Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 244: Tức giận



“Điều tra! Nhất định phải điều tra rõ ràng! Ai lại to gan đến vậy, dám khiêu khích Tướng quân phủ của chúng ta!”

Tướng quân phủ bọn họ nhiều đời làm tướng, lập được công lao hiển hách trong các cuộc chinh chiến sa trường vì nước Đại Ân, bây giờ, người lớn trong nhà ít ỏi đến mức chỉ còn lại Phó Vân Thi và cháu trai mới có ba tuổi Phó Thành Ân, thế mà vẫn có những người có ý đồ làm hại Phó Vân Thi?

Cho dù cuối cùng Phó Vân Thi không xảy ra chuyện gì, nhưng Trần Quý Dương là vị hôn phu của nàng ta, nếu Trần Quý Dương xảy ra chuyện, Phó Vân Thi không phải sẽ thành góa phụ sao?

Phản ứng của Tĩnh An Hầu cũng không khá hơn là bao, nhà họ Phó tốt xấu gì cũng còn có Phó Thành Ân có thể kế thừa hương hỏa, nếu như Trần Quý Dương nhà bọn họ mà xảy ra chuyện thì nhà họ Trần sẽ bị tuyệt tự!

Về phần Cơ Vấn Thiên, bất luận là xuất phát từ sự tôn kính dành cho Tĩnh An Hầu phủ cùng Tướng quân phủ, hay chỉ đơn giản là vì muốn xả giận giúp em họ Trần Quý Dương cùng chị em tốt của Vương phi nhà mình, hắn đều phải ra tay giúp đỡ.

Huống chi…

Vừa mới xảy ra sự việc Tô Bạch Huy bị trúng tình cố, sau lại xuất hiện một con rắn thuộc loại rắn thuốc được người ta nuôi lớn bằng rất nhiều loại thảo dược có độc, loại rắn thuốc này thường được người dân ở nước Mạn Đà La sử dụng nhiều nhất, hắn không thể không suy đoán hai sự việc này có liên quan đến nhau, và liệu có phải đều là trò mà người Mạn Đà La gây ra

Nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu và Tướng quân phủ, bất kể là bên nào gặp nạn thì chắc chắn nước Mạn Đà La đều sẽ rất vui vẻ.

Nửa canh giờ trôi qua nhanh chóng, trong khoảng thời gian này, Trần Quý Dương đã chạy tới chạy lui đến nhà vệ sinh bốn năm lần, lúc đầu mọi người còn lo lẳng rằng viên thuốc giải độc có thể có vấn đề gì đó, nhưng sau khi Thích Vy nói với họ rằng đó chỉ là quá trình bài độc rất bình thường thì bọn họ mới yên tâm một chút.

Sau vài vòng chạy qua chạy lại, Trần Quý Dương cảm thấy như mình sắp siêu thoát rồi, hai bên thắt lưng trở mềm nhũn ra như thể cơ thế bị khoét rỗng mất một lỗ, nhưng Thái y, vợ chồng Tĩnh An Hầu cùng với Phó Vân Thi lại nhận thấy một cách rõ ràng rằng khóe miệng vốn dĩ đang có màu tím bầm của hắn ta đã dần dần khôi phục lại màu sâc hồng hào, mặc dù vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhưng ít nhất nhìn qua không có đáng sợ như trước nữa.

Ngự y càng tinh mắt hơn, phát hiện phần cổ tay bị rắn cắn của Trần Quý Dương cũng đã bẳt đầu bớt sưng tấy!

Công hiệu này quả thật vô cùng nhanh chóng.

Hai Thái y lại tranh nhau bắt mạch cho Trần Quý Dương lần nữa, thật là kinh ngạc! Vừa rồi, mạch tượng rõ ràng không tốt, nhưng hiện tại đã khá hơn được bảy tám phần rồi!



Lần này, hai ông già càng muốn biết cách bào chê’ của mấy viên thuốc giải độc!

“A! Ta không muốn…”

Tiếng hét như tiếng lợn bị chọc tiết quen thuộc truyền bên tai, Tĩnh An Hầu đang nói chuyện ở ngoài sảnh, Cơ Vấn Thiên cũng nhíu mày, vô thức nhìn đối phương rồi nhanh chóng quay đi với vẻ điềm nhiên như không.

Họ có thể hành động như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mấy người ở trong phòng lại cảm thấy ngượng ngùng

Hai vị Thái ý già thì đi trông nồi thuốc còn đang sắc dở, tiện thể nghiên cứu thêm, lúc này họ không có ở đây, trong phòng này, ngoại trừ Trần Quý Dương thì còn có Hầu phu nhân, Phó Vân Thi, Thích Vy và nha hoàn bên cạnh họ.

Trần Quý Dương, một người đàn ông to lớn như vậy, sau khi được bón cho một ngụm thuốc, hắn ta hú hét ầm ĩ, chẳng hề còn chút tôn nghiêm nào, không chịu tiếp tục uống thuốc, hét lên như đứa trẻ bị hành hạ vậy: “Đắng quá! Biểu tấu, có phải tẩu đã bỏ hoàng liên vào đó không? Thuốc này đắng chết khiếp, ta không uống được được! Không Ổn rồi, ta mắc ói quá, ói…”

Thích Vy liếc nhìn bát thuốc sắc đã bị đổ hết lên cổ tay khi hắn ta chống cự, khẽ khịt mũi một cái, trên mặt lộ ra vẻ nguy hiểm.

“Vừa sợ đắng, vừa sợ đau, yếu đuối mỏng manh như vậy, có phải là đàn ông nữa không? Ngươi còn thua cả Vân Thi!”, ít nhất trước kia, lúc Phó Vân Thi ở cùng nàng, nàng ta uống thuốc mà như uống trà, uống ừng ực từng ngụm, khỏi phải nói, vô cùng nhanh gọn.

Tuy rằng có thể là do từ nhỏ đến lớn, đối phương đã phải uống thuốc liên tục nên quen rồi, nhưng dù sao Trần Quý Dương cũng phải giữ thể diện một chút? Sao lại nhát cấy thế này!

Hầu phu nhân đứng bên cạnh đầy ngượng ngùng, bà ta có thể cảm nhận được cảm giác vừa xấu hổ vừa hoảng hốt.

Trước đây bà ta cũng không cảm thấy việc con trai mình yếu đuối có gì không tốt, nhưng trước mặt Dục Vương phi thế này thì thật sự có chút xấu hổ.

Hơn nữa, con trai này sắp kết hôn, nếu như còn yếu ớt mong manh hơn cả thê tử của mình thì sao có mặt mũi mà nói với Tướng quân phủ là sẽ bảo vệ Thi Thi thật tốt chứ? Phó đại phu nhân mà còn ngồi bên ngoài đại sảnh, chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng khóc lóc la hét của Dương nhi khi nãy rồi!

Hầu phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, bà ta nhéo mạnh một cái vào eo của Trần Quý Dương: “Kêu con uống thì con uống đi! Khóc lóc kêu ca cái gì?”