Vưu Vật

Chương 106: Bản thân không biết



Khúc Tích nói một lượt với Khương Nghênh về chuyện Châu Dị đến gặp cô.

 

Khương Nghênh ngồi yên lặng đối diện với Khúc Tích và uống trà.

“Ừ.”

 

Khúc Tích nghe vậy ngẩn ra, nhổm người kề sát vào mặt Khương Nghênh.

“Tui nói lâu vậy mà bà chỉ có trả lời tui có là “ừ”?

 

Khương Nghênh chau mày nhìn Khúc Tích, rồi đặt tách trà trong tay xuống, đẩy mặt Khúc Tích đẩy cô ngồi lại ghế.

“Hôm đó bồ gọi cho tui nói lỡ lời, anh ấy tìm hiểu là rất bình thường.”

 

Người tinh ý, sâu sắc như Châu Dị không tìm hiểu mới không bình thường.

 

Khúc Tích bĩu môi.

“Nếu biết bồ thản nhiên như vậy tui nói với bồ từ lâu rồi.”

 

Khương Nghênh cụp mắt.

“Không có gì không thản nhiên cả, gấy không gói được lửa. Chỉ cần là bí mật, thì có thể sẽ có ngày bị người khác phát hiện.”

 

Có lúc Khúc Tích thực sự khâm phục sự bình thản của Khương Nghênh.

 

Tính cách gặp nguy cũng không rối loạn cứ như trời sắp sập thì cô cũng không hề chớp mắt.

 

Khúc Tích nhìn Khương Nghênh chăm chú một lúc, rồi hỏi:

“Giờ bồ với Châu Dị rốt cuộc là thế nào?”

 

Khương Nghênh gõ nhẹ đầu ngón tay vào bên ngoài chén trà.

“Cũng giống như trước.”

 

Có những chuyện Khúc Tích không muốn hỏi thẳng tuột, nhưng  không hỏi cô lại ấm ức khó chịu trong lòng, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô lắp bà lắp bắp hỏi một câu.

“Giờ hai người sống chung nhà rồi, mà vẫn giống như trước kia?”

 

Ngón tay đang đặt trên cốc trà khựng lại.

“Ừ.”

 

Khúc Tích:

“Nghênh Nghênh, lẽ nào bồ không có chút cảm giác nào với Châu Dị?”

 

Khương Nghênh ngước mắt nhìn cô.

“Bồ không cần thăm dò tui.”

 

Khúc Tích bị vạch trần tâm tư, bèn cầm cốc trà bên cạnh uống hết để che giấu sự chột dạ.

“Không phải tui muốn dò xét bà, chủ yếu là tui cảm thấy không khoa học. Một người có nhan sắc, có tiền như Châu Dị ngày ngày lượn lờ trước mặt bà, mà bà chẳng chút động lòng?”

 

 

 

 

Khương Nghênh nhìn lại Khúc Tích, ánh mắt trong veo nhưng chẳng mấy sáng.

“Không có.”

 

Khúc Tích nghe vậy trái tim cô như lỗi nhịp.

 

Hiểu rồi, đúng là không có.

 

Khúc Tích hơi xót xa cho Khương Nghênh. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Khương Nghênh.

“Bồ đừng nghĩ nhiều.”

 

Nói xong, Khúc Tích rút tay về chống cằm.

“Có phải bác sĩ tâm lý cậu đang theo là bác sĩ dỏm không? Mấy hôm trước tôi về nhà, mẹ tôi nói con gái một người bạn của bà làm bác sĩ tâm lý, nghe đâu cũng giỏi lắm.”

 

Khương Nghênh đưa tay với lấy chiếc ấm gốm rót trà cho Khúc Tích.

“Không cần, bác sĩ của tui giỏi lắm. Do tui bận quá nên không có thời gian đi.”

 

Khúc Tích gật đầu.

“Lần sau bồ đi tui đi với bồ.”

 

Khương Nghênh bật cười.

“Chuyện này mình tui đi là được. Bồ đi với tui thì tui căng thẳng.”

 

Hôm nay Khúc Tích hẹn Khương Nghênh vốn là muốn nói với cô chuyện Châu Dị.

 

Nói xong rồi thì đương nhiên thấy trà cũng vô vị.

 

 

Hai người ngồi một lúc ở quán trà rồi đứng lên đi về.

 

 

Ra khỏi quán trà, Khúc Tích đề nghị hẹn Thường Bác cùng ăn tối. Khương  Nghênh cười từ chối.

“Hôm khác đi, dì vừa ra viện, bà ấy vẫn chưa quen, tui về  chơi với bà chút.”

 

 

 

Khúc Tích đáp.

“Cũng được. Về rồi cho tui gửi lời thăm dì.”

 

Sau khi chia tay Khúc Tích, Khương Nghênh lái xe về nhà.

 

Xe vừa đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh chợt nhớ lại lời Khúc Tích nói ban nãy: Một người có nhan sắc, có tiền như Châu Dị ngày ngày lượn lờ trước mặt bà, mà bà chẳng chút động lòng?

 

Khương Nghênh thở ra, cô chợt bặm môi.

 

Khi Khương Nghênh xuống xe, Tô Dĩnh đang nói chuyện với chị Trương.

 

Có lẽ là tương đồng về tuổi tác, chị Trương lại vừa khéo nói chuyện, nên hai người trò chuyện rất hợp ý.

 

Thấy Khương Nghênh vào nhà, chị Trương vội vàng đứng lên khỏi sô pha, mặt nở nụ cười.

“Mợ về rồi ạ.”

 

Khương Nghênh cười mỉm đáp lời.

“Ừ.”

 

 

 

Chị Trương bước lên đón lấy chiếc túi xách từ tay Khương Nghênh cười hỏi.

“Mợ, tối nay tôi chuẩn bị làm món sườn tỏi thơm, mợ ăn được không?”

 

Khương Nghênh:

“Được, tôi không kén ăn đâu.”

 

“Tối Sếp Châu về ăn cơm chứ?”

 

Khương Nghênh nhớ chuyện Châu Dị đi cùng với bọn Tần Trữ chiều nay bèn trả lời.

“Có lẽ là không.”

 

Chị Trương.

“Vậy tôi nấu ba món xào với một món canh chắc là đủ.”

 

Chị Trương nói xong, đặt chiếc túi của Khương Nghênh lên tủ ngay cánh cửa, rồi vội vào nhà bếp làm việc.

 

Khương Nghênh thay giày xong, vào cửa, đi rửa tay rồi bước đến trò chuyện cùng Tô Dĩnh.

 

Ban đầu đề tài nói chuyện của Tô Dĩnh rất bình thường.

 

Nhưng  nói một hồi, Khương Nghênh phát hiện bà luôn cứ chuyển đề tài sang Châu Dị, đủ mọi câu hỏi.

 

“Dị trước kia có mấy cô bạn gái?”

 

Khương Nghênh đang ngồi một góc ở sô pha, ôm gối nhìn Tô Dĩnh:

“Dì, dì muốn nói gì?”

 

Vẻ mặt Tô Dĩnh không được tự nhiên cho lắm.

“Dì chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

 

Khương Nghênh cười bất lực, đang muốn nói gì đó nhưng điện thoại đặt bên cạnh reo lên.

 

Khương Nghênh cúi đầu nhìn rồi bấm nghe.

“A lô, Tiểu Kiều.”

 

Khương Nghênh dứt lời, Kiều Nam ở đầu máy bên kia nói với giọng lo lắng:

“Trưởng phòng Khương, vừa có người tung video Sếp Châu ẩu đả với nghệ sĩ trực thuộc…”