xuống dưới lầu xin lỗi.

Có lẽ là do vừa rồi bà quá xúc động, thật sự không chịu được khi nhìn thấy con gái mình bị nói như vậy.

"Giám đốc Từ không cần nói xin lỗi." Ánh mắt Thẩm Tư Ngạn rất sạch sẽ, "Cô đi nói xin lỗi, ngược lại giống như người làm sai là cô vậy."

"Nhưng mà. . ."

"Dự án Nhã Lâm Plaza là cô và cô nhỏ lấy được,"Cháu nể mặt của hai người mới dễ dàng đồng ý ký hợp đồng như vậy, là người lập công của Hằng Tuấn, giọng điệu cao chút là đều nên như vậy."

"Giám đốc Thẩm, nếu cậu sẽ bằng lòng gọi Thanh Nhân một tiếng cô nhỏ, cũng sẽ không để ý tôi gọi tên cậu chứ?"

Thẩm Tư Ngạn khẽ cười: "Tất nhiên không rồi."

"Tư Ngạn, nếu như cậu đến sớm một năm," Từ Lâm kéo dài giọng, "Chỉ cần cậu đến sớm một năm, thì tốt biết mấy."

Thẩm Tư Ngạn cũng thấp giọng, thở dài nói: "Bây giờ cũng không muộn."

Từ Lâm thoáng ngạc nhiên, khoát tay nói, "Cậu đừng đùa kiểu này với tôi, cậu đi lên đi, tôi xuống dưới lầu uống ngụm trà."

Bà vòng qua Thẩm Tư Ngạn đi xuống dưới lầu, nhưng thật ra vẫn chưa rời đi, thay vào đó bà đứng núp dưới gầm cầu thang, nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này Từ Lâm lười đi cãi cọ với mấy ông già trong phòng bên kia, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Tấn Thiệu Ninh.

Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp hùng hậu của người đàn ông, "Từ Lâm?"

"Ông từng tiếp xúc với Thẩm Tư Ngạn chưa?"

Vấn đề này khiến Tấn Thiệu Ninh trầm ngâm một lúc, sau đó lập tức nói, "Từng tiếp xúc rồi, nhưng không nhiều, chuyện dự án vừa rồi đa phần đều là Thanh Nhân nói chuyện với cậu ta."

"Tôi không nói đến chuyện dự án," Từ Lâm thở dài, "Tôi hỏi con người cậu ta."

"Trước đó tôi có đọc tư liệu về người này," Tấn Thiệu Ninh không nói tiếp, hình như đang tìm lại tư liệu mình đã đọc, "Là kiểu người thừa kế gia đình tài phiệt điển hình, trình độ học vấn và gia thế không có chỗ nào bắt bẻ. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ tài chính tại đại học Hồng Kông, cậu ta trực tiếp làm việc tại trụ sở chính của Bất động sản Bách Lâm ở Hồng Kông. Thời còn đi học không quá an phận, mặc dù thành tích tốt nhưng rất thích gây chuyện, nhưng sau buổi tuyển chọn người thừa kế, thì trở nên tập trung tinh thần đâm đầu vào công việc. Cậu ta là người được hội đồng quản trị bầu chọn toàn phiếu thông qua, chuyện này hẳn bà cũng biết rồi. Tình cảnh của cậu ta và Thư Thanh Nhân có chút giống, nhưng lại không quá giống, cậu ta chỉ lớn hơn Thanh Nhân hai tuổi, nhưng xét về phương diện xử lý công việc thì cậu ta thành thục hơn Thanh Nhân rất nhiều."

Từ Lâm lễ phép không cắt ngang lời của Tấn Thiệu Ninh, chờ sau khi ông nói xong bà mới vuốt trán nói: "Tôi  hỏi là hỏi tính cách, nhân phẩm, không phải học vấn với kinh nghiệm làm việc của cậu ta."

"Tính cách? Khá là công tử bột, ngoài chuyện công việc vì có vẻ khá hờ hững không quan tâm chuyện đời, nhân phẩm thì không dễ đánh giá, trên tư liệu không nói," Tấn Thiệu Ninh bổ sung, "Không có tiền án phạm tội, chắc không có vấn đề."

". . ."

Tấn Thiệu Ninh thấy Từ Lâm không nói lời nào, ông hỏi lại bà, "Bà hỏi cái này để làm gì?"

"Không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy cậu ta và bố của Thanh Nhân không quá giống nhau."

". . . Bọn họ giống nhau ư?"

Ngay cả Tấn Thiệu Ninh chưa từng nhìn thấy người đó, nhưng bản thân ông cũng biết tính cách của Thẩm Tư Ngạn và Thư Bác Dương hoàn toàn trái ngược, bắn đại bác cũng không đến.

"Vậy vì sao quan hệ của cậu ta và Thanh Nhân tốt như vậy?" Từ Lâm cả một bụng thắc mắc, "Thanh Nhân, con bé này ngoại trừ bố của nó, những người đàn ông khác nó đều không muốn nhìn lấy một cái."

Giọng điệu của Tấn Thiệu Ninh bỗng trầm xuống, "Nhìn ra được, cho nên bà gọi cho tôi là muốn nói chuyện gì?"

Từ Lâm sửng sốt, nếu nói ra nguyện nhân thật sự bà lại cảm thấy bản thân vô duyên vô cớ quấy rầy ngày nghỉ của Tấn Thiệu Ninh, nhưng bà thật sự không tìm được người nào khác có thể trao đổi với mình.

Bà đành phải nói: "Không có gì, chỉ muốn nói với ông một tiếng chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới," Tấn Thiệu Ninh cũng đáp lại bà, "Bà chú ý thân thể, bột táo xay nhớ lấy ra pha uống."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Từ Lâm đứng ngây người ở đó một lúc, bà ngửa đầu, tự giễu nhìn lên trần nhà cười thành tiếng.

Có thể là do Thư Bác Dương ra đi quá lâu rồi, khiến cho bà bắt đầu xuất hiện ảo giác.



Thậm chí khiến bà cảm thấy câu quan tâm bình thường kia của Tấn Thiệu Ninh không biết tại sao để lại trong lòng bà dâng lên một dòng nước ấm, giống như Thư Bác Dương vẫn còn sống, cảm giác giống như ông ấy cho bà sự âm tâm dịu dàng như ông ấy thường làm.

Từ Lâm nhỏ giọng nỉ non, "Nếu như anh vẫn còn sống, thì thật tốt biết bao. . ."

***

Thư Thanh Nhân đang đứng trước kệ sách, ngón tay tùy ý đảo qua một quyển sách.

Người giúp việc làm công việc của mình rất nghiêm túc, những quyển sách này không dính một hạt bụi nào, tựa như căn phòng này thường có người sử dụng vậy.

Cửa phòng bị đẩy ra, phát ra tiếng vang két, Thư Thanh Nhân không quay đầu lại giọng điệu có chút mệt mỏi, "Mẹ, đừng khuyên con kết hôn lại, con tình nguyện cả đời này đơn độc một mình, cũng không muốn tái hôn với Tống Tuấn Hành.

"Tôi cũng sẽ không khuyên cô tái hôn."

Giọng nói mang theo ý cười ấm áp vang lên, rất hiển nhiên người đến là đàn ông.

Thư Thanh Nhân quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang tiện tay đóng cửa lại.

"Sao anh lên đây? Không tiếp tục nói mấy câu khách sáo với mấy người bọn họ à?"

Thẩm Tư Ngạn lười biếng dựa vào cửa, cụp mắt, giọng điệu thản nhiên, "Sau khi cô rời đi thì không nói nữa, sau đó có nói mấy câu không dễ nghe rồi tôi chạy đến đây."

Thư Thanh Nhân chớp mắt, "Sao anh lại muốn nói mấy câu không dễ nghe với bọn họ?"

"Cô có thể nói sao tôi không thể nói?" Thẩm Tư Ngạn hỏi lại cô, "Đừng ngang ngược thế chứ."

Cô biết Thẩm Tư Ngạn nói một đằng trả lời một nẻo, với tính cách này của anh thường xuyên khiến một vấn đề rất đơn giản trở nên mơ hồ không rõ, rõ ràng biết nhưng lại giả vờ hồ đồ.

"Nghe mẹ cô nói đây là thư phòng của bố cô." Đôi chân dài của Thẩm Tư Ngạn chuyển động, hai ba bước đi đến trước mặt cô, giày da giẫm lên sàn nhà bằng gỗ thật phát ra âm thanh rất vang, "Bố cô rất thích đọc sách nhỉ, cả một bức tường đầy sách này đều là của ông ấy?"

"Đều là của ông ấy." Thư Thanh Nhân gật đầu, "Ông ấy không chỉ đọc sách kiến trúc, sách của các ngành nghề khác ông ấy cũng được, chỉ cần ông ấy cảm thấy có hứng thú, ông ấy đều sẽ đọc."

Trên kệ sách nhét đầy sách, sách tiếng Trung, tiếng nước ngoài đều có. Thẩm Tư Ngạn đi vòng qua bàn đọc sách, đôi mắt liếc qua mặt bàn.

Giấy bút được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, góc trên bên trái là bức ảnh được đặt trong khung rất đẹp.

Anh cầm khung ảnh lên, "Đây là bố của cô?"

"Ừm."

Anh nghe cô nhắc đến ông ấy nhiều lần, hôm nay cuối cùng anh cũng biết người bố như ánh trăng của cô trông như thế nào.

Thư Thanh Nhân lớn lên có chút giống ông ấy, nhưng xét về khí chất, người đàn ông trong bức ảnh rõ ràng là hiền lành và gần gũi hơn so với vẻ cao ngạo và tự cao của Thư Thanh Nhân. Ông mặc bộ vest màu đậm, khuôn mặt nhã nhặn, sự lịch sự tao nhã toát ra từ người ông, ông đang nở nụ cười với ống kính. mặc dù không thể nghe thấy tiếng cười của ông, nhưng có thể cảm nhận được sự dịu dàng và tốt bụng của người đàn ông này như gió xuân.

Trên sống mũi cao có một cặp kính không gọng, rất hợp với khí chất của ông.

Thẩm Tư Ngạn càng nhìn càng cảm thấy có chỗ không đúng lắm, anh chợt nhớ tới khuôn mặt của Tống Tuấn Hành.

Một lúc lâu sau, anh ấn ấn mi tâm, hầu kết khẽ nhúc nhích, không biết nên nói cái gì.

". . . Bố cô, ông ấy cũng đeo kính?"

Thư Thanh Nhân gật đầu, "Sao thế?"

Khóe môi anh khẽ giật giật, "Không có gì, mắt kính này nhìn rất đẹp."

Thư Thanh Nhân tưởng anh có hứng thú với mắt kính, nên cô cúi người lấy hộp đựng kính từ ngăn bàn bên cạnh ra. "Anh thích cái này sao? Vậy cho anh xem một chút này."

Trong tấm ảnh, Thư Bác Dương đeo cặp kính đang nằm trong hộp này.

Thẩm Tư Ngạn cầm lấy mắt kính, anh để ý sự tồn tại của cặp mắt kính này còn hơn cả sự tiếc nuối đến muộn một năm của mình.

Bản thân anh lại thua một cặp mắt kính.

Thư Thanh Nhân thấy anh nhìn chằm chằm cặp mặt kính này rất lâu, cô tưởng anh muốn đeo thử một chút, vậy nên hào phóng giơ tay ra hiệu bảo anh thử đeo lên, "Anh cũng bị cận à? Hay là thử đeo lên xem, nhưng chắc độ cận của kính này không đúng với độ của anh đâu, hẳn sẽ không thoải mái lắm."

Độ cận của Thẩm Tư Ngạn rất thấp, những người bình thường hay vùi đầu vào bàn làm việc là thường dễ bị cận, anh cũng không ngoại lệ, nhưng độ cận không cao, nhiều khi đi đo mắt vẫn mười trên mười.

Anh cầm lấy cặp mắt kính đeo lên, gọng kính gác lên sóng mũi và trên xương tai.

Có hơi choáng, cặp mắt kính này độ cao quá.

Thẩm Tư Ngạn chống tay lên mặt bàn, Thư Thanh Nhân vỗ cánh tay anh, "Anh quay lại cho tôi nhìn cái nào."

Thẩm Tư Ngạn ngoan ngoãn quay lại, Thư Thanh Nhân nhìn dáng vẻ đeo mắt kính của anh, bỗng bật cười thành tiếng.

Thật ra anh đeo lên nhìn rất đẹp, anh vốn đã rất đẹp trai, mặt mày ưa nhìn, đường nét anh tuấn, tất nhiên đeo kính lên cũng rất đẹp, chỉ là tròng kính che đi đôi mắt đẹp hẹp dài của anh, bởi vì có thêm một lớp kính khiến con ngươi màu hổ phách của anh như được phủ thêm một lớp sương trắng mờ.

Bớt đi mấy phần hào phóng, lười biếng, nhiều hơn một chút nghiêm trang lễ độ của người tri thức.

Thư Thanh Nhân híp mắt, "Cười cái gì? Không đẹp à?"

"Không hợp với anh," Thư Thanh Nhân mím môi, “lấy xuống đi."

Anh không hợp chẳng lẽ Tống Tuấn Hành hợp à. Thẩm Tư Ngạn bĩu môi, đè thấp âm thanh xuống hỏi cô: "Vậy ai mới hợp? Tống Tuấn Hành?"

"Anh nhắc đến anh ta làm gì? Mắt kính này tôi cũng sẽ không cho anh ta đeo." Cô nhíu mày, có chút không vui.

Thẩm Tư Ngạn "À" một tiếng, cụp mắt xuống, hàng lông mi dài của anh cụp xuống tạo thành một bóng râm mờ nhạt dưới mí mắt.

Lúc ở chung một chỗ với cô, hồn ở anh cứ như đang treo lơ lửng trên mây, chốc chốc vui vẻ, chốc chốc lại ghen tuông, khó chịu, trái tim cũng đập điên cuồng.

Thư Thanh Nhân đang muốn bảo anh lấy mắt kính xuống trả lại cho cô, thì bị tiếng gõ cửa vang lên đánh gãy ý định này.

"Thanh Nhân? Cháu ở bên trong đó không? Cháu ra ngoài này nói chuyện với bác cả một chút."

Là bác cả, Thư Thanh Nhân giận người bác này, nên ở trốn ở đây để tránh ông, bây giờ cô không biết nên tiếp tục giả chết, hay là mở cửa ra nói chuyện với ông.

"Cô nhỏ, ngồi xuống." Thẩm Tư Ngạn nói.

Cô còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên có một bàn tay ấn lên đỉnh đầu của cô, bàn tay hơi dùng sức đè người cô xuống, người cũng thuận thế ngồi xổm xuống với cô.

Anh kéo cô trốn vào trong khoảng trống dưới gầm bàn đọc sách.

Chiếc bàn này rất lớn, gầm bàn đủ rộng để chứa hai người lớn trốn trong đó, Thẩm Tư Ngạn đưa tay di chuyển chiếc ghế chặn trước mặt, để trừ khi ai đó cố tình cúi xuống nhìn, thì cũng sẽ không tìm thấy hai người trốn dưới này.

Bọn họ cũng không phải đang chơi trốn tìm, người bác cả này muốn tìm Thư Thanh Nhân, cũng sẽ không cho rằng cô sẽ trốn ở dưới này, càng không có khả năng sẽ tìm cả dưới gầm bàn.

Bác cả ở bên ngoài cửa không nghe thấy ai trả lời, đành phải tự mình mở cửa phòng ra.

Âm thanh giọng nói của ông càng rõ ràng hơn, "Thanh Nhân, cháu đâu rồi?"

Thư Thanh Nhân nhếch môi, vừa định nói trốn ở dưới này không ổn, người đàn ông trước mặt đã đặt ngón tay anh lên môi cô.

"Xuỵt," Anh thì thầm, "Bây giờ mà bị bác cả của cô phát hiện hai chúng ta trốn ở dưới này thì mất mặt lắm đó."

Anh biết mất mặt mà còn kéo cô chui xuống dưới gầm bàn này.



Thư Thanh Nhân không còn lời này để nói, đành phải cam chịu số phận trốn ở dưới này với anh.

Bước chân của bác cả càng ngày càng gần, ông lẩm bẩm, "Kỳ lạ, con bé không ở đây à?"

Hóa ra không chỉ có một mình bác cả đến tìm cô, cô còn nghe thấy chú họ nói: "Thanh Nhân thích nhất là ở trong thư phòng của Bác Dương, không thể nào con bé không ở đây được."

"Vậy chú tìm con bé ra đây."

"Có phải con bé thật sự rất tức giận chúng ta, nên mới đổi chỗ trốn?"

"Con bé này," Bác cả thở dài, "Đều tại Bác Dương chiều thành cái tính tình công chúa này, người lớn nói mấy câu liền muốn ầm ĩ."

Thư Thanh Nhân ngồi xổm dưới gầm bàn yên lặng nghe bác cả phàn mình về cô, cô mím môi oán hận.

Dáng vẻ tức giận mà không dám nói này của cô lọt vào trong mắt của Thẩm Tư Ngạn, ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, anh cong môi cười nhìn cô mím môi, âm thầm phản kháng.

"Những lời nói vừa rồi của giám đốc Thẩm là thật hay giả?" Chú họ lại hỏi.

Thư Thanh Nhân bỗng nhìn về phía Thẩm Tư Ngạn, mấp máy môi, dùng khẩu âm nói chuyện với anh, anh nói cái gì.

Thẩm Tư Ngạn làm như không nhìn thấy.

Bác cả nói: "Sao có thể làm thật được, giám đốc Thẩm nói đùa mà chú lại tưởng là thật rồi à? Thanh Nhân có được cái phúc khí đó, thì mẹ con bé cũng đã không phải lo lắng cho con bé nhiều như thế."

"Em nghe giọng điệu đó của giám đốc Thẩm, em cảm thấy cậu ta rất nghiêm túc."

"Vậy thì chú cũng phải nhìn vào tình huống cụ thể để phân tích chuyện này, trước kia khi chú theo đuổi vợ của chú, lúc đó có câu nào nói ra mà không nghiêm túc?  Chú nhìn thử những người phụ nữ đang tìm kiếm xem, chú là đàn ông, sao lại cũng tin vào lời đàn ông nói?"

"A, cũng đúng."

Cuộc đối thoại này của bác cả và chú họ, cô nghe một chữ cũng không hiểu.

Hai người lại tìm một lúc, cuối cùng bác cả đi vòng sang phía bên kia của bàn đọc sách, cũng chính là phía mà Thư Thanh Nhân đang trốn bọn họ.

Thư Thanh Nhân chưa từng cảm thấy căng thẳng như vậy, cô sợ bác cả đi qua chỗ ngoặt sẽ nhìn thấy cô và Thẩm Tư Ngạn hai người lớn mà lại giống như hai đứa trẻ con trốn dưới gầm bàn.

Cô nhắm chặt mắt, tay chắp trước ngực, trong miệng lẩm bẩm cầu xin bác cả làm ơn đừng quay người lại.

Bỗng nhiên một hơi thở mát lạnh phả vào mặt Thư Thanh Nhân, cô mở mắt ra, phát hiện chẳng biết từ lúc nào Thẩm Tư Ngạn đã dựa lại gần cô như thế, khoảng cách gần đến mức cô dường như có thể đếm được anh có bao nhiêu sợi lông mi.

Cô hoảng hốt, khuôn mặt ưa nhìn của anh gần trong gang tấc, cô còn chưa kịp lên tiếng biểu đạt cảm xúc gì thì gáy của cô đã bị bàn tay của người đàn ông nắm lấy, anh dùng sức để cô không kịp phản kháng, kéo cô về phía anh.

Thư Thanh Nhân trợn tròn mắt, cả người cứng ngắc bị anh kéo vào trong ngực mình.

Mặt của cô chôn vào trong cổ anh.

Bờ môi lành lạnh của người đàn ông gần ngay sát vành tai của cô, như có như không kề gần lên lông tơ trên vành tai nho nhỏ của cô.

Không tiếp xúc da thịt, nhưng lại nóng hôi hổi như bị thiêu đốt.

"Đừng như vậy," Thẩm Tư Ngạn bất đắc dĩ nói, anh cố gắng đề thấp âm thanh xuống nhất có thể, hơi thở nhè nhẹ có chút gấp gáp, "Quá đáng yêu, tôi sẽ cười mất."

Thư Thanh Nhân cảm thấy trong đầu cô như có gì đó nổ tung.

Sau đó bốc lên đỉnh đầu, rồi nhanh chóng đốt cháy pháo hoa âm ĩ nổ lách tách trên bầu trời.

Máu trong người cô dường như ngừng chảy, cả người như đánh mất năng lực hành vi bình thường, trong mũi cô tràn ngập mùi hương dễ ngửi trên người anh.

Trên người anh có mùi hương mát lạnh thơm ngát.

Bác cả và chú họ không tìm thấy cô, chỉ có thể rời khỏi thư phòng.

Thư Thanh Nhân chống tay lên ngực anh, khó khăn ngồi dậy, cắn môi ngồi bệt dưới đất, tim đập thình thịch như nổi trống.

Đây là vì bị dọa, bị bác cả và chú họ, còn có bị Thẩm Tư Ngạn dọa.

Cô trừng anh, con ngươi lấp lánh ánh nước, như sóng mùa thu lăn tăn, ngay cả tức giận cũng chất chứa một cảm phác phong tình lạnh lùng khó nói.

Thẩm Tư Ngạn vẫn đang đeo kính, thực sự có hơi choàng, lúc này người đã đi, anh nhanh chóng lấy mắt kính xuống.

Sống mũi có hai dấu vết hồng nhạt trên làn da trắng như ngọc, Thẩm Tư Ngạn chớp chớp mắt, bây giờ anh mới hoàn toàn khôi phục tầm nhìn bình thường.

Anh thở dài, "Không được rồi, tôi không hợp đeo mấy cái này rồi." Trong giọng nói anh có chút thất vọng.

Thẩm Tư Ngạn lấy mắt kính xuống, lúc này anh mới phát hiện cô vẫn đang nhìn anh chằm chằm.

"Cô nhỏ?" Anh xích lại gần cô, giọng điệu thắc mắc, "Ngốc rồi?"

Thư Thanh Nhân lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy, cô quên mình vẫn còn đang ngồi dưới gầm bàn, lúc đứng dậy đầu đụng phải đáy bàn cứng ngắc, cô lập tức ngồi sụp xuống, đau đớn ôm chặt lấy đỉnh đầu cho bớt đau.

"Đúng là ngốc rồi," anh bật cười, vươn tay xoa chỗ cô vừa bị đụng trúng “Đừng nhúc nhích, tôi xoa cho cô."

Cô thả tay xuống, như đứa ngốc mặc cho anh xoa đầu.

"Đau không?" Anh hỏi cô, "Có cần xoa nhẹ lại không?"

Thư Thanh Nhân lắc đầu, ậm ờ nói, "Không cần, lực thế này là được rồi."

Cô nói xong câu này bỗng nghe thấy tiếng cười ở trên đỉnh đầu, người đàn ông kia "phụt" một cái bật cười.

Thư Thanh Nhân ngẩng đầu muốn bảo anh đừng cười, lại thấy anh không đeo kính nữa, bây giờ sẽ không có vật gì có thể che đi đôi mắt giống như ánh trắng chứa đựng sự tĩnh lặng và mềm mại, ánh mắt đó nhìn cô như thể đang đắm chìm trong một vũng nước trong veo.

Mặt nước lăn tăn, anh đang mỉm cười với cô.

Không biết là anh đang cười cô ngốc, hay cười bọn họ giống như hai đứa trẻ con trốn dưới gầm bàn.

Không phải nụ cười chế giễu, là nụ cười dịu dàng mà cưng chiều, giống như anh không thể làm gì nhưng sẵn sàng bao dung mọi thứ về cô.

Thư Thanh bởi vì mấp máy môi, muốn dời mắt nhưng lại không dời đi được, cô biết bản thân cứ nhìn anh như vậy nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao, đến lúc đó sẽ không che dấu được cảm xúc lúc này của cô, nhưng trong lòng cô lại không nỡ rời ánh mắt đi.

"Đừng nhìn tôi chằm chằm như thế," Thẩm Tư Ngạn bỗng đưa tay lên che đôi mắt của cô, giọng nói khàn khàn, "Nhìn chằm chằm một người đàn ông như vậy sẽ xảy ra chuyện, có biết không?"

Cô chớp mắt mấy cái, lông mi quẹt vào lòng bàn tay của anh, vừa ngứa vừa tê dại.

Người đàn ông thở dài một tiếng, cuối cùng anh vẫn quyết định bỏ phong độ xuống, chiếm chút tiện nghi.

Dưới gầm bàn, một luồng ánh sáng yếu ớt xuyên vào,Thẩm Tư Ngạn xích người đến gần, bàn tay vẫn che mắt cô, bờ môi nhẹ nhàng dấu lên mu bàn tay một nụ hôn.

Như thể anh đang hôn lên đôi mắt đẹp của cô.

Đôi mắt đó như muốn hớp hồn anh, mê hoặc anh.

 

------oOo------