Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 309: Ta không muốn hại hoàng thượng đâu



Cơ vấn Thiên lại ngoảnh đầu nhìn Lục Hoàn: “Ngươi nói Tuyết mỹ nhân lệnh cho mình đi làm việc, giữa đường gặp được Ngưng Lộ, nếu lúc đó ngươi không có mặt, nàng ta chưa chắc đã dề dàng tùy tiện giao lại bánh ngọt cho người khác bảo quản như vậy, nhưng sau đó ngươi không những không tiếp tục chạy việc mà còn quay đầu lại, dường như cái gọi là việc vặt trong miệng ngươi đó đã được hoàn thành vậy”.

Cơ Vấn Thiên vừa đặt câu hỏi mấy người thái hậu hoàng hậu ngay lập tức nhận ra ai là người dính hiềm nghi lớn nhất sau tình huống bất ngờ của tên đầu bếp.

Thái hậu lại là người đầu tiên nổi giận, tiện tay cầm lấy tách trà trên bàn dùng lực ném về phía Lục Hoàn đang lo ngay ngáy kla, quát: “Thứ tiện nô nhà ngươi được lắm, vậy mà dám cả gan mưu sát hoàng thượng! Đúng là đại nghịch bất đạo!”

Lục Hoàn liều mạng lắc đầu: “Nô tỳ không có! Thực sự không có mà!”, nàng ta làm sao có gan mưu sát hoàng thượng, chỉ là lúc đó hoàng thượng xuất hiện ngoài ý muốn, lại bỗng nhiên nói muốn ăn bánh thanh mai, nàng ta tuyệt đối không ngờ tới sự tình sẽ phát triển tới cục diện như hiện tại.

“Người đâu! Còn không mau kéo ả tiện tì này ra ngoài đánh chết!”, thái hậu căm hận hét.

‘Đợi đã!’

“Không được!1

Cơ Vấn Thiên và hoàng hậu cùng cất tiếng, Vệ quý phi và Nhàn phi tuy rằng vì trên người vẫn bị nghi ngờ nên khỏng lẻn tiếng nhưng trẽn mặt lại lộ ra vẻ không tán thành.

Cơ Vấn Thiên nói: “Trước mắt vần còn rất nhiều chứng cứ chưa được làm sáng tỏ, một cung nữ cỏn con như nàng ta làm sao lấy được loại độc dược hiếm gặp như ‘Bảy Ngày Mất Hồn’ đây? Bất kế mục đích ban đầu là gì, chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây, nếu đánh chết nàng ta thì sẽ không còn đầu mối tra ra hung thủ thực sự nữa”.

Nếu thực sự đánh chết người, điều đó có nghĩa là dù hắn tìm được bằng chứng cũng không có cách chứng thực rồi.

Lục Hoàn khiếp sợ: “Nõ tỳ thực sự không muốn hãm hại hoàng thượng, xin thái hậu nương nương, hoàng hậu nương, Dục vương điện hạ minh giám, khai ân!”

Hoàng hậu tức giận trừng mắt nhìn nàng ta: “Không muốn hại hoàng thượng? Vậy ngươi thừa nhận chính mình hạ độc vào bánh ngọt rồi à? Còn không mau nói! Độc đó ngươi lấy từ đâu ra? Là kẻ nào sai ngươi làm ra loại chuyên ác độc như vậy?”



Khương ứng Tuyết lúc này chỉ lo mình sẽ bị kéo vào vũng nước bùn này, nhưng nhìn tình hình hiện tại, kẻ động tay động chân quả thực gần như là cung nữ bên cạnh nàng ta, nhưng mục tiêu ban đầu của đối phương dường như là nhằm vào bản thân?

Nàng ta không thể tin nổi nhưng đồng thời trong lòng cũng nghĩ lại mà sợ, lại không dám tỏ ra vui mừng dù chỉ một chút.

Long thể của hoàng thượng quý giá hơn cái mạng này của nàng ta rất nhiều, thậm chí nói một cách biến tướng thì, hoàng thượng đã thay nàng ta chặn một kiếp nạn, cho dù nàng ta không hề hay biết nhưng e rằng cũng chưa chắc có thế đạt được chỗ tốt nào thì mừng vui ở điếm nào?

Chỉ là nàng ta không hiểu, tự hỏi ngày thường bản thân đối đãi với Lục Hoàn không bạc, để bồi dưỡng ra thân tín làm việc cho mình một cách nhanh nhất, nàng ta còn thường xuyên ban thưởng cho những cung nữ thái giám bên cạnh, nhưng Lục Hoàn vần không một lòng một dạ với mình, không biết bị kẻ khác dùng thủ đoạn gì mua chuộc rồi, nhưng giữa họ không hề có thù oán, nhưng phải cay độc đến mức độc chết nàng ta sao?

Trước đây nàng ta từng nghe nói qua về loại độc ‘Bảy Ngày Mất Hồn’ này, nghe nói người trúng độc cuối cùng sẽ chết rất thảm, Ịại càng khiến nàng ta không rét mà run.

Khi Khương ứng Tuyết còn đang phân tâm, còn Lục Hoàn chỉ một mực lắc đầu không chịu hé răng, mà thái hậu và Cơ Vấn Thiên dường như sắp cãi lộn rồi, hoặc có thế nói rằng bà ta đang đơn phương gây rối với Cơ Vấn Thiên, nói bóng nói gió hắn ngăn cản bản thân căn bản là vì không muốn giúp hoàng thượng tìm ra hung thủ thực sự, cố ý trì hoàn để lấp liếm, qua quýt cho xong chuyện.

Câu này tựa như đang ám chỉ kẻ đẩy tay sau lưng Lục Hoàn chính là Dục vương vậy, mà mục đích chính là đế hãm hại hoàng thượng.

Nhưng chuyện xảy ra trước mắt đã không thể rõ ràng hơn, đây hiến nhiên là một sai sót ngẳu nhiên, là một sự cố ngoài ý muốn không al ngờ tới được, nói Dục vương có tâm mưu hại cũng quá phiến diện rồi. Cơ Vấn Thiên thực sự lười phải nói nhảm với thái hậu, đợi bà ta càm ràm xong, nhìn sắc trời bẻn ngoài, vẫy tay nói với các hộ vệ: “Áp giải bọn họ xuống trước, tiếp tục thu thập chứng cứ, cho dù thế nào cũng phải đợi sau khi hoàng thượng khôi phục lại đích thản xử lý”.

Nghe vậy thái hậu nhất thời nghẹn họng, lại cực kỳ không cam lòng.

Rõ ràng đã tra tới trẻn người Lục Hoàn, chỉ cần nghiêm hình bức cung một trận liền có thế biết được kẻ đứng đằng sau, sao bỗng dưng lại áp tải người đi rồi? Cơ Vấn Thiên là người dề dàng chùn bước như vậy sao?

Đây cũng là điểm nghi vấn của những người đang có mặt khác.

Nhưng một câu nói ngay sau đó hắn lại khiến bọn họ không cách nào phản bác lại.