Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 206: Hèn yếu



Tương tự, nàng cũng không thể hiếu được là Định Viễn Hầu Lục Bắc Thần là huân quý có thực quyền, xuất thân võ tướng, trong tay nắm binh quyền, một tiểu thư đi ra từ gia tộc như thế mà Lục Thanh Sương lại có thể bị người nhà một quan viên ngũ phẩm như Mộ gia bắt nạt tới mức này?

Cũng vì năm đầu không thể mang thai sao, nên mới không dám ngẩng đầu ở nhà chồng?

Cơ Tiểu Dương cũng không cười nói vui vẻ như bình thường, cậu ngoan ngoãn tới trước mặt Lục Thanh Sương, bàn tay bé nhỏ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của đối phương, khẽ nói: “Dì Sương, lúc buồn thì khóc ra là ổn mà, nhưng không thể khóc hoài nha, như vậy

không tốt cho cơ thể. Dì yên tâm, mẫu phi sẽ giúp dì!”

Lục Thanh Sương thấy Cơ Tiếu Dương ngoan ngoãn như thế thì nhớ tới con của mình, tưởng tượng đứa nhỏ sẽ đáng yêu thế nào sau khi trưởng thành, trong lòng càng khó chịu, ngoài miệng lấm bấm “ta không khóc” nhưng nước mắt cháy càng nhiều.

Cơ Tiểu Dương cảm thấy không yên tâm, cậu bé có thể tuỳ ý trước mặt người lạ nhưng đối mặt với người thân thiết bị như thế, cậu bé luống cuống, cầu cứu nhìn sang mẫu thân nhà mình.

Thích Vy xua tay ý báo cậu bé đứng sang một bên, nàng ngồi xuống mép giường: ‘Ta giúp cô coi thử tình hình cơ thể trước đã, đứa nhỏ mất rồi sẽ có lại, sức khoẻ không thể bị huỷ hoại được!”

Lục Thanh Sương vừa khóc vừa nói: “Vất vả lắm ta mới có đứa nhỏ này, ta còn chưa kịp làm quần áo xinh đẹp cho nó, làm chăn nhỏ cho nó, thậm chí còn chưa thế cho nó cơ hội nhìn thấy thế giới này mà đã mất đi nó rồi. Ta rất có lỗi với đứa nhỏ này, còn làm phiền cô dặn dò ta nhiều điều cấm kỵ tới vậy, ta đều cấn thận không vi phạm, vốn dĩ trong phòng có mấy món cấm kỵ, ta đều xử lý sạch, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được…”

Sắc mặt Thích Vy âm trầm, đúng vậy, ai ngờ được, người tính không bằng trời tính. Nàng giúp Lục Thanh Sương lưu ý mọi thứ từ ẩm thực tới đồ vật, bên ngoài có, thường hay xuất hiện, thậm chí là ớ trong phòng nhưng kết quả, nàng ta không bị những thứ kia “hại” mà bị chính kẻ thân cận gài bẫy!

Năm nay sao tiện nhân xuất hiện nhiều thế chứ!

“Được rồi, giờ ở cữ một tháng để khôi phục, sau đó điều dưỡng lại vài tháng là không có vấn đề gì lớn đâu. Sau này cỏ còn rất nhiều thời gian, muốn mấy đứa con cũng được!”, Thích Vy nói, ra dấu cho Hồng Liên mang hộp thuốc lên, lấy một bình dược từ bên trong ra, đổ ra một viên thuốc đút cho Lục Thanh Sương.

“Cô dưỡng thân thế cần phải dùng thuốc của ta, người Mộ gia có nói gì cũng kệ nhé!”



Lục Thanh Sương nhận lấy khăn từ tay Tri Thư, lau nước mắt rồi nhẹ nhàng gật đầu.

xảy ra chuyện thế này, đến giờ vẫn chưa thấy phu quân về, trong lòng nàng ta cũng lạnh lẽo rồi, cha, mẹ chồng thì khỏi nói nữa, không có thai thì luôn tỏ ra có ý kiến với nàng ta, không nói thẳng nhưng quanh co lòng vòng ám chỉ rất nhiều. Giờ đứa nhỏ không giữ được, dù là vì nguyên do gì, họ cũng sẽ oán trách mình thôi!

Lần đầu tiên Lục Thanh Sương nghiêm túc suy tư, mấy tháng nay chịu áp lực như thế, nàng ta không nói với đại ca, tự mình chịu đựng, vậy có ý nghĩa không? Làm thế có đúng không?

Nàng ta thành thân không phải để trở thành công cụ nối dõi tông đường cho Mộ gia mà hi vọng có được một người đàn ông yêu thương mình, bầu bạn nửa quãng đời còn lại.

Phu quân của nàng ta – Mộ Thanh Hoà là người đàn ông như vậy sao?

Lục Thanh Sương rũ đầu nhìn phần bụng phẳng lì, đáp án của câu hỏi này, trong lòng nàng ta đã có từ lâu.

“Nếu để đại ca biết ta sống không vui vẻ ở Mộ gia thì chắc huynh ấy giận lắm!”, Lục Thanh Sương nói khẽ.

“Giận là phải!”, Thích Vy nói: “Chẳng những giận mà còn muốn bắt Mộ gia và con tiện tì hại cô phải trả giá đắt!”. Có lẽ Mộ gia cũng biết Lục Bắc Thần sẽ không đế em gái chịu những ấm ức này nên mới che giấu tin tức, nói không chừng còn sẽ nghĩ cách thuyết phục Lục Thanh Sương chủ động trấn an Lục Bắc Thần.

Đáng tiếc, có nàng nhúng tay vào, giấu được sao? A, nàng vừa ra khỏi cổng Vương phủ là đã phái người đi báo cho Cơ Vấn Thiên, có lẽ hiện tại Cơ Vấn Thiên đã truyền tin cho Lục Bắc Thần.

Đến tính sổ với nhà họ Mộ chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi.

Lục Thanh Sương đoán được với tính cách của huynh trướng nhà mình thì sẽ làm gì nên trên mặt hiện lên sự chần chừ: “Ta…”