Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 408



Diệp Thiên Tâm được tính là một, Lưu Năng cũng là một trong số đó, còn về Đàm Thiên Hồng của Tam Khẩu Đường chỉ có thể tạm tính là một nửa thôi.

Nghe vậy, trông Lưu Năng có vẻ lưu luyến như thể không muốn rời xa Lâm Phong.

Lão ta do dự rồi bảo:

“Cậu Lâm, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không.”

“Ông cứ nói đi!”

Adv

Lâm Phong trả lời.

“Cái thuật pháp biến to biến nhỏ của cậu ấy, cậu có thể dạy nó cho tôi không?”

Lưu Năng cười gượng gạo.

Lâm Phong nghe vậy bèn nhướng mày, nhìn lướt qua thân dưới của Lưu Năng.

Adv

Thấy ánh mắt của Lâm Phong, mặt già của Lưu Năng lập tức đỏ bừng, nhưng lão ta không nói năng gì nữa.

“Không phải tôi không dạy ông, mà vì Pháp Thiên Tượng Địa không đạt cảnh giới nhất định sẽ không thi triển được! Với lại cách sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa cũng không như ông nghĩ đâu!”
Lâm Phong lắc đầu.

Nghe vậy Lưu Năng tỏ ra hơi tiếc nuối.

“Đừng nản chí, tôi kê một đơn thuốc cho ông, có thể giúp ông dài thêm 5cm!”

Lâm Phong nói.

“Thật sao? Có cả đơn thuốc này ư? Cậu Lâm, cậu đừng lừa tôi đấy nhé!”

Lưu Năng kinh ngạc.

Lâm Phong không đáp mà lấy giấy bút trong túi càn khôn ra, viết mười mấy dòng chữ trên đó rồi đưa cho Lưu Năng.

Lưu Năng đọc lướt qua đơn thuốc, phát hiện trên đó có rất nhiều loại thảo dược mà lão ta không biết.

Tên của các loại thảo dược đều rất biếи ŧɦái, ví dụ như da^ʍ dương hoắc và nhục thung dung, khiến lão ta rất ngại đọc ra miệng.

"Đi đi! Chỉ cần tìm thuốc uống dựa theo đơn thuốc này thì nhiều nhất là bảy bảy bốn mươi chín ngày, ông sẽ lấy lại được ý chí mạnh mẽ của đấng nam nhi! Giúp ông tìm lại danh dự vốn có của mình!"
Lâm Phong nói đầy chân thành.

Lưu Năng nhìn thấy vẻ tôi sẽ không lừa ông của Lâm Phong, trong lòng đã dần tin tưởng, lão ta kìm nén sự kích động trong lòng, đáp lời anh:

"Ngài Lâm, tôi rất biết ơn cậu! Tôi là người nhà họ Lưu ở thành phố Tô Châu, khi nào cậu có thời gian đến Tô Châu chơi, tôi và vợ sẽ chiêu đãi cậu một bữa ra trò!"

"Nếu có cơ hội, chắc chắn tôi sẽ đến Tô Châu chơi!"

Lâm Phong mỉm cười gật đầu.

Lưu Năng cầm đơn thuốc rời đi với tâm trạng kích động.

Còn Lâm Phong đi về phía khách sạn thành phố Kim Lăng.

Lần này anh đi thành phố Kinh Hàng một ngày một đêm, nhìn có vẻ không lâu, nhưng chẳng khác nào trôi qua một thế kỷ, trong lòng anh rất nhớ Y Nặc và con gái.



Cùng lúc đó.

Trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn thành phố Kim Lăng.
Trần Y Nặc đang ngồi ở trên ghế sô pha xem hoạt hình cùng con gái.

Nhưng thi thoảng, tầm mắt của cô ấy lại đảo qua chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, rõ ràng cô ấy đang bị mất tập trung.

"Sao? Vẫn chưa gọi được cho Lâm Phong hả?"

Lúc này, Trần Thiên Hủ đi vào phòng, anh ta hỏi cô ấy với vẻ mặt xám xịt.

"Chắc điện thoại anh ấy hết pin."

Trần Y Nặc khẽ đáp.